Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 207: Ngũ cung đại hội




Chương 207: Ngũ cung đại hội

Hai canh giờ trôi qua, toàn bộ đệ tử tham gia đều đã hoàn thành phần thi luyện kiếm, tiếp theo sẽ bước vào phần thi thử kiếm.

Mỗi đệ tử sẽ mang theo binh khí vừa luyện chế bước lên chiến đài, quy tắc rất đơn giản, hai bên dùng binh khí đối chiến đến khi nào binh khí của một bên hoàn toàn bị phá hủy thì trận đấu sẽ kết thúc.

Hai đệ tử đầu tiên bước lên chiến đài, tay cầm trường kiếm, khí tức linh giả lục cấp bạo phát.

Lão chấp sự nhìn cả hai đã vào vị trí liền ra hiệu sẵn sàng.

- Thử kiếm.

- Keng…

Lão chấp sự vừa dứt lời hai thanh trường kiếm lập tức v·a c·hạm, pháp văn trên thanh kiếm của đệ tử Trường Hà tan vỡ, thân kiếm gãy làm đôi.

- Trận đầu, đệ tử Vô Cực thắng.

- Hoan hô…

- Vô Cực mãi đỉnh…

Mười trận đấu liên tục diễn ra, trong đó Vô Cực thắng đến tám trận, bên phía Trường Hà chỉ còn lại hai thanh pháp kiếm, thêm ba trận đấu diễn ra toàn bộ trường kiếm Trường Hà đều bị phá hủy.

- Trận đấu kết thúc, đội giành chiến thắng là Vô Cực thánh cung.

Bên trên kháng đài đệ tử Vô Cực thánh cung ăn mừng cuồng nhiệt, không có gì hạnh phúc hơn khi nhìn thấy đội nhà giành được chiến thắng và bệnh viêm màn túi được chữa khỏi.

Thanh âm hò hét liên tục vang vọng khắp thánh cung, Lâm Phong đang tu luyện trong phòng vẫn nghe được, chỉ là bây giờ hắn chưa thể ra bên ngoài.

- Không biết bao lão tử mới được tự do.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ về tương lai thì cửa phòng mở ra, chính xác là bị đá văng ra, Linh Mộng từ bên ngoài bước vào.

- Nhìn bộ dáng của ngươi hình như không được tốt.

Lâm Phong nhíu mày.

- Nơi này không phải Cửu Huyền, đừng có tùy tiện p·há h·oại tài sản chung.

- Bản thánh nữ thích như vậy đấy, ai dám cản.

Linh Mộng mỉm cười, dù nàng có phá hủy căn phòng của tên này thì cũng không ai dám nói nữa câu.

- Ta muốn thánh chủ lệnh, ngươi ra giá đi.



Lâm Phong lập tức lắc đầu.

- Không được.

- Ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.

- Ta không thích uống rượu.

Nụ cười trên gương mặt Linh Mộng càng trở nên yêu dị, khí tức vương giả trên người nàng bắt đầu bùng nổ.

- Ta cho ngươi một cơ hội, ra giá đi.

- Nam nhân bọn ta nói không được tức là không được.

- Muốn c·hết.

Linh Mộng tiến đến bên cạnh của Lâm Phong, ngọc thủ của nàng vừa giơ lên liền thu lại, khí tức tiêu tán, ánh mắt nhìn vào khoảng không gần đó.

- Đám lão đầu này đúng là phiền phức.

Lâm Phong đắt ý nhìn yêu nữ, hắn đã sớm biết có cường giả bảo vệ nên mới lên mặt với nàng.

- Sao hả, muốn đánh một trận với lão tử sao ?

- Hôm nay bản thánh nữ không có thời gian đùa giỡn với ngươi nhưng mà thánh chủ lệnh ta nhất định sẽ lấy được.

Linh Mộng nói xong liền rời đi, tên khốn này có cường giả bảo vệ tạm thời nàng không thể động vào sau này lại tìm cơ hội, vừa bước đến cửa thì nghe được giọng nói từ phía sau truyền đến.

- Nhớ bồi thường hai cái cửa.

Lâm Phong nhìn yêu nữ rời đi, một khối linh thạch cũng không để lại xem ra hắn lại phải giúp nàng thu dọn.

- Lại phải giúp nữ nhân này đổ vỏ.

Trong lúc một tên gian thương đang bị giam lỏng thì một tên gian thương khác phải liên tục chạy tới chạy lui, Phong Viêm vừa đến gặp phụ thân của hắn xong lại phải chạy tới chỗ của biểu tỷ.

- Biểu tỷ có ở bên trong không, đệ có chuyện quan trọng muốn nói với tỷ.

Phong Thanh Thanh mở cửa phòng, tâm tình của nàng lúc này rất không tốt, từ khi đến Vô Cực thánh cung nàng liên tục bị đám lão đầu giao cho nhiệm vụ, vừa nghĩ được một lúc lại bị tên biểu đệ đáng ghét làm phiền.

- Có chuyện gì ?

- Chuyện này rất quan trọng, vào trong rồi nói.



- Không nói thì cút.

- Khoang đã.

Phong Viêm nhìn biểu tỷ muốn đóng cửa liền chạy tới nói nhỏ.

- Chuyện này có liên quan đến bá mẫu.

Hắn vừa dứt lời thì ngọc thủ của Phong Thanh Thanh đã đặt lên cổ áo, nàng kéo hắn bay thẳng vào phòng.

- Nói, mẫu thân của ta đã xảy ra chuyện gì ?

- Biểu tỷ bình tĩnh, bá mẫu vẫn bình thường.

Phong Viêm chật vật ngồi dậy, mỗi lần nhắc đến bá mẫu là biểu tỷ của hắn lại lên cơn điên, thật là nguy hiểm.

Phong Thanh Thanh thu hồi lại khí tức, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm tên biểu đệ trước mặt.

- Tìm ta có chuyện gì ?

- Trước tiên tỷ phải hứa với đệ dù có chuyện gì xảy ra cũng không được làm loạn thì đệ sẽ nói cho tỷ biết.

- Có phải ngươi lại muốn ăn đòn không ?

Phong Viêm hết cách đành phải nói ra mọi chuyện, vốn dĩ là một tin vui nhưng hắn lại có cảm giác bất an dâng tràn.

- Đệ có cách cứu được mẫu thân của tỷ…

Sau khi biết Lâm Phong sẽ được ban thưởng thánh chủ lệnh Phong Viêm lập tức chạy tới chỗ phụ thân bàn bạc kế sách, kết quả phụ thân của hắn đã khẳng định chỉ cần lấy được thánh chủ lệnh thì lão nắm chắc chín phần cứu được mẫu thân của Phong Thanh Thanh.

- Tên khốn thật sự lấy được thánh chủ lệnh ?

- Đúng vậy, Lâm sư đệ dùng thượng cổ đan thuật đổi lấy thánh chủ lệnh.

- Rất tốt.

Phong Thanh Thanh vừa dứt lời liền rời đi, mẫu thân của nàng đã chịu quá nhiều đau khổ nàng không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó thêm một giây phút nào nữa.

Phong Viêm vội đuổi theo.

- Biểu tỷ định đi đâu vậy?

- Lấy thánh chủ lệnh.



- Đợi đệ với.

Phong Viêm chạy ra khỏi phòng thì đã không thấy bóng dáng của biểu tỷ ở đâu, cuối cùng hắn đã hiểu tại sao lại có cảm giác bất an trong lòng.

- Hi vọng Lâm sư đệ không sao.

Lâm Phong ngồi trong phòng, vẻ mặt thỏa mãn nhìn cánh cửa trước mặt, vì không có gì làm nên hắn quyết định tự tay sửa lại cánh cửa như vậy đỡ phải tốn linh thạch.

- ẦM…

- Đậu xanh.

Cửa phòng lần nữa bị đạp tung, người ra chân chính là Phong Thanh Thanh, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn một vòng bên trong căn phòng cuối cùng dừng lại trên người Lâm Phong.

- Thánh chủ lệnh có phải ở trên người của ngươi không?

Lâm Phong lập tức lắc đầu.

- Không có.

- Giao ra thánh chủ lệnh chuyện lúc trước ta sẽ không tính với ngươi.

- Thánh chủ lệnh thật sự không có trên người của ta.

- Muốn c·hết.

Phong Thanh Thanh vừa lướt tới thì bị một lão đầu đánh bay trở lại, giọng nói âm trầm vang lên.

- Từ đâu tới thì trở về đó.

- Tránh ra.

- Còn làm loạn thì Phong gia cũng không cứu được ngươi.

- Chuyện của ta không cần lão quan tâm.

Nhìn nha đầu đánh tới, lão thở dài, đại thủ giơ lên lập tức chế trụ được Phong Thanh Thanh.

Lâm Phong đứng bên cạnh há miệng nhìn, bạo nữ lợi hại như thế nào hắn là người hiểu rõ nhất không ngờ chỉ một chiêu đã b·ị b·ắt.

- Hèn gì yêu nữ kia không đánh mà tự lui.

Phong Thanh Thanh lơ lững giữa phòng, sắc mặt ngày một tái xanh, linh lực trong cơ thể dần khô kiệt, nhìn qua có vẻ sắp không chịu được.

Lão đầu thu lại đại thủ, Phong Thanh Thanh lập tức rơi xuống, cả người nàng nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt, ngay cả một phản ứng cũng không có.

- C·hết rồi sao?

- Tiểu tử ngươi mau gọi người tới giải quyết.