Chương 10: Chiến đấu kịch liệt
Lý Tuấn thì cũng thở ra một hơi, Vệ Thần t·ấn c·ông tựa như vũ bão, mỗi một quyền đều cực kì mạnh, nếu như không lộ ra sơ hở, chỉ sợ hắn đã thua cuộc rồi, đám người quan chiến lúc này đã mắt chữ A mồm chữ O.
Vừa rồi diễn ra quá nhanh bọn hắn không kịp nhìn thấy, chỉ thấy cả hai lao vào nhau, sau đó bành một tiếng Vệ Thần lại bắn ngược ra ngoài, chỉ có những người tu vi hơi cao mới nhìn rõ tình huống lúc nãy.
Lý Tuấn nhân cơ hội, lại tiếp tục tiến lên, lấy ra một thanh trường thương, đem linh khí truyền vào trong đó, trường thương lúc này như một con rắn, uốn lượn lao đến Vệ Thần, không chút nào dám khinh thường, hắn cũng lấy ra thanh kiếm của tên áo đen.
Cả hai đều sắc mặt ngưng trọng, xem rõ đối thủ của mình không phải là một tên gà mờ, Vệ Thần chém ra một đạo kiếm khí, kiếm khí mờ nhạt bắn ra, cùng Lý Tuấn đối đầu.
“Ầm.”
Cả hai lẫn nhau triệt tiêu, Vệ Thần lập tức nhân cơ hội vẫn còn ngơ ngác mà t·ấn c·ông đến, Thủy Lưu Nhất Kiếm đánh ra,mang theo uy lực cực kinh khủng, nhắm thẳng đến Lý Tuấn.
“Xoẹt.”
Lý Tuấn tuy rằng đã kịp tránh né đi, nhưng mà uy lực chiêu thức vừa rồi quá mạnh, khiến hắn một bên tay bị kiếm khí chém trúng, đang chảy máu thành hàng, trên chủ vị đài Vệ Hàn Kình càng thêm ngơ ngác, mạnh như vậy một chiêu mà lại có thể được Vệ Thần thi triển ra, thậm chí còn ở giai đoạn tiểu thành.
Phải biết mỗi một môn công pháp đều có chia ra từng giai đoạn mà võ giả thi triển ra, ở nhập môn uy lực chỉ là hai phần, còn tiểu thành đã là bốn, năm phần, đại thành càng là tám, chín phần.
Còn có tu luyện đến lô hỏa thuần thanh càng là bạo phát ra uy lực hoàn toàn.
Vệ Thần vậy mà đem Thủy Lưu Nhất Kiếm một môn trung phẩm công pháp tu luyện đến tiểu thành, đây là quá biến thái, Vệ Thiên Quân càng thêm chăm chú vào chiêu thức của Vệ Thần.
Đây là môn công pháp mà huynh trưởng của Vệ Thiên Quân sáng tạo ra, hắn đương nhiên là chứng kiến qua uy lực, tuy nhiên lại có người có thể ở độ tuổi trẻ như vậy tu luyện được đến tiểu thành mà động tác tựa hồ quá mức thân thiết.
Thế nhưng hắn vẫn không có mở lời, chỉ tiếp tục quan sát trận chiến.
Toàn trường đều một mảnh kinh ngạc, đến cả Lý Tuấn cũng càng thêm kh·iếp sợ, chiêu thức vừa rồi đã đem sàn đấu chém ra một mảng, đây là uy lực cỡ nào khổng lồ.
“Hoàng giai trung phẩm công pháp, vả lại còn được tu luyện đến mạnh như vậy.” Lý Tuấn đem chiêu thức vừa rồi nhận ra cấp bậc, không khỏi hắn càng thêm sợ hãi, cùng tuổi với Vệ Thần, mặc dù chiếm lợi ở tu vi, nhưng xem ở thiên phú hắn hoàn toàn thua kém.
Hắn tu luyện đến nay cũng chỉ tu luyện được một môn trung phẩm, tuy vậy cũng chỉ ở nhập môn, nhìn xem đòn vừa rồi chắc hẳn không phải là nhập môn.
“Cái đệt, đây là Hoàng giai trung phẩm công pháp sao, uy lực thật khó tưởng tượng, Vệ Thần lại có con át chủ bài mạnh như vậy, thật sự là đánh giá thấp hắn.”
“Mới tu luyện bao lâu hắn đã đem một môn công pháp trung phẩm học đến trình độ này, đây còn là người sao?”
“Thượng thiên thật sự bất công.”
Đám người không khỏi than trời trách đất,nhưng dưới sân đấu lại có diễn biến mới.
Lý Tuấn không thuan kém Vệ Thần cũng vận sức đem linh khí truyền vào trong thanh trường trương, thân thể biến ra hàng trăm người, cùng thực hiện một động tác.
“Ngọa tào, Lý Tuấn cũng thi triển ra át chủ bài rồi, thật sự là đám quái vật, ai cũng có thể tu luyện đến Hoàng giai trung phẩm dễ như vậy.”
Vệ Thần thu kiếm lần nữa thi triển ra Thủy Lưu Nhất Kiếm, nhưng lần này cũng đồng dạng là đem toàn bộ linh khí đánh ra, một đầu dòng sông uốn lượn theo thanh kiếm của Vệ Thần mà ra, nhưng chỉ đi được một chút đầu dòng sông liền biến thành một con sông lớn, dòng sông tựa như thanh kiếm khổng lồ lao thẳng về phía Lý Tuấn.
Lý Tuấn lúc này một trăm người cũng đồng thời đánh về phía dòng sông.
“Bách Phá Vạn Quân.”
Hàng trăm người lao lên cùng một chỗ đánh vào dòng sông, lúc này toàn trường đã được bao phủ bởi màn chắn trận pháp, uy lực tuy không mạnh đến mức tổn thương nhưng cũng có người bình thường vào xem thi đấu, bọn họ không có tu luyện, chỉ một dư chấn cũng khiến họ b·ị t·hương nặng.
“Ầm ầm.”
“Đùng đùng.”
Bách Quân cùng Đại Giang đấu pháp, gợn sóng kịch liệt, nháy mắt khói bụi bốc lên, đem toàn trường hoàn toàn che phủ, không ai rõ bên trong rốt cục là ai thắng, ai bại, sàn đấu bị dư chấn chấn đến vỡ ra, mặt đất nứt ra một vài vết rách nhỏ.
“Trời ơi, đây là Tụ Linh cảnh giao chiến sao, nhìn qua càng giống như Linh Anh cảnh đại năng giao chiến, uy lực quá mạnh mẽ.”
Có người nhịn không được kinh hô lên, quả thật tràng diện này hết sức kinh người, chỉ là hai cái Tụ Linh cảnh, mà chiến đấu còn so với Linh Anh cảnh hùng hồn.
Khói bụi nghi ngút khiến đám người đều rất hồi hộp, mà vị trọng tài cũng không tin được vào mắt mình, lấy hắn Linh Anh cảnh tu vi, vậy mà còn phải ngơ ngác.
“Tuổi trẻ thật sự là đáng gờm.”
Khói bụi tan biến mất, đám người mới phải lần nữa mắt chữ A mồm chữ O, Vệ Thần thắng hiểm, trên người v·ết t·hương chồng chất, mà Lý Tuấn thì bị trọng thương, ngã ở trên đất.
“Thật sự là căng thẳng, chỉ là trận mở đầu mà đã kịch liệt đến như thế này, xem ra ngày hôm nay nhất định là càng thêm náo nhiệt.”
“Vệ Thần, Vệ Thần.”
Đám người kinh hô, có người kêu tên Vệ Thần, hắn cũng ngơ ngác, lần đầu tiên có người kêu tên mình một cách đầy ngưỡng mộ, chứ không phải là khinh bỉ.
Thương thế thành ra thế này, cũng là do hắn diễn một phần, vốn thương thế chỉ là bị nhẹ, nhưng vì tránh tiết lộ quá nhiều, hắn mới giả ra một bộ thương nặng, giống như cùng Lý Tuấn lưỡng bại câu thương.
Chỉ mới là mở màn, phía sau còn có rất nhiều đối thủ cường đại, hắn càng không thể để lộ ra quá nhiều.
“Trận thứ nhất thi đấu, Vệ Thần thắng.”
Trọng tài tuyên bố, sau đó lại cử người đi ra, đem Lý Tuấn cùng Vệ Thần đi chữa trị, rất nhanh sau đó trận thứ hai cũng được bắt đầu.
Vệ Thần được đưa trở về phòng chờ, đám người đưa cho hắn một lọ đan được, bên trong là một loại đan dược chữa thương, đem nó mở ra Vệ Thần ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, viên đan dược có màu nâu sậm, đem nó nuốt vào hắn lập tức cảm tháy toàn thân như được tiếp thêm sức sống.
Những v·ết t·hương cũng mau chóng hồi phục lại, hắn cũng theo đó nhập định đem hiệu quả của thuốc hấp thu hoàn toàn, mất khoảng chừng không đến nửa giờ, thương thế của hắn cũng đã hồi phục bảy tám phần.
“Mỗi một viên đều có giá trên trời nha, nhưng mà tiếc là ta lại không có tiền, bằng không liền chuẩn bị nhiều một chút sau này cũng có lúc dùng.” Hắn không khỏi lắc đầu, là một người nghèo thật sự rất khổ, thiếu thốn rất nhiều, nhưng là nếu như lần này có thể thắng được, vậy hắn cũng có được một khoảng.
“Trận tiếp theo giữa Thiên Vô Niệm cùng Từ Khang.”
Vệ Thần ánh mắt tập trung lên sàn đấu, đối với hắn đối thủ thật sự chính là Thiên Vô Niệm này, chẳng những thực lực cực kì mạnh mẽ, mà Vệ Thần đối với thanh kiếm của hắn cũng vô cùng hứng thú.
“Không được, không được, kiếm của người khác tại sao ta lại có hứng thú.”
Vệ Thần vội vàng xua tan đi cái ý nghĩ vừa rồi, không chắc bản thân thật sự là một tên tặc thích ă·n c·ắp đồ của người khác, tịnh tâm lại một thoáng, hắn lần này mới nghiêm túc nhìn vào Thiên Vô Niệm.
“Hi vọng qua trận này có thể thăm dò được một ít thực lực của hắn.”
Trận đấu này đối với hắn mà nói cũng khá quan trọng, bởi vì trước đó hắn để lộ ra thực lực cũng khiến không ít người chú ý, mà bản thân lại đối với đối phương lại hoàn toàn mờ tịt.
Từ Khang hắn cũng có nghe nói, là một người sống khá ẩn dật, tu vi là Tụ Linh đỉnh phong, nhìn qua hắn tướng mạo cũng có chút đẹp, cũng có không ít nữ đệ tử theo đuổi, nhưng hắn cũng như Thiên Vô Niệm, một lòng theo đuổi võ đạo.
Hắn lần này ra sân tay còn mang theo một cây côn, toàn thân cây côn toát ra một màu sắc lấp lánh, phẩm chất rõ ràng là thượng phẩm binh khí, toàn trường một mảnh chấn kinh, thương phẩm binh khí, cần một số tiền không nhỏ nha.
“Không ngờ là Từ Khang sau lưng lại có chỗ dựa vững chắc như vậy, ngay cả thượng phẩm binh khí cũng đều có.”
“Từ gia gửi con cháu qua đây học tập đương nhiên là không thể để thua kém Vệ gia.”
Từ Khang phía sau chính là Từ gia cũng là một trong bát đại gia tộc ở Thanh Huyền Đại Lục, bồi dưỡng ra không ít nhân tài trợ cho Nam Vực cường thịnh hơn.
Thiên Vô Niệm vẫn không chút cảm xúc, nhìn thẳng phía Từ Khang, Từ Khang thì ánh mắt hiện lên một vẻ kiêu ngạo, hắn tự tin ở lần thi đấu này có thể chiến thắng giành lấy danh ngạch.
Ngay khi trận đấu bắt đầu, hắn liền tỏ ra bản thân là có cơ sở mới kiêu ngạo như vậy, mà lại hắn cũng không có đánh giá thấp Thiên Vô Niệm, ra tay đều là toàn lực.
Thanh côn trên tay hắn phát ra từng đạo ánh sáng, thi triển ra một loại côn pháp, hướng về phía Thiên Vô Niệm đập đến.
Thiên Vô Niệm như cũ chưa từng có để ý đến, hờ hững đánh ra một đạo kiếm khí, nhưng lần này so với lần trước hắn thi triển rõ ràng là mạnh hơn vài phần, mà Từ Khang cũng không tin rằng một kiếm này sẽ đỡ được chiêu thức của hắn.
Càng điên cuồng nện xuống.
Ngay lúc cả hai v·a c·hạm, Thiên Vô Niệm lại động, hắn thân hình hóa mờ sau đó lại xuất hiện ở một nơi khác, hắn thi triển ra thân pháp khiến Vệ Thần cũng ngây ngốc, tốc độ kia cho dù là hắn có đem toàn lực đi thi triển ra Tịch Lôi Thuật cũng khó mà bắt kịp.