Chương 196: Ngũ cung đại hội
Đại trưởng lão đã đồng ý thì không ai dám phản đối, Lâm Phong lấy bình ngọc tìm được trong phòng Tuệ Vân cho thiên ảnh ma điêu ngửi.
- Tiểu điêu đừng làm ta thất vọng.
Vừa dứt lời hắn liền ném ảnh điêu bay đi, thiên ảnh ma điêu lượn một vòng rồi lơ lửng trên bên trên Lý Tuệ Vân.
- Sao lại như vậy ?
Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh không tin vào mắt mình, nói đi nói lại cuối cùng thủ phạm vẫn là sư tỷ của nàng.
Vương Lăng mỉm cười.
- Mọi chuyện đã rõ, có lẽ không cần phải tiếp tục điều tra.
- Thật như vậy sao ?
Lâm Phong nhìn yêu cầm lơ lửng bên trên Tuệ Vân, lúc đầu hắn có chút giật mình nhưng nhờ lão đầu chỉ điểm nên đã ngộ ra.
- Bình đan dược này là sư phụ đưa cho sư tỷ, trên bình có khí tức của sư tỷ cũng là chuyện bình thường.
Lãnh Phi Dao nghe tiểu sư đệ nói liền hiểu ý, nàng lập tức dẫn sư tỷ rời khỏi căn phòng, ảnh điêu tiếp tục bay vòng tìm khí tức, một lúc sao thì dừng lại bên trên của Vương Lăng.
- Vương sư huynh có còn gì muốn nói không ?
Vương Lăng đã khẳng định chưa từng nhìn thấy hỏa linh đan cho nên không thể nào có khí tức của hắn ở trên bình đan dược, chỉ có một khả năng chính là hắn đã đổi bình đan dược của Tuệ Vân với bình đan dược hắn đã chuẩn bị, sau đó tìm thời cơ để lại bình đan dược đó vào phòng của Tuệ Vân, đây gọi là ném đá giấu tay.
- Đưa đi.
Đường Nghiêm thở dài, đến lúc này rồi thì không cần phải nói nữa, mọi chuyện đã được làm sáng tỏa.
- Chuyện hôm nay tạm thời không được truyền ra bên ngoài, các ngươi về phòng tu luyện đi.
- Tuân lệnh.
Mọi người lần lượt rời đi, bên trong căn phòng chỉ còn lại vài người, Lãnh Phi Dao đột nhiên chạy tới ôm lấy Lâm Phong.
- Tiểu Phong tử không ngờ đệ lại thông minh như vậy đó.
- Đương nhiên, mấy chuyện này sao có thể làm khó được đệ.
Phong Viêm đi tới bên cạnh Lâm Phong.
- Lâm sư đệ ân tình lần này ta sẽ không quên.
- Chuyện đó sao này hãy nói, trước tiên huynh nên lo cho sư tỷ.
Cả thánh cung đều biết Tuệ Vân thích Vương Lăng, từ đầu đến cuối nàng luôn che giấu giúp hắn dù trong lòng đã sớm biết ai là thủ phạm.
Tuệ Vân đi đến đối diện Lâm Phong.
- Lâm sư đệ ta thành thật tạ lỗi với đệ.
Vừa dứt lời nàng liền quỳ xuống trước mặt Lâm Phong cũng mai nhờ có Phi Dao và Phong Viêm nhanh tay đỡ được, Lâm Phong cũng bị dọa hết hồn, đại lễ của sư tỷ sẽ làm hắn tổn thọ mất.
- Đệ chưa từng trách sư tỷ, nữ nhân có thể vì nam nhân của mình hi sinh tất cả đó là chuyện bình thường, chỉ là đệ cảm thấy sư tỷ đã đặt tình cảm không đúng chỗ.
- Đa tạ sư đệ tha thứ.
Tuệ Vân nói xong liền rời đi, Phong Viêm vội đuổi theo, trong phòng chỉ còn lại ba người.
Lưu Vũ Đồng mỉm cười hài lòng.
- Tiểu tử không tệ, trở về lão nương sẽ ban thưởng.
- Đa tạ sư phụ.
Lâm Phong vừa ngẫn đầu liền bị dọa xanh mặt, thiên ảnh ma điêu của hắn đang vỗ cánh trên đầu của sư phụ, bây giờ hắn mới nhớ ngoài Tuệ Vân sư tỷ, Vương Lăng thì sư phụ của hắn cũng chạm vào bình đan dược.
Lưu Vũ Đồng nhíu mày, nàng ngẫn đầu lên nhìn, mày liễu nhíu lại sau đó là tiếng hét thảm thiến của ảnh điêu, yêu vũ bay đầy phòng.
Lãnh Phi Dao chợt nhớ ra một chuyện nàng vội chạy đi.
- Sư tỷ có chuyện gì sao ?
- Ta đi thông báo cho tỷ tỷ biết.
Bên ngoài khu vực dành cho đệ tử Cửu Huyền, hai nữ tử ngồi dưới gốc đại thụ, ánh mắt ẩn chứa tâm sự.
Trên đường đi, Lãnh Hàn Băng đã nghe tiểu muội kể lại mọi chuyện, trong lòng đã yên tâm hơn một chút, lưu manh chỉ tạm thời mất đi linh lực vài ngày tới sẽ khôi phục, chỉ là đối tượng tình nghi lớn nhất trong chuyện này lại là Lý Tuệ Vân.
Huân Vũ ngồi bên cạnh tâm tình cũng không tốt hơn bao nhiêu, tuy nàng đã biết Lâm Phong không gặp nguy hiểm nhưng bây giờ hắn không có linh lực hộ thể, lỡ như bị tên thủ phạm t·ấn c·ông lần nữa sẽ rất nguy hiểm.
- Tỷ tỷ…
Lãnh Phi Dao vừa chạy vừa hét, chưa nhìn thấy thân ảnh đã nghe được tiếng hét của nàng.
- Tỷ tỷ mọi chuyện đã giải quyết xong rồi.
Nàng vừa nói vừa kéo tỷ tỷ tới chỗ Lâm Phong, vừa chạy được vài bước thì Hàn Băng đột nhiên dừng lại, ánh mắt nàng nhìn về phía Huân Vũ.
- Có muốn đi cùng không ?
- Đa tạ.
Chuyện của Lâm Phong đã tạm thời giải quyết xong, sau khi thương lượng các vị trưởng lão thánh cung đã ra quyết định hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu của Vương Lăng, quyết định vừa đưa ra Vương Lăng lập tức được chấp sự áp giải về Cửu Huyền chờ chấp pháp.
Thông qua chuyện lần này cao tầng của thánh cung đã truyền thông điệp đến đám đệ tử thiên tài, không có gì quan trọng hơn sự pháp triển của Cửu Huyền, bất cứ đệ tử nào vi phạm thánh pháp đều bị xử phạt.
Tin tức Vương Lăng bị phạt nhanh chóng truyền ra bên ngoài, người vui nhất có lẽ là đệ tử Trường Hà thánh cung, không có Vương Lăng trấn thủ thì Cửu Huyền như rắn mất đầu, hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ.
Sáng hôm sau, ngũ cung đại hội tiếp tục diễn ra, toàn bộ đệ tử Khí cung đã tập hợp đầy đủ ở chủ cung, quy tắc thi đấu tương tự như ngày hôm qua, thứ hạng sẽ dựa vào chất lượng và thời gian hoàn thành binh khí để xác định.
- Trận đấu bắt đầu.
Năm mươi thiên tài đệ tử lao vào luyện khí, mỗi đệ tử phải luyện ra một món binh khí tốt nhất trong khoảng thời gian ngắn nhất, không giới hạn thời gian thi đấu.
Lâm Phong nhìn mấy chục thanh niên bên dưới chỉ có 6 nữ tử, thân hình vạm vỡ không thua gì nam nhân, nhìn mà thấy sợ.
Trái ngược với Lâm Phong, hai mắt Lý Thành Hổ lấp lánh ánh quang, mỗi lần thiết chùy đập xuống chẳng khác nào đập vào trái tim yếu đuối của Hổ ca.
Không chỉ có Lý Thành Hổ sáng mắt mà còn một số thanh niên đặt biệt hưng phấn liên tục hò hét cổ vũ, người thích ăn thịt kẻ thích gặm xương chuyện này cũng không có gì là lạ.
Trong ngũ đại thánh cung thì trình độ luyện khí của Vô Cực xếp hàng đầu, nguyên nhân là bên trong địa bàn Vô Cực thánh cung cai quản có vô số khoáng thạch, đây cũng là một trong những nguồn tài nguyên chính mang về phần lớn linh thạch.
- Không tệ.
Lâm Phong ngồi xem từ đầu đến cuối chỉ nghe lão đầu nói đúng hai chữ, còn tốt là có vài người xem cùng hắn nếu không sẽ chán c·hết.
Hai canh giờ trôi qua trận đấu kết thúc không có bất ngờ xảy ra, Vô Cực thánh cung bỏ xa các đội còn lại, toàn bộ 10 tên đệ tử đều luyện thành địa cấp thượng phẩm binh khí.
Xếp thứ hai là Trường Hà, thứ ba là Cửu Huyền, thứ tư là Ngự Thú và cuối cùng là Âm Dương thánh cung.
Sau khi kết thúc phần thi của đệ tử Khí cung sẽ đến phần thi dành cho đệ tử Pháp cung nhưng đó là chuyện của ngày mai, bây giờ Lâm Phong phải trở về phòng dưỡng thương.
Linh lực trong người hắn đã khôi phục chút ít đủ để vượt qua mấy ngọn núi, đáng tiết bên trong thánh cung không cho sử dụng yêu cầm nếu không hắn đã có thể cưỡi ảnh điêu về phòng.