Thiên Kim Trả Thù

Chương 107: Đám Cưới - Hồi Kết






Đang say sưa trong nụ hôn ấy đột nhiên anh cảm thấy đau bụng liền đưa tay ôm lấy chỗ vết thương đang được băng bó.

"Shhh…đau quá!"

Cô hoảng hốt đỡ lấy anh.

"Anh đau sao? Để em đi gọi bác sĩ nhé"

Cô đang tính chạy đi thì bị anh kéo lại. Cả hai ngã xuống giường, cô bị anh đè lên người.

"Đừng gọi bác sĩ, em chữa cho anh là được rồi"

"Em có phải bác sĩ đâu sao có thể chữa cho anh được chứ? Hạo Thiên, anh nặng quá"

Anh chống tay lên hai mắt nhìn thẳng vào mắt cô khiến cô đỏ mặt. Cô tưởng anh tính làm chuyện đồi bại liền lấy tay che miệng và che ngực:

"Sao anh lại nhìn em như vậy?"

"Em sợ cái gì? Anh đang bị thương sao có thể làm gì em được chứ?"

"Ừm nhỉ"

Cô vừa buông tay ra anh đã giữ chặt lấy hai tay cô ấn xuống giường. Dùng tay còn lại nâng cằm nhỏ của cô lên với điệu bộ thèm thuồng.

"Này, anh nói là bị thương sao còn khỏe thế"

"Cho dù anh có gãy tay gãy chân thì cũng đủ làm em liệt giường"

Nói rồi không chần chừ anh cúi xuống hôn cô cuồng nhiệt, cảm giác này lâu lắm rồi anh mới được thưởng thức lại nên một khi đã làm thì phải làm tới cùng. Anh quả là thánh cuồng hôn như cô đã nói nhưng dù anh có biến thái thì vẫn là người cô yêu, chuyện này là cô hoàn toàn tự nguyện.

"Sở Hàn"

"Sao thế?"

"Chúng ta làm đám cưới nhé"

Cô đỏ mặt.

"Ai thèm cưới anh chứ?"

"Em nói cái gì? Muốn chết sao?"

Cô vòng tay ôm lấy cổ anh nở một nụ cười khiến đối phương tan chảy.

"Nếu làm cô dâu của anh, em sẽ được gì?"

"Em sẽ được làm mẹ của một đàn con kháu khỉnh giống anh và giống em"

"Này, em không có sức mà đẻ nhiều tới thế đâu"

"Được rồi. Nghe em"

Anh tiếp tục ôm chặt lấy cô, hai người cứ thế lịm dần trong nụ hôn kéo dài lâu nhất từ trước đến nay ấy.



Cuối cùng, ngày này cũng đến,

Đám cưới của anh và cô được diễn ra ở ngoài bờ biển. Ở lễ đường mọi người đã tới hết hầu như toàn là khách khứa ở gia tộc hai bên. Cô ngồi trong phòng cô dâu mặc chiếc váy cưới được Peter thiết kế riêng có giá trị tương đương với vài tòa tháp. Cô là người phụ nữ duy nhất được diện bộ váy cưới đắt nhất thế giới này.

Cô hồi hộp ngồi ngắm mình trong gương trước khi bước ra lễ đường. Từ bên ngoài, Thành Vũ mặc một chiếc vest bảnh bao bước vào trong.

"Sở Hàn"

"Giám đốc Dương" - cô vội vàng đứng lên.

"Hôm nay em đẹp lắm. Rất đẹp"

"Cảm ơn anh"

"Cuối cùng thì em cũng đã tìm được hạnh phúc cho mình. Anh có thể ôm em được không?"

"Được"

Cô chủ động ôm lấy Thành Vũ, dù sao thì hôm nay cô cũng đã trở thành cô dâu của anh rồi nên sẽ không sợ anh ghen vì ôm người khác.

"Vậy, anh ra kia trước nhé"

"Vâng"

Hôm nay cô ấy mặc váy cưới thật đẹp chỉ tiếc rằng chú rể lại là người khác…

Thành Vũ đã bỏ cuộc trong việc theo đuổi cô vì nghĩ rằng bản thân đã thua anh. Người mà cô cần, người mà cô có thể dựa dẫm đến hết cuộc đời không ai phù hợp hơn anh cả.

Emma có nói với cô:" Nếu em gặp nguy hiểm. Người thật lòng yêu em sẽ tìm đủ mọi cách để có thể cứu em còn người thực sự mà em cần để cùng em đi hết quãng đời còn lại chính là người vì em mà không tiếc tính mạng của mình". Đúng thế, người cô cần nhất lúc này chính là anh, chú rể của đời cô.

Cô bước vào lễ đường, vẻ đẹp lấn át các nữ khách mời khác. Tất cả đều tỏ ra xuýt xoa trước vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô trong bộ váy cưới bạc tỉ ấy. Anh và cô hôm nay chính là cặp đôi hạnh phúc nhất thế gian.

Anh nắm lấy tay cô đỡ cô đứng lên bục với mình. Sau phần trao nhẫn chính là lời tuyên thề của hai bên. Người chứng kiến lễ kết hôn cất lời:

"Chú rể Lâm Hạo Thiên, anh có đồng ý cả đời này dù có hạnh phúc vui vẻ hay gặp khó khăn bệnh tật thì vẫn sẽ mãi ở bên cạnh vợ mình suốt đời chứ?"

"Tôi đồng ý"

"Cô dâu Sở Hàn, cô có đồng ý cả đời này dù có hạnh phúc vui vẻ hay gặp khó khăn bệnh tật thì vẫn sẽ mãi ở bên cạnh chồng mình suốt đời chứ?"

"Tôi đồng ý"

Sau lời tuyên thề, ở bên dưới đã nháo nhào hô to:

"Hôn đi, hôn đi, hôn đi"

Anh vốn là thánh cuồng hôn, hôm nay lại được mọi người cổ vũ thế này sao có thể không hôn được chứ. Anh chủ động lao đến hôn lấy cô nhưng nụ hôn lần này lại nhẹ nhàng và êm ái hơn rất nhiều.

Đám cưới kết thúc, mọi người trở về, cô và anh cũng chuẩn bị cho tuần trăng mật đầy ngọt ngào này.

Trong khi cô đang vui vẻ bên bến bờ hạnh phúc, thì ở góc tường lạnh lẽo u ám Sở Nguyệt đang ngồi ôm mặt khóc khi đọc bức thư tay cuối cùng mà Lưu Khanh để lại. Cả đời làm những chuyện sai trái đến khi mất đi người thân cô ta mới nhận ra thế nào là đau khổ.

Sở Nguyệt đã cảm thấy tội lỗi, ôm chặt lấy bức thư vừa khóc vừa gọi:

"Ba ơi, con sai rồi…"

5 năm sau,

C.O phát triển mạnh mẽ vươn tầm quốc tế sau 5 năm khôi phục. Sở Thị cũng theo C.O mà không ngừng vươn lên. Cả hai đều được lãnh đạo bởi cặp vợ chồng nổi tiếng thế giới là Lâm Hạo Thiên và Sở Hàn. Sau 5 năm ngọt ngào, họ đón chào một thành viên mới, cô và anh có một cậu con trai kháu khỉnh tên Lâm Tiểu Hạo, năm nay đã 5 tuổi.

Hôm nay là ngày cô và anh về nước sau chuyến du lịch cùng Tiểu Hạo đi vòng quanh thế giới. Tiểu Hạo kháu khỉnh trông rất giống ba mình, thằng bé vui vẻ ngồi trên vai anh cười nói:

"Ba là số một, mẹ là số một, con là số một, ba chúng ta đều là số một. Yeah, yeah, yeah"

Cô lo lắng Tiểu Hạo ngồi như thế sẽ dễ bị ngã.

"Cẩn thận đấy Tiểu Hạo, nguy hiểm lắm"

"Mẹ yên tâm ba khỏe lắm, con sẽ không ngã được đâu"

"Thật là…"

Cả ba người trở về Moonlight House để gặp ba mẹ anh. Vừa thấy ông bà nội Tiểu Hạo đã chạy đến ôm chầm lấy hai người họ:

"Ông nội, bà nội, con nhớ hai người quá"

Finnic đừng đằng sau tỏ ra không vui.

"Thế là cháu không nhớ chú Finnic đẹp trai này sao?"

"Có ạ, cháu nhớ cả chú nữa"

"Ha, cái thằng nhóc này, khôn khéo lắm đấy"

Mẹ anh chạy tới kéo anh và cô vào bên trong.

"Nào hai đứa vào trong thôi"

Bữa cơm tối nay thật đặc biệt, đều có sự hiện diện của tất cả mọi người trong gia đình.

"Ba đã chuyển công ty ở bên Anh về nước rồi, đến lúc đấy con nhớ phải giúp ba đấy nghe chưa?"

"Vâng, con biết rồi"

Tiểu Hạo nhanh nhảu:

"Ông nội, ba con có C.O rồi, mẹ con thì có Sở Thị, có mỗi Tiểu Hạo là chưa có gì cả, ông nội để con giúp đỡ ông nội nhé"

Cả nhà bật cười vì câu nói ngây thơ của thằng bé.

"Tiểu Hạo, con còn quá nhỏ để tiếp quản một tập đoàn lớn"

Finnic tặc lưỡi:

"Nó lanh chanh cứ như ba nó vậy"

"Em nói cái gì hả?"

"Dù sao thì Lâm Thị cuối cùng cũng sẽ do nó tiếp quản thay ông nội già yếu này thôi"

"Tiểu Hạo sẽ cố gắng giúp ông nội"

Ha~ thằng bé này thật đáo để.



Sau cơm tối, cô đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài thì đột nhiên anh đứng từ phía sau ôm chầm lấy cô.

"Anh yêu em quá giờ biết sao đây"

"Anh nói cái gì vậy?"

Đột nhiên Tiểu Hạo từ đâu xuất hiện, hai con mắt long lanh nhìn về phía ba mẹ đang âu yếm.

"Ba ôm mẹ mà không ôm con sao?"

Anh liếc nhìn thằng bé:

"Phải, mẹ con là vợ ba, ba ôm mẹ con đó thì sao?"

"Ba đáng ghét"

Cô liền hất tay anh ra chủ động đến bế Tiểu Hạo lên.

"Ba con đùa thôi chứ mẹ vẫn muốn ôm Tiểu Hạo hơn ba con"

"Hihi, ba thua rồi nhé"

"Cái thằng nhóc này sao dám cướp vợ của ba chứ"

Đêm muộn, tất cả mọi người đã đi ngủ hết. Tiểu Hạo nằm giữa cô và anh cầm tay hai người nằm lấy nhau.

"Ba mẹ phải luôn ôm con như thế này thì con mới ngủ được"

Anh và cô nhìn nhau bật cười. Tiểu Hạo dần lim dim thiếp đi. Anh dang rộng tay ôm lấy cô và Tiểu Hạo. Cả ba người dần dần chìm vào giấc ngủ.

Nhìn cảnh tượng ấy thật hạnh phúc, thật bình yên. Hạnh phúc ngoài đời cũng đơn giản như thế. Tìm được hạnh phúc cho mình chính là chiến thắng ngoạn mục nhất của bản thân.

Tình yêu thù hận, chân thành và lừa dối lúc nào cũng đi đôi với nhau, chúng ta luôn biết lúc nào thì cái tốt cũng chiến thắng cái ác nhưng để đạt được điều đó ta phải cố gắng. Hãy cố gắng tìm kiếm hạnh phúc của mình biết đâu hạnh phúc của bạn đang ở ngay trước mắt! Cùng cố gắng nhé!

Cảm ơn mọi người đã theo dõi…

End.