Thiên La

Chương 195: Ngũ cung đại hội




Chương 195: Ngũ cung đại hội

Trong số ít đệ tử không có chứng cứ ngoại phạm thì có cả chín đệ tử tham gia thi đấu, muốn tìm ra thủ phạm từ đám đệ tử này là một chuyện không dễ.

Đúng lúc này một lão chấp sự bước vào phòng, trên tay cầm theo một cái bình ngọc.

- Trưởng lão, phát hiện thứ này trong phòng của Lý Tuệ Vân.

Đường Nghiêm nhận lấy bình ngọc, trên miệng bình có hai đường vân màu lục, đây là ấn ký của nhị trưởng lão, bên trong thánh cung chỉ có vài người biết được.

Phong Viêm lập tức phủ nhận.

- Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không liên quan đến Tuệ Vân sư tỷ.

- Im lặng.

Đường Nghiêm cầm bình ngọc đi tới đối diện Tuệ Vân, lão giơ bình ngọc lên trước mặt nàng.

- Có nhận ra thứ này không ?

Tuệ Vân gật đầu.

- Đây là bình ngọc của sư phụ.

- Bên trong bình ngọc vẫn còn một ít hương vị của hỏa linh đan, có thể nói cho lão phu biết số đan dược bên trong bình ngọc đang ở đâu không ?

- Đệ tử không biết.

Đường Nghiêm nhíu mày.

- Từ lúc nhận đan đến khi đưa đan dược cho Lâm Phong thì có ai chạm vào bình đan dược không ?

- Đệ tử…

- Là Vương Lăng sư huynh.

Lâm Phong đột nhiên xen vào, từ đầu hắn đã nghi ngờ Vương Lăng cho nên trên đường trở về đã lén đi hỏi vài tên thị vệ của Vô Cực thánh cung, kết quả có một tên nhìn thấy Vương Lăng và Tuệ Vân cùng tiến vào phòng của nàng.

Vương Lăng mỉm cười nhìn Lâm Phong.

- Lâm sư đệ tuy đệ là người bị hại nhưng không thể nói lung tung.

- Đệ có nhân chứng.



Lâm Phong nháy mắt với tiểu sư tỷ, đã đến lúc thực hiện kế hoạch, Lãnh Phi Dao hiểu ý chạy ra ngoài, khi nàng trở lại thì dẫn theo một tên đệ tử của Vô Cực thánh cung.

Đường Nghiêm đi tới đối diện tên đệ tử, lão chưa kịp mở miệng thì đã bị ngăn lại.

Nhị trưởng lão Lưu Vũ Đồng bước tới, chuyện lần này có liên quan đến đệ tử của nàng nên không được phép tham gia điều tra, cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng.

- Đường lão đầu, bây giờ đệ tử của lão cũng thuộc vào n·ghi p·hạm, đề nghị lão giữ im lặng.

- Lão phu không xử thì ai lo vụ này ?

- Không phải còn Mạc lão đầu ở đây sao ?

Mạc Nguyên đứng im cũng bị dính đạn, ở đây ngoài Đường Nghiêm và Lưu Vũ Đồng thì lão là lớn nhất.

- Được rồi, vụ này để lão phu lo.

Lão nói xong thì đi tới trước mặt tên đệ tử Vô Cực thánh cung.

- Tiểu tử ngươi tên gì ?

- Đệ tử tên Tiêu Hà.

- Bao nhiêu tuổi rồi ?

- Hai mươi chín tuổi.

Mạc Nguyên gật đầu.

- Không tệ, vẫn còn trẻ, còn trẻ là còn khỏe, tiểu tử ngươi phải biết nổ lực phấn đấu, tuổi trẻ không tu luyện sao này sẽ hối hận.

- Đa tạ trưởng lão chỉ dạy.

Đường Nghiêm nhíu mày, lão có cảm giác nhân sinh thật khó sống.

- Ta cảm thấy không ổn lắm.

Lưu Vũ Đồng gật đầu.

- Như trên.

Mạc Nguyên đang thao thao bất tuyệt thì dừng lại, ánh mắt lão trở nên sắc bén nhìn tên đệ tử đối diện, đã đến lúc lão lấy lại danh dự.



- Tiểu tử ngươi còn độc thân không ?

- Đệ tử một vợ hai con.

- Tốt, nam nhân lấy vợ sẽ trưởng thành, một khi trưởng thành phải biết chịu trách nhiệm với lời nói và việc làm của mình, tiểu tử ngươi biết làm gì rồi chứ ?

Tiêu Hà đần mặt, hắn có biết gì đâu, ánh mắt hắn nhìn xung quanh tìm cứu viện, Lâm Phong cảm giác như gặp được tri kỷ, lúc trước hắn đàm đạo với lão đầu cũng không khá hơn bao nhiêu, liền ra tay giúp đỡ.

- Tiêu đạo hữu lúc nãy đạo hữu nói với ta từng nhìn thấy một đôi nam nữ tiến vào căn phòng gần nơi đạo hữu canh giữ, không biết đạo hữu còn nhớ đôi nam nữ đó không ?

- Vẫn còn nhớ.

- Vậy làm phiền đạo hữu nhìn xem đôi nam nữ đó có ở nơi này không ?

Tiêu Hà đảo mắt nhìn xung quanh sao đó gật đầu, hắn chỉ vào Tuệ Vân và Vương Lăng.

- Chính là hai người này.

- Rất tốt, vậy đạo hữu có nhớ lúc đó là thời gian nào không ?

- Trước khi trận đấu hôm nay bắt đầu nữa canh giờ.

Lâm Phong đắt ý nhìn Vương Lăng, lần này xem ngươi chạy đi đâu, đúng là thành tại Tiêu Hà, bại cũng tại Tiêu Hà.

Vương Lăng mỉm cười, vẻ mặt không có gì là hoảng loạn.

- Đúng là ta có tới chỗ Tuệ Vân sư muội nhưng ta tới đó cùng sư muội bàn luận để chuẩn bị cho trận đấu, lúc đó ta vẫn chưa từng nhìn thấy hỏa linh đan.

Lãnh Phi Dao vội chạy tới bên cạnh sư tỷ của nàng.

- Tuệ Vân sư tỷ đến lúc này rồi tỷ không cần phải bao che cho hắn nữa, tỷ mau nói cho mọi người biết đi.

Tuệ Vân nhìn Vương Lăng đứng bên cạnh, ánh mắt phức tạp.

- Vương sư huynh đúng là tìm ta để chuẩn bị cho trận đấu.

- Sư tỷ…

Lâm Phong nhíu mày, xem ra tên Vương Lăng này không dễ đối phó.

- Tuệ Vân sư tỷ ngoài tỷ ra thì còn ai biết được chuyện hỏa linh đan không ?



- Chuyện này…

- Sư tỷ chuyện lần này không chỉ liên quan đến tỷ và đệ mà còn là uy tín của sư phụ, danh dự của thánh cung, chẳng lẽ sư tỷ muốn người ngoài nói sư phụ vô năng không biết luyện đan, ngay cả đệ tử cũng không thể quản giáo, sau này mặt mũi người để ở đâu ?

Phi Dao đứng bên cạnh thêm vào.

- Đúng vậy a, sư phụ vẫn chưa tìm được đạo lữ đây này, bản tính của người nóng lạnh thất thường giờ lại thêm chuyện này nữa thì còn ai dám để ý đến sư phụ… ui…

Lưu Vũ Đồng lướt đến xách lỗ tai hai tên đệ tử của nàng.

- Lão nương đáng sợ như vậy sao ?

Đám người trong phòng hoàn toàn câm lặng, nếu không phải Lâm Phong bị mất linh lực thì bọn chúng còn tưởng bản thân đang xem hài kịch nữa đấy.

Lý Tuệ Vân nhìn lão sư bên cạnh, ánh mắt nàng đã không còn điềm tĩnh như lúc đầu thay vào đó là sự thất lạc và u buồn.

- Vài ngày trước ta có nói chuyện sư phụ muốn luyện hỏa linh đan giúp sư đệ cho Vương sư huynh biết.

Vương Lăng gật đầu.

- Sư muội đúng là có nói với ta chuyện hỏa linh đan, ta cũng đồng ý với cách làm của nhị trưởng lão.

Lâm Phong đáp lời.

- Cho nên ngoài Tuệ Vân sư tỷ thì Vương sư huynh cũng có khả năng là thủ phạm.

- Đúng vậy, nhưng lời nói của sư đệ chỉ là lý thuyết, cần phải có chứng cứ để chứng minh.

- Sư huynh yên tâm, đệ sẽ không để huynh thất vọng, tiểu ảnh tới giờ làm việc rồi.

Thiên ảnh ma điêu từ bên ngoài bay vào đậu trên vai của Lâm Phong, ánh mắt cảnh giác nhìn đám người trong phòng.

- Có lẽ mọi người đều biết truy tung chính là bản năng của yêu thú, nếu Vương sư huynh thật sự chưa từng nhìn thấy hỏa linh đan thì khí tức của sư huynh sẽ không để lại trên bình ngọc, ta nói có đúng không.

Vương Lăng nhíu mày.

- Yêu cầm đó là của ngươi, muốn sai nó làm gì mà không được ?

- Sư huynh đừng quên linh lực của đệ đã mất, khả năng liên kết với yêu thú cũng biến mất ?

Lâm Phong lấy ra một tấm lụa che đi đôi mắt của yêu cầm như vậy thiên ảnh ma điêu chỉ có thể dùng khứ giác để xác định phương hướng.

- Làm như vậy chắc là sư huynh không còn ý kiến gì chứ.

Đường Nghiêm đứng bên cạnh gật đầu.

- Cứ thế mà làm.