Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Khuyết

Chương 3: Thiên Khuyết




Chương 3: Thiên Khuyết

Hình Phong trưởng lão sắc mặt hơi trầm xuống, đứa bé này quả nhiên là có khí tức huyết thông của Vệ gia, nhưng là làm sao có thể, Vệ gia tộc nhân nếu như du ngoạn bên ngoài cũng không đến nỗi trốn tránh trách nhiệm như vậy, Vệ gia mặt mũi này hẳn phải chịu tiếng xấu.

“Được rồi, trên người đứa bé này có huyết thống của Vệ gia, nhưng là cũng khó xác định chính xác ai là cha mẹ của nó, Vệ gia tộc nhân quá nhiều, nhưng chúng ta sẽ nhận đứa bé này, đây cũng là một chút ân tình của Vệ gia.” Hình Phong trưởng lão tiếp nhận đứa bé, sau đó lại ném ra một cái nhẫn trữ vật đưa cho Bắc Tiến.

Bắc Tiến đem tinh thần lực thăm dò một chút, lại một mặt kinh sợ, quả nhiên là Vệ gia, rất là hào phóng nha, một cái nhẫn trữ vật này, bên trong chứa lấy một chút tinh thạch trung phẩm, càng nhiều hơn là hạ phẩm tinh thạch, ngoài ra còn có 3 tấm Truyền Tống Phù, đan dược các loại.

“Vậy thì, tại hạ cáo từ.” Nói xong, hắn hơi nhìn Vệ Thần vẫn còn đang say ngủ trong tay của Hình Phong trưởng lão, ánh mắt hơi có một chút tội nghiệp, cha mẹ của đứa bé này chỉ sợ là những cái người quái đản, hạ sanh một đứa bé khỏe mạnh như vậy nhưng lại nhẫn tâm vứt đi.

Hắn lấy ra một tấm Truyền Tống Phù, đốt cháy lên, sau đó thân hình lại biến mất tại chỗ, đợi đến khi Bắc Tiến đi mất, Hình Phong trưởng lão, đem hai tên thủ vệ kia hạ thủ, thần hình đều diệt, đôi lúc vẫn là im lặng một thoáng vẫn tốt hơn.

Mười bảy năm nháy mắt trôi qua.

Vệ Thần lúc này đã là một thiếu niên trưởng thành, tuy thế hắn thân hình hơi gầy gò, ánh mắt đờ đẫn như người mất hồn.

Kể từ khi được nhận vào Vệ gia, đến khi hắn nhận thức được đều có sự bảo hộ của Hình Phong trưởng lão, tuy nhiên khi hắn chỉ mới mười tuổi, Hình Phong trưởng lão lại q·ua đ·ời, nguyên nhân không ai biết, nhưng mà khi Hình Phong trưởng lão không còn, nhiều người bắt đầu t·ấn c·ông Vệ Thần.

Nói hắn là đứa con hoang, cha mẹ không có, hắn cũng chỉ có thể chịu đựng mà sống qua ngày, nhiều người cùng trang lứa với hắn xem hắn như động vật, đ·ánh đ·ập không ngừng, thậm chí còn bị đày đến một biệt viện ở rất xa so với đại đa số thành viên Vệ gia.

Nhiều năm như vậy trôi qua, hắn cũng đã quen, vẫn là hàng ngày bị đ·ánh đ·ập đến toàn thân đau nhức, đáng lẽ hắn là một thiên tài ở trong Vệ gia, nhưng mà số phận thật biết trêu tức người khác.

Năm mười tuổi, cũng là lúc mà những người khác bộc lộ tài năng, đem linh khí cảm thụ được, rèn luyện tự thân bước vào giai đoạn Luyện Khí cảnh, Vệ Thần lúc đấy cũng rất háo hức, xem bản thân tiềm năng đến tột cùng là ở đâu.

Chỉ là, đến tận ngày hôm nay hắn vẫn không thể nào cảm nhận được linh khí trong đất trời, rèn luyện thân thể, bước vào Luyện Khí cảnh, cho nên hắn từng là Vệ gia hi vọng nay lại trở thành Vệ gia con hoang cùng phế vật.

“Nhìn xem, đó là Vệ Thần đứa con hoang bên ngoài được Hình Phong trưởng lão nhặt về, hắn chính là cái phế vật, năm nay đã mười bảy tuổi nhưng vẫn còn chưa bước vào được Luyện Khí cảnh, tư chất đúng là số một nha.” Một tên đệ tử trong Vệ gia nói lên, trên mặt còn mang theo vẻ khinh thường.



Điều này khiến cho những người xung quanh nhao nhao nhìn xem Vệ Thần, nhiều người cũng lắc đầu ngao ngán, có người còn thở dài, một số khác còn cười trên nỗi đau người khác, tư chất không thể bước vào Luyện Khí cảnh, đây chính là thứ ngu đần trong truyền thuyết.

“Cũng tội nghiệp hắn, bị người đánh đến điên rồi.”

“Ngươi thương hại hắn? Ta khuyên ngươi là đừng, trước đây cũng có người đứng ra khuyên ngăn, nhưng lại bị các thiếu chủ đ·ánh c·hết, ngươi vẫn là tránh lo chuyện bao đồng.”

Có người lên tiếng cảm thán,cũng có người nhắc nhở như vậy, khiến cho những người định ra tay giúp đỡ Vệ Thần đều rất kiêng kị, dù sao thiếu chủ là người sẽ thừa kế gia tộc trong tương lai, đắc tội rồi sau này sẽ rất khó sống.

“Ha ha, Vệ Thần, ngươi hôm nay lại đi đến nơi này, lại muốn ăn đòn sao?” Đúng lúc đám người đang bàn tán, có một đạo thanh âm cười ha hả truyền đến.

Mọi người đều không hẹn mà nhìn về nơi phát ra thanh âm kia.

“Là tam thiếu đến rồi, hắn cũng là người đánh Vệ Thần nhiều nhất, dường như xem hắn là bao cát giải khuây.” Có người nhận ra, đem điều này nói, những đệ tử mới đều nuốt vào một ngụm nước bọt, Vệ gia cũng quá khác với bên ngoài đồn đại là quang minh chính trực.

Nhìn thấy Vệ Hàn Kình, Vệ Thần liền hô lên một tiếng tam huynh nhưng sắc mặt của Vệ Hàn Kình lập tức ngưng lại, “Ai cho ngươi gọi là huynh đệ với ngươi, một con chó hoang cũng dám xưng huynh đệ với ta.” Nói xong, hắn vung tay lại chuẩn b·ị đ·ánh Vệ Thần xả giận.

Vệ Thần gọi hắn là tam huynh cũng có lý do, Hình Phong trưởng lão trước đây ngoài Vệ Thần còn có chỉ dạy cho Vệ Hàn Kình, Vệ Thần cũng theo đó gọi hắn là tam huynh, thế nhưng sau khi Hình Phong trưởng lão q·ua đ·ời hắn vẫn theo thói quen gọi như vậy, nhưng là mỗi lần đều b·ị đ·ánh.

“Chà chà, hôm nay ở đây thật náo nhiệt nha.” Một đám người khác ăn mặc cũng cực kì giống với Vệ Hàn Kình, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, bọn hắn cũng là những thiếu chủ của Vệ gia, đám người này sẽ cạnh tranh với nhau xem ai s·exuwngs đáng với chức vị gia chủ.

“Trường Lương, ngươi cũng đến.” Vệ Hàn Kình thu hồi cánh tay chuẩn b·ị đ·ánh, ánh mắt nhìn về phía đám người đi đến, có đến 3 người lại đây, lấy Vệ Trường Lương dẫn đầu, hai người còn lại cũng theo sát, cùng hắn sóng vai mà đi.

“Ngươi lại đánh cái tên này, hắn bây giờ đều đã ngu ngốc đến cực điểm rồi, h·ành h·ạ hắn như vậy, ngươi không thấy xấu hổ sao?” Trường Lương giả ra một bộ chính nhân quân tử, khiến đám đệ tử mới không khỏi thán phục, nhưng đám người đệ tử trước đều không khỏi lắc đầu.

“Ngươi nói ta, chẳng lẽ ngươi không có đánh, so với ngươi ta chỉ có đánh hắn, còn ngươi thế nhưng lại âm hiểm đem hắn ngũ quan đều phong cấm đến 3 năm.” Vệ Hàn Kình nói ra lời này, khiến toàn trường đều hít vào khí lạnh.



Phong cấm ngũ quan là việc cực kì tồi tệ, chẳng những mất đi cảm giác với thế giới, lại càng không thể nói chuyện, càng không thể nhìn, điều này so với c·hết càng khó chịu.

Vệ Trường Lương thấy xung quanh không ít ánh mắt đều nhìn về phía mình, khuôn mặt anh tuấn không khỏi hơi trầm xuống, việc này cũng chỉ có đám người bọn hắn biết dù sao nếu h·ành h·ạ Vệ

Thần quá nhiều khiến mọi người chú ý, thì sau này việc cạnh tranh lại càng thêm khó khăn.

Hai người bên cạnh Trường Lương lần lượt là Vệ Khánh Vân cùng Vệ Hoàng Nhất.

Hai người cũng đều anh tuấn lãng tử, so với Vệ Trường Lương không hề thua kém, bọn hắn chính là nhị thiếu chủ cùng tứ thiếu chủ, giờ phút này đều đang nhịn cười nhìn phía Vệ Trường Lương.

Vệ Trường Lương bị Vệ Hàn Kình nói ra bí mật, không khỏi có chút sát ý nhìn hắn, trên người linh khí tích tụ lại, đám người ở đây đều có cảm giác hoảng sợ, khí thế bị Vệ Trường Lương đè ép.

“Đại thiếu chủ đã là Tụ Linh đỉnh phong rồi, khoảng cách đến Linh Anh cảnh chỉ còn thiếu nửa bước.”

“Quả nhiên không hổ là thiên tài của Vệ gia, vẻn vẹn bảy năm đã đi đến bước này.”

Đám người không khỏi thán phục, tu luyện chỉ bảy năm là đã sắp đạt đến Linh Anh cảnh cường giả, đủ để xưng bá một vùng đất rộng lớn, thậm chí là lập ra tông môn, bang phái.

“Hừ!”

Vệ Hàn Kình không chút nào yếu thế, cũng đem tự thân khí tức thả ra cùng Vệ Trường Lương đối đầu, đám người cũng không khỏi kinh ngạc lần nữa, “Tam thiếu chủ cũng là Tụ Linh đỉnh phong.”

Vệ Thần cũng ngước đầu nhìn lên cảnh này, trong mắt lại hiện ra một vệt ánh sáng lóe lên rồi chợt tắt, tiếp theo đó cơ thể của hắn bắt đầu chảy máu khắp nơi, thất khiếu bị chảy máu khiến hắn nhìn qua cực kì đáng sợ.

“Hắn bị làm sao vậy? Đột nhiên lại chảy máu.”



“Hắn chỉ là người bình thường đối mặt với uy áp của hai thiếu chủ không c·hết đã là may mắn.”

Đám người cũng đem đó nhận ra, nhưng cũng không ai đi đến giúp đỡ hắn, giờ này đang b·ất t·ỉnh, đám người thấy vậy cũng nhanh chóng thu tay, lẫn nhau hiện lên một vệt sát ý, liền quay người rời đi.

Bỏ mặc lại Vệ Thần vẫn còn đang b·ất t·ỉnh trên đất, vừa rồi cả bốn người đấu pháp khiến cho không ít người tụ tập lại, nguyên bản lúc đầu đã rất đông, bây giờ lại càng thêm náo nhiệt.

“Mau đưa hắn đi về nghỉ ngơi, lỡ như hắn có chuyện gì chúng ta cũng không xong.” Một tên tộc nhân nói, đám người cũng nhất thời bừng tỉnh, vội vàng đem hắn đưa đi.

Đêm đến, Vệ Thần từ trong cơn mê bừng tỉnh, đầu hắn bây giờ đau như búa bổ, nhưng cơ thể hoàn toàn không có chút tổn hại nào, ngược lại là sức lực mười phần, giống như thoát thai hoán cốt.

Ổn định lại một chút tinh thần, hắn lại càng thêm kinh sợ đến cực điểm, hắn cảm nhận được linh khí, linh khí lại còn không ngừng hướng hắn tụ tập lại ở trong đan điền, vừa vặn mới tỉnh táo lại một chút, còn chưa kịp vui mừng, lại có một cơn đau nhức từ trong não hải truyền đến.

Hắn hai tay ôm đầu, cảm nhận được cơn đau nhức kinh khủng lại còn có một số thông tin không ngừng truyền vào trong đầu, cơn đau nhức kéo dài chỉ khoảng chừng năm phút liền ngừng lại.

Vệ Thần lúc này đang nằm dưới đất đã ngừng lăn lộn, chỉ cảm thấy cơ thể thanh tĩnh, trong đầu thông tin cũng tập hợp lại, hiện rõ ràng lên hai chữ Thiên Khuyết.

“Thiên Khuyết, rốt cục là cái vật gì?” Hắn tự hỏi một chút, sau đó lại nhắm mắt ngồi xuống tiếp tục cảm nhận linh khí, cũng phân một chút tâm tư đi đọc hiểu cái Thiên Khuyết.

Theo đó, trong đầu hắn hiện ra một quyển sách, bên trên có ghi lấy hai chữ màu trắng rõ nét Thiên Khuyết, trong não hải hắn hóa thành một đạo thân ảnh cùng bên ngoài giống nhau như đúc, cầm

lấy quyển sách, hắn đem trang đầu tiên lật ra, bên trong chứa đựng một lượng thông tin khổng lồ.

Tóm gọn lại là, hướng dẫn hắn phương pháp tu luyện của Thiên Khuyết, còn có phương pháp lại vô cùng khắc nghiệt, cần có một ý chí kiên định đến không thể lung lay, bằng không muốn tu luyện cũng cực kì khó.

Bước đầu tiên cũng đã không dễ, ở giai đoạn Luyện Khí muốn hắn đem nhục thân thối luyện đến cực hạn, tổng cộng là chín lần mới có thể coi như mới đột phá đến Tụ Linh cảnh, thay vì một lần như bao võ giả khác, đây tổng cộng lại đến chín lần.

Nhìn cái này, Vệ Thần không khỏi nhíu mày, hắn thật ra không có đần độn ngốc nghếch chỉ là hắn bây giờ ở trong Vệ gia không có chỗ dựa, chỉ có thể như thế mới có thể sinh tồn xuống.

Bây giờ có được một quyển không biết ở đâu lại xuất hiện bên trong não hải, hắn quyết tâm nếu như vậy liền tu luyện thử, xem cùng cực hạn bản thân là ở đâu và cũng trả thù những năm tháng này hắn chịu đựng, còn có cha mẹ hắn rốt cục là ai, vì sao lại từ bỏ hắn.

Đã như vậy, hắn liền thử, Vệ Thần kể từ lúc này chân chính sống lại.