Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 197: Ngũ cung đại hội




Chương 197: Ngũ cung đại hội

Lãnh Phi Dao nhìn vẻ mặt nhàm chán của tiểu sư đệ, nhỏ giọng nói với hắn.

- Ta biết một chỗ rất thú vị, đệ có muốn đi không ?

- Thật sự thú vị sao ?

- Đúng vậy.

Dù sao cũng không có gì làm Lâm Phong quyết định tin tưởng tiểu sư tỷ một lần, hai người hướng tới một ngọn núi rời đi.

Bên trong thánh cung có một nơi gọi là Luyện Thú phong dành cho đệ tử muốn huấn luyện yêu thú, nơi này còn chuẩn bị sẵn yêu thú dành cho đệ tử luyện tập, hoàng thú hai khối trung phẩm linh thạch một giờ, huyền thú 10 khối trung phẩm linh thạch một giờ.

- Hình như giá hơi cao.

Lâm Phong nhìn bảng giá yêu thú trước mặt sao đó nhìn qua ảnh điêu được sư tỷ ôm trong lòng, để thanh niên này ở đây vài ngày không chừng có thể kiếm được kha khá linh thạch.

Hai người vừa bước đến chân núi đã nghe thấy thanh âm của vô số yêu thú từ trên núi truyền xuống, yêu cầm bay khắp nơi, yêu thú chạy đầy đất, so với bên trong bí cảnh còn nhiều hơn.

- Tiểu điêu chúng ta đi thôi.

Lãnh Phi Dao vừa buôn tay ảnh điêu liền lao thẳng lên trời, cơ thể bắt đầu bành trướng, song dực vươn dài đến mười mấy trượng, khí thế địa thú bạo phát khiến cho đám huyền thú đang chạy bên dưới run rẩy.

Một số đệ tử đang luyện thú nhìn thấy yêu cầm đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt kinh ngạc.

- Đầu địa cấp yêu cầm đó ở đâu ra vậy ?

- Hình như là thiên ảnh ma điêu.

- Chắc lại là đệ tử Ngự Thú thánh cung đến luyện yêu thú.

Đối với đệ tử Ngự Thú thánh cung thì yêu thú chẳng khác gì binh khí, mỗi đệ tử chân truyền sở hữu hai đến ba đầu địa cấp yêu thú là chuyện bình thường.

Lãnh Phi Dao nhìn ảnh điêu bay tới, nàng nhanh chân phóng lên, hai tay nắm lấy yêu vũ, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.

- Đi.

Thiên ảnh ma điêu lượn vài vòng trên cao sau đó bay tới chỗ Lâm Phong.

- Tiểu Phong tử mau lên đây.



- Tới liền.

Lâm Phong đợi yêu cầm bay đến lập tức phóng lên, hắn ngồi phía sau tiểu sư tỷ, sắc thủ ôm chặc eo nhỏ của Phi Dao.

- Đệ muốn ăn đòn hả, mau thả ta ra.

- Đệ sợ độ cao.

- Xạo, đệ còn không thả ra thì ta sẽ đi nói với tỷ tỷ là đệ xàm sở ta.

Lâm Phong lập tức buôn tay, hắn chuyển qua nắm lấy yêu vũ, cảm giác cũng không tệ vừa mềm vừa mịn.

- Cưỡi yêu cầm so với dùng pháp chỉ đúng là thoải mái hơn.

- Đương nhiên.

Lãnh Phi Dao hưng phấn cưỡi ảnh điêu, nhìn bộ dáng thông thạo của nàng chắc chắn đây không phải lần đầu, tốc độ ảnh điêu càng lúc càng nhanh gần như so với tốc độ của địa cấp hành không pháp chỉ.

Lâm Phong liếc nhìn ngọn núi bên dưới cảm giác có chút đau đầu, từ độ cao này mà rơi xuống thì linh giả ngũ cấp cũng không sống nổi.

- Tiểu Phong tử có muốn bay thử không ?

- Không phải chúng ta đang bay sao ?

- Đây là cưỡi không phải bay, mở to mắt của đệ ra mà nhìn, ta chỉ làm một lần thôi.

Lãnh Phi Dao vừa dứt lời liền nhảy khỏi người yêu cầm, Lâm Phong bị dọa cho phát ngốc, ảnh điêu lập tức đổi hướng lao xuống bên dưới.

- Đậu xanh.

Lâm Phong có cảm giác như đang rơi tự do, lúc này hắn đã tiếp cận với tốc độ bàn thờ rồi, bên tai mơ hồ nghe được tiếng gọi của tổ tiên vọng về.

- Tiểu Phong tử nhìn ta nè.

Lãnh Phi Dao xoay người lộn một vòng giữa không trung, bộ dáng như cá gặp nước không một chút nào sợ hãi.

Thiên ảnh ma điêu đột nhiên chuyển hướng bay tới đón lấy Phi Dao, lượn một đường cung thẳng lên trời.

- Oa ha ha ha ha…



Phi Dao đang cười vui vẻ đột nhiên cảm giác eo bị siết chặc, tên sư đệ phía sau lại thừa cơ chiếm tiện nghi của nàng.

- Đệ không sợ ta nói với tỷ tỷ sao ?

- Không sợ.

Lâm Phong sống c·hết ôm chặc lấy tiểu sư tỷ, hắn thà bị băng nữ đánh một trận còn hơn c·hết không toàn thay.

Lãnh Phi Dao thử vài lần vẫn không thoát khỏi sắc thủ của sư đệ, nàng mặt kệ hắn, dù sao ôm một chút cũng chẳng có mất miếng thịt nào.

Đúng lúc này có một đầu tử sắc yêu cầm bay đến bên cạnh, trên thân yêu cầm mang theo một lục y thiếu nữ nhìn vẻ mặt còn nhỏ tuổi hơn cả Phi Dao.

- Tiểu sư muội có muốn đấu một trận không ?

- Ai là tiểu sư muội ?

Lãnh Phi Dao buồn bực hét lên.

- Bổn tiểu thư rõ ràng lớn hơn nha đầu nhà ngươi.

- Hừ, người tu đạo nói đến thực lực không nói đến số tuổi, có dám đấu một trận với ta không, ai thắng người đó làm tỷ tỷ.

- Tốt, để tỷ tỷ dạy cho tiểu muội biết thế nào là lễ độ.

- Đến đây.

Lục y thiếu nữ nói xong liền ra lệnh cho yêu cầm bay đi, Lãnh Phi Dao lập tức hét lên.

- Tiểu điêu mau đuổi theo.

- Éc…

Hai đầu phi cầm lao đi như tên bắn, tốc độ gần như ngang nhau, Lâm Phong nhìn đầu tử sắc phi cầm bên cạnh không biết thanh niên này từ đâu chui ra mà tốc độ không thua kém gì ảnh điêu của hắn.

Đúng lúc này giọng nói của lão đầu truyền đến.

- Đám trẻ thời nay thật manh động.

- Lão đầu mau nhìn xem yêu cầm kia là thứ gì vậy ?



- Đó là tử dực phong điêu so với thiên ảnh ma điêu của tiểu tử ngươi vẫn kém một chút.

- Ta lại thấy tốc độ tên đó còn nhanh hơn ảnh điêu.

Lâm Phong nhìn khoảng cách giữa hai đầu yêu cầm càng lúc càng xa, dù tiểu sư tỷ có la hét khàn cổ cũng không thể rút ngắn.

- Trên người tử dực phong điêu có khắc thú văn, thiên ảnh ma điêu không theo kịp là chuyện bình thường.

- Thì ra là vậy.

Hắn từng nghe lão đầu nói về thú văn, pháp văn khi được vẽ lên người yêu thú gọi là thú văn, thứ này có thể giúp gia tăng thực lực của yêu thú.

Thú văn được chia thành nhiều loại trong đó phổ biến nhất là thú văn thuộc loại t·ấn c·ông, phòng ngự và gia tốc.

Lâm Phong nhìn tử dực song điêu càng lúc càng bay xa nhịn không được hỏi.

- Khi nào lão mới chịu dạy ta thú văn đây ?

- Lão phu có dạy thì tiểu tử ngươi chắc gì đã học được.

- Cũng đúng, mấy cái pháp văn đó đúng là khó nuốt, có nên nhờ Hàn Băng giúp không nhỉ ?

Trong lúc Lâm Phong đang suy tính thì giọng nói nức nở của tiểu sư tỷ truyền đến.

- Tiểu Phong tử không xong rồi, ta sắp thua rồi.

- Thắng thua là chuyện thường tình, thua keo này chúng ta bày keo khác.

- Ta không muốn thua, ta không muốn gọi nha đầu kia là tỷ tỷ hu hu hu…

- Được rồi, để đó đệ lo.

Lâm Phong nhắm mắt, liên kết khế ước giữa hắn và ảnh điêu được kích hoạt, huyết mạch b·ạo đ·ộng, khí tức thiên ảnh ma điêu không ngừng dâng lên, tốc độ tăng dần theo thời gian, thoáng cái đã đuổi kịp tử dực song điêu.

Thiên ảnh ma điêu sở hữu huyết mạch của thượng cổ yêu cầm tuy là loại hỗn tạp nhưng so với loại không có huyết mạch bình thường như tử dực song điêu thì hoàn toàn ăn đứt.

Lãnh Phi Dao nhìn lục y nữ tử bị bỏ lại phía sau, vẻ mặt đắt ý.

- Muội muội ở lại chơi vui vẻ, tỷ tỷ có việc phải đi trước, bey bey.

- Sao lại như vậy ?

Lục y thiếu nữ nhìn ảnh điêu biến mất, vẻ mặt buồn bực, không ngờ nàng lại thua trong tay một nha đầu dỡ hơi.

Sao khi lượn thêm vài vòng Lâm Phong cùng tiểu sư tỷ trở về nghĩ ngơi, sáng mai bọn họ còn phải thức sớm để cổ vũ cho Hàn Băng.