Thiên Kim Trả Thù

Chương 106: 5 Năm Cho Một Kết Thúc






Ba tiếng trôi qua,

Cô bị Sở Nguyệt đánh đập liên tục trước khi đưa đến khoảng đất trống Tiên Tiên.

"Đi thôi, kịch hay chuẩn bị bắt đầu rồi"

Sở Nguyệt lôi cô lên xe chuẩn bị đi tới nơi đã hẹn. Cô đã kiệt sức không còn sức để đấu lại ả.

"Không biết chút nữa trong hai người họ ai sẽ là người tới để cứu cô nhỉ? Tôi tò mò quá"

Cô không nghĩ sẽ cứ vậy mà chết, cho dù tí nữa có chết thật cô cũng sẽ ôm Sở Nguyệt chết chung.

Khoảng đất trống Tiên Tiên nổi tiếng hiểm trở, cho dù là đi vào ban ngày thì cũng khó có thể đến nơi hẹn đúng giờ. Ả chọn nơi này cũng vì điều đó.

Không ngờ vừa mới tới nơi Thành Vũ và cảnh sát đã bao quanh chỗ này. Sở Nguyệt ôm chặt lấy cô, dí súng vào đầu cô ra lệnh cảnh cáo:

"Còn dám bước thêm bước nào tôi sẽ giết cô ta"

Thành Vũ sợ cô bị thương nên đã giang tay ra hiệu:

"Đừng, cô ta có súng"

Sở Nguyệt nhìn xung quanh thì chỉ thấy có Thành Vũ và mấy tên cảnh sát, ả cười như điên như dại.

"Hahahaha, không ngờ là Lâm Hạo Thiên lại không tới. Xem ra cô không là gì so với anh ta rồi, buồn thật đó"

Cô bị Sở Nguyệt kìm hãm dưới ngòi súng, nước mắt trào ra, cô nghĩ:

"Anh không tới thật sao? Hạo Thiên?"

"Sở Nguyệt, cô muốn gì? Xung quanh cô bây giờ toàn là cảnh sát, tốt nhất cô nên khoanh tay chịu trói thì hơn"

Thành Vũ lên tiếng đe dọa nhưng ả lại không hề sợ sệt.

"Cùng lắm là chết chung với cô ta, tôi sẽ không bao giờ khoanh tay chịu trói đâu"

"Cô…"

Không gian yên lặng một lúc, ả tiếp tục nhìn xung quanh nhưng cuối cùng vẫn không thấy anh. Sở Nguyệt ghé vào tai cô nói rằng:

"Xem ra anh ta không tới thật rồi, tiếc nhỉ? Anh ta sẽ không thể nhìn cô lần cuối trước khi cô rời xa nơi này"

"Sở Nguyệt tôi cấm cô động tới cô ấy" - Thành Vũ đứng từ xa hét.

Sở Nguyệt nhìn Thành Vũ lo lắng cho cô mà bật cười:

"Cô có thể làm hắn lo lắng cho cô thế kia đúng là giỏi thật. Dương Thành Vũ yêu cô như vậy chẳng lẽ cô không thấy anh ta đáng thương sao?"

Sở Nguyệt không muốn kéo dài thời gian nữa, ả muốn kết liễu cô ngay lúc này rồi mình sẽ tự sát. Nhân lúc Sở Nguyệt không để ý, cô hất tay ả ra làm súng rơi xuống đất. Cô dùng sức chạy thật nhanh về phía trước, nhưng nhanh chóng Sở Nguyệt đã nhặt được khẩu súng rồi chĩa nó về phía cô.

Thành Vũ hét lớn:

"Cẩn thận, Sở Hàn"

"Đi chết đi"

Sở Nguyệt chĩa súng về phía cô rồi bóp cò.

Pằng!!!!

Đột nhiên chân cô đứng khựng lại không thể chạy thêm được nữa. Cô hoảng hốt quay đầu lại thì bỗng nhìn thấy anh vì đỡ cho cô mà bị trúng đạn.

"Hạo Thiên…"

Máu trên người anh không ngừng chảy. Anh vẫn luôn ở đây để theo dõi hành động của cô và Sở Nguyệt, Sở Nguyệt thấy mình đã bắn nhầm anh liền sợ hãi làm rơi súng, lúc này cảnh sát chạy tới bắt lấy ả.

Cô vừa khóc vừa chạy đến chỗ của anh:

"Hạo Thiên, anh…anh…"

Anh đã bị trúng đạn ngã quỵ xuống đất. Thành Vũ và mấy người khác cũng chạy đến.

"Mau gọi cấp cứu mau lên"

Anh nắm lấy tay cô vẫn không quên hỏi:

"Em phải chịu khổ rồi, không…sao chứ?"

Cô lắc đầu nước mắt rơi lã chã. Cô đưa tay giúp anh ngăn máu chảy ở phía bụng, nói rồi anh ngã gục vào lòng cô rồi từ từ nhắm mắt.

Sở Nguyệt đã bị bắt. Anh được đưa vào bệnh viện để chữa trị. Cô lo lắng, liên tục cầu nguyện mong anh sẽ không xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến tính mạng.

Anh đang được tiến hành phẫu thuật để lấy viên đạn ra khỏi cơ thể. Ca phẫu thuật có thể thành công cũng có thể thất bại… Biết chuyện, ba mẹ anh cũng lập tức mua vé để trở về nước. Vì một người phụ nữ mà anh phải gặp nguy hiểm và cũng vì một người phụ nữ mà anh làm những chuyển nguy hiểm.

Finnic đến bên cô an ủi:

"Chị dâu, anh em mạnh mẽ lắm…anh ấy sẽ không sao đâu"

Thành Vũ chỉ đứng từ xa để nhìn. Thấy cô vì lo lắng cho anh mà quên đi những vết thương trên cơ thể, thấy anh vì cô mà không tiếc tính mạng để đỡ giúp cô viên đạn kia thì Thành Vũ đã biết mình thua trong cuộc chiến rồi.

Sau 7 tiếng làm phẫu thuật, cuối cùng phòng phẫu thuật cũng đã mở cửa. Ba mẹ anh tới kịp lúc bác sĩ ra khỏi.

"Bác sĩ, anh ấy sao rồi?"

"Ca phẫu thuật đã thành công nhưng bệnh nhân có tỉnh lại hay không còn phụ thuộc vào ý chí sống của cậu ấy"

Lâm phu nhân bật khóc nức nở ngã quỵ xuống đất. Cô ôm mặt khóc, những người xung quanh cũng không khỏi rơi nước mắt. Không gian bỗng trở lên buồn bã đến đáng sợ, nhìn thôi cũng muốn rơi nước mắt.

Lỡ như anh không tỉnh lại.

Lỡ như…

Không có lỡ như, hãy tin vào ý chí sống của anh. Cô tự trấn an bản thân bằng câu nói ấy. Cô tin chắc là anh sẽ tỉnh lại, nhất định sẽ tỉnh lại.

Cô bước vào phòng bệnh nhìn thấy anh nằm bất động trên giường, nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô đã cố kìm nén nhưng không sao ngăn được nước mắt rơi.

"Hạo Thiên,... Em sẽ không rời đi nữa, em sẽ nghe lời anh, em sẽ…sẽ…"

Hức.

"Tỉnh lại đi"

Cô ngồi bên giường bệnh của anh nắm chặt lấy bàn tay của anh. Nếu như anh không tỉnh lại chắc cô sẽ không thể sống được mất.

----------------

Một tháng sau,

Hôm nay chính là ngày tuyên án mức tù đối với Dịch Thần và Sở Nguyệt. Cô tới phiên tòa để tham dự, cuối cùng ngày này cũng tới.

Phiên tòa được xét xử trực tiếp cho toàn thế người dân cả nước xem, ai nấy đều cảm thấy ghét cay ghét đắng mẹ con họ. Tòa xử họ phải chịu án phạt năm năm tù để xám hối những tội lỗi mà mình đã gây ra. Cho đến cuối cùng thì năm năm cũng là con số kết thúc tất cả.

Cô từ phiên tòa trở về bệnh viện, một tháng nay cô luôn là người chăm sóc cho anh, quan tâm lo lắng cho anh. Vừa bước chân vào phòng bệnh cô đã vô cùng hốt hoảng vì không thấy anh đâu cả, đang định chạy đi tìm bác sĩ thì cô bị một cánh tay kéo lại và ôm chặt vào lòng. Cô trợn mắt to nhìn, không ngờ rằng người trước mắt là anh. Anh đã tỉnh lại từ bao giờ mà cô không biết, và đây là thật hay mơ?

"Hạo Thiên? Anh tỉnh rồi"

"Anh muốn cho em một bất ngờ đó, sao? Em có thấy bất ngờ không?"

Cô rưng rưng như trực khóc, không thể tin đây là sự thật.

"Nói cho em biết đây không phải là mơ đi có được không?"

Anh liền nhấc bổng cô lên như thói quen trước đây anh sẽ trao cho cô một nụ hôn lãng mạn. Mùi vị quen thuộc ấy lại quay trở lại khiến anh không thể ngừng hôn cô, hai người cứ thế say đắm trong nụ hôn ngọt ngào ấy…