Chương 2: Nhặt được một đứa bé
Vệ Sở Phong con mắt đã dường như mất đi ánh sáng nhưng hắn vẫn kiên trì muốn đemVũ Huyền lần nữa cứu trở về,nhưng đáng tiếc hắn sức lực vẫn là quá nhỏ bé, cho dù có cố gắng nhưng vẫn không thay đổi được kết quả.
“Các ngươi làm ơn, đừng làm hại đứa bé, ta cầu xin các ngươi hay cho nó một con đường sống.” Vũ Huyền lúc này ánh mắt chuyển qua hóa hình ma thú, đạt đến nó cấp độ kia đương nhiên là có thể nghe hiểu tiếng người.
Đồng thời lúc này, Vệ Sở Phong cũng mở miệng: “Ta cũng cầu xin các ngươi bọn ta lấy tính mạng bản thân ra đổi cho nó một con đường sống, chỉ cần nó có thể sống sót, các ngươi muốn làm gì bọn ta cũng được.” Hắn thanh âm lúc này là hoàn toàn cầu khẩn.
Đối mặt với những lời nói như vậy, hóa hình ma thú vẫn như cũ bất động, chỉ là ánh mắt của hắn đã dời đến trên người của đứa bé.
“Thần nhi của ta.” Vũ Huyền nàng ôm lấy đứa bé, dịu dàng thanh âm vang lên, mặc dù bản thân sinh mệnh đã trôi đi đến cuối, nhưng một chút hơi thở này, nàng cũng muốn cảm nhận thật tốt nhất đứa con của chính mình.
Được nàng ôm vào lòng, Vệ Thần tâm tình bình tĩnh lại, cũng không có như trước đó khóc rống lên, mà nhắm lại hai mắt rơi vào ngủ say.
Vệ Sở Phong càng là đem hai mẹ con ôm chặt, cùng với Vũ Huyền đầu tựa đầu che chở cho Vệ Thần ở chính giữa, đúng lúc này, Vũ Huyền sinh mệnh đã đi đến phía cuối, nhịp thở cũng đã hoàn toàn ngừng lại, nhưng trên mặt nàng vẫn thản nhiên treo một nụ cười ôn hòa, đó là xuất phát từ trong trái tim.
Vệ Sở Phong biết bản thân cũng khó trụ vững, đem tất cả linh khí còn sót lại bao phủ cả ba người, đem hai người đóng băng tại nơi này, đây chính là vĩnh đóng băng phong, trước khi c·hết còn đem tên của Vệ Thần khắc xuống, để hắn không quên được bản thân là ai.
Đem thân thể hai người hoàn toàn đông kết, hắn cũng t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng.
Vệ Thần vẫn như cũ ngủ th·iếp đi, mà lúc này bên trong động truyền đến một t·iếng n·ổ vang, một tia sáng từ phía cuối hang động bay ra, đem những thứ cản đường hoàn toàn phá nát, thẳng đến cửa hang xuyên vào chỗ mi tâm của Vệ Thần.
Hóa hình ma thú cũng không kịp phản ứng, chỉ là trên mặt treo lấy một cái kinh sợ, thứ vừa rồi bay ra chính là thứ hắn canh giữ hơn một ngàn năm nay, qua các đời trước đó truyền thụ đến, niên đại ít nhất cũng là vài trăm vạn năm, có khi càng là xa xôi cổ lão.
Không ai biết rõ lai lịch nó là gì, chỉ biết qua các đời phải canh giữ nó một cách cẩn thận, đến khi nó tìm được chủ, nhưng hơn một ngàn năm canh giữ, thứ bên trong hang động kia lại có động tĩnh.
Mà lúc này tiểu ma thú cũng hết sức hoảng sợ, nó chính là cái tiếp theo canh gác nơi này khi hóa hình ma thú sinh mệnh tàn cuộc, nhưng còn chưa kịp đến lượt nó thì vật bên trong hang động cũng đã nhận chủ, hơn nữa còn là một đứa nhóc mới sinh.
Ánh mắt nó nhìn về phía hóa hình ma thú, dùng truyền âm nói với hắn: “Sư phụ, cái này chúng ta giải quyết như thế nào?” Nó nghi hoặc, như vậy kế tiếp có hay không tiếp tục đánh.
Hóa hình ma thú đối với nó lắc đầu, tuy là đã sống hơn 100 năm nhưng tiểu ma thú vẫn là còn rất trẻ tựa như một cái 6 7 tuổi nhân loại, vẫn còn rất nhiều thứ cần dạy bảo, nhưng mà chỉ sợ là không đến lúc kia rồi.
“Việc chúng ta cần làm bây giờ chính là theo như các đời tổ tiên trước nói, nếu như tìm được chủ nhân của vật kia, vậy thì sứ mệnh của chúng ta cũng kết thúc, đem vị chủ nhân này bồi dưỡng đến khi hắn có thể tự đứng bằng thực lực của bản thân.” Hắn thản nhiên nói.
“Bồi dưỡng hắn? Bằng cách nào?” Tiểu ma thú lại tiếp tục hỏi.
Nhưng là hóa hình ma thú cũng không chút nào mất kiên nhẫn, nói: “Bây giờ hắn vẫn còn quá nhỏ, khó có thể tiếp nhận chúng ta thực lực truyền vào, nếu vậy thì hóa thành thú đan, ẩn trong cơ thể hắn, đến khi hắn nhận thức được thì bắt đầu bồi dưỡng.”
Nói xong, hắn thân hình hóa về lại bộ dạng ban đầu, chính là một con Hắc Long, thân thể vô cùng khổng lồ, dài đến ba mươi mét có hơn, may mắn là hang động có chút to lớn mới đủ chứa hắn thân thể khổng lồ này.
Hóa thành bản thể xong, hắn linh khí trong cơ thể cuồn cuộn hướng phần bụng tập trung, đem nó hóa thành một viên hình cầu nhỏ, linh khí tụ lại càng nhiều viên cầu kia cũng càng ngày càng lớn.
Thân thể theo đó cũng bị viên cầu này hút lại, đến cuối cùng chỉ còn lại một viên cầu khá lớn đường kính khoảng 20cm, lơ lửng trên không trung, viên cầu lơ lửng một thoáng lại nhắm đến phần bụng của Vệ Thần, từ từ thâm nhập vào.
Tiểu ma thú chứng kiến toàn bộ quá trình không khỏi kinh ngạc, đây chính là hóa đan, thú đan càng lớn liền đại biểu tu vi của ma thú càng cao, chứng kiến thú đan lớn như vậy tiểu ma thú có chút không kìm lòng được.
Tiểu ma thú cũng theo đó lặp lại quá trình như vừa nãy, chỉ chốc lát cũng liền hóa thành một viên thú đan, đường kính ước chừng chỉ có 7 8cm có hơn, so với lúc trước chỉ là một hạt đậu.
Nó cũng theo đó thâm nhập vào thân thể của Vệ Thần nằm cạnh bên viên thú đan to lớn lúc trước.
Được hai viên thú đan thâm nhập vào người Vệ Thần lúc này hầu như là an toàn tuyệt đối, không lo lắng rằng hắn sẽ bị đói c·hết, thú đan không ngừng cung cấp cho hắn linh khí nuôi dưỡng bản thân.
Mấy ngày tiếp theo, hắn vẫn như cũ ngủ say bên trong hang động, nhưng cũng vào giờ khắc này, bên ngoài truyền đến tiếng người.
“Một cái hang động thật là to nha.” Tiếng của một người đàn ông nói vọng vào.
Bên ngoài lúc này đứng đến có hơn bảy người, toàn bộ đều là võ giả, tu vi chí ít cũng là Tụ Linh cảnh, mà người đàn ông lúc nãy dẫn đầu đi vào tu vi cũng là Linh Anh cảnh đỉnh cao, so với Vệ Sở Phong càng cao hơn rất nhiều.
Hắn bước vào trước tiên liền để ý xung quanh, đem tinh thần lực thả ra thăm dò, lại phát hiện Vệ Thần.
“Mẹ kiếp, là ai thất đức đem một đứa nhỏ vứt ở đây.” Hắn giận mắng một tiếng, sau đó chạy vào bên trong động, đem Vệ Thần bế lên, đoàn người bên ngoài nghe tiếng của hắn cũng theo đó chạy đi vào, bọn hắn cũng kinh ngạc không thôi.
Ở nơi hoang vu như Bắc Vực này lại có một đứa bé? Là ai đem hắn đến tận đây chứ.
“Tên khốn nào đem đứa nhỏ để đây, lão tử nếu là tìm ra sẽ đập cho hắn một trận.” Một tên trong đoàn người nói, hắn mang theo tức giận, hậm hực giậm chân, tính cách của hắn rất là yêu thích trẻ nhỏ, lại gặp phải tình cảnh này khiến hắn không chịu được.
“Dưới đất hình như có ghi dòng chữ gì đó.” Một nữ tử trong đoàn chỉ tay phía dưới đất.
Lập tức cũng thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, nhìn thấy dưới đất cs ghi hai chữ Vệ Thần, mọi người cũng mơ hồ đoán được một chút.
“A thì ra là tên của đứa nhỏ này.” Linh Anh cảnh võ giả dẫn đầu nói.
“Vệ Thần? Làm sao họ của tên này có chút quen thuộc.” Một người trong đoàn hỏi.
“Có phải là Vệ gia ở Nam Vực? Một trong tám đại đỉnh cấp gia tộc của Thương Huyền Đại Lục.” Nữ tử lúc trước lên tiếng trả lời, lập tức đám người ở đây đều tỏ ra kinh sợ, cái này thật là quá mức đi, con cháu của Vệ gia vậy mà lại bị vứt bỏ ở Bắc Vực này.
Điều này nói ra chỉ sợ khiến cho Nam Vực dậy sóng đi.
Đoàn người cũng cùng đưa ra một cái ý nghĩ, đem đứa bé này trả lại cho Vệ gia đi, dù sao người ta cũng là một trong tám thế lực lớn, coi như chỉ là kẻ quét rác bọn họ cũng không đắc tội nổi.
Thăm dò thêm một chút nhưng bọn hắn cũng không phát hiện thêm bất kì thứ gì, vì lẽ đó bọn hắn cũng dự định quay trở lại, bọn hắn lần này đến đây tất nhiên cũng là vì truyền thừa, nhưng dựa theo chỉ dẫn đến nơi này lại không có thứ gì, ngược lại còn nhặt được một đứa bé.
Tông môn của bọn hắn nằm ở phía Đông Vực, mà Vệ gia lại nằm ở tận Nam Vực, điều này khiến bọn hắn càng thêm khó khăn.
“Vệ gia cách chúng ta quá xa, đem đứa nhỏ này từ Bắc Vực đến Nam Vực là một hành trình không ngắn.” Linh Anh cảnh võ giả nói, từ trong túi đồ đem ra một vật.
“Cái này… Trưởng lão, ngài định dùng Truyền Tống Phù để đưa hắn về Nam Vực?” Đoàn người đều trợn mắt há hốc mồm, đây là quá xa xỉ đi, một tấm Truyền Tống Phù chính là cả một gia tài, tuy là trưởng lão của một tông môn nhưng hắn cũng chỉ có một tấm như vậy.
Hắn định dùng tấm phù này đem Vệ Thần trả lại, tin chắc rằng Vệ gia sẽ không đối với hắn bạc đãi, hắn gật đầu, đồng thời ra hiệu cho đám người lui về tông môn trước, hắn sẽ đích thân đi Nam Vực một chuyến.
Vừa dứt lời, hắn đem linh khí đốt lên tấm Truyền Tống Phù, xác định tọa độ một chút, nhắm đến Nam Vực lập tức hắn toàn thân lóe lên một cái xong biến mất tại chỗ, để lại đám người vẫn còn ngơ ngác.
Nam Vực, Lục Ngân Thành.
Một tia sáng lóe lên, Linh Anh cảnh võ giả xuất hiện ngay tại một tửu quán, hắn trên tay vẫn còn bế Vệ Thần, ánh mắt nhìn ngó xung quanh, tiện tay hỏi thăm một chút tình huống.
“Vị huynh đệ này, ngươi có biết đường nào đi đến Vệ gia không?” Hắn hỏi một tên đi đường.
Tên đi đường nhìn hắn một chút, sau đó mới trả lời: “Ngươi cái này là từ nơi khác đến đây sao? Vệ gia nằm ở hướng Đông, đi khoảng chừng nửa ngày đường là đến.”
Linh Anh cảnh võ giả gật đầu, đem ra một khối tinh thạch trung phẩm cho hắn, sau đó lại cất bước lên đường, lấy tốc độ của hắn không cần nửa ngày, chỉ chừng ba giờ sau đó liền đến nơi.
Lúc này, hắn đã ngoài phụ cận Vệ gia, cũng không hổ là một trong tám đại gia tộc đỉnh cấp ở Thương Huyền Đại Lục, nắm giữ 1 phần kinh tế của Nam Vực, đứng gác cổng lại là những cái Tụ Linh cảnh võ giả, tuy là tu vi có chút thấp nhưng đây chỉ là bề ngoài.
Hắn đi đến trước cổng lại bị hai cái canh cửa chặn lại.
“Vị này? Ngươi là ai? Có hẹn trước với Vệ gia chúng ta không?” Một tên gác cổng nói, mặc dù biết đối phương tu vi hơn hẳn bản thân, nhưng lại không chút nào e ngại, là tộc nhân của Vệ gia tự nhiên là có chút kiêu ngạo.
“Ta không có đặt trước, nhưng là có một chuyện muốn nói.” Hắn cũng hơi hạ thấp bản thân một chút, nhưng dù sao vẫn là thực lực vi tôn nên vẫn có chút cốt khí cường giả.
“Không có hẹn, lại còn dám đứng ở trước Vệ gia làm ổn.” Một tên thủ vệ tỏ vẻ tức giận, lớn tiếng quát, điều này khiến không ít người đi đường chú ý, khiến hắn giống như một tên lố bịch chạy đến Vệ gia làm càn.
Nhưng mà nếu không phải vì đứa bé này và lợi ích từ việc này, hắn cũng không có muốn chịu khổ như vậy, hắn tay còn lại nắm chặt đem cục tức này nuốt xuống, cố gắng nở nụ cười nói: “Ta vô tình tìm thấy đứa bé này thuộc về Vệ gia, nên là đem đến đây.”
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra, bên trong đi ra một cái lão nhân, hắn râu tóc đã hai màu, nhưng tu vi cao nên độ lão hóa cũng không diễn ra như người bình thường, so với người bình thường chậm hơn một chút.
“Có chuyện gì mà la lối om sòm ở đây?” Lão nhân hỏi một tên thủ vệ.
“Trưởng lão, có một cái người đến tự nhận là tìm được một đứa bé của Vệ gia.” Tên thủ vệ đem mọi việc kể lại, Hình Phong trưởng lão càng sắc mặt xạm lại, Vệ gia lúc nào có cái đứa bé bên ngoài.
“Ngươi nói một chút, ngươi thấy đứa bé này ở đâu?” Hình Phong trưởng lão hỏi, ánh mắt đánh giá Bắc Tiến, đem y phục trên người hắn nhận ra là của một tông môn nào đó.
Bắc Tiến như nhặt được bảo, lập tức đem mọi chuyện kể lại, điều này khiến Hình Phong trưởng lão cảm thấy khó tin, Vệ gia nằm ở Nam Vực nhưng Bắc Tiến hắn lại nói nhìn thấy đứa bé ở Bắc Vực đây không phải là quá xa đi.
“Láo xược, ngươi đây là đùa giỡn chúng ta, Bắc Vực không có người sinh sống, làm sao lại nhìn thấy một đứa bé của Vệ gia, đây căn bản là...” Tên thủ vệ lớn tiếng quát mắng.
Nhưng mà hắn chưa kịp nói dứt câu, đã bị Hình Phong trưởng lão nhìn hắn một cái, khí thế ầm ầm tỏa ra, “Vệ gia lúc nào đến lượt ngươi nói chuyện?” hắn thanh âm hơi đè nén xuống, càng khiến cho không khí ở đây càng căng thẳng đến cực điểm.
Hắn cũng đem đứa bé này cảm nhận được, đúng là có được một tia huyết thống của Vệ gia, tên này thật sự không đùa giỡn.