Chương 9: Ám sát
Tên áo đen cũng biết Vệ Thần đang có ý định đánh nhanh thắng nhanh, thấy vậy hắn không khỏi nở một nụ cười âm hiểm, nếu đối phương đã không muốn kéo dài thời gian, vậy hắn càng kéo dài thời gian ra, dù sao lợi thế cũng nằm trên tay hắn.
“Tới!”
Tên áo đen hét lên một tiếng, toàn thân khí tức bạo phát ra, sau đó lại thi triển rất nhiều chiêu thức thâm ảo, hắn lấy ra rất nhiều viên cầu màu đen, từng quả từng quả ném về phía Vệ Thần.
“Bùm bùm.”
Những quả cầu màu đen p·hát n·ổ, tỏa ra một mùi hương h·ôi t·hối, đem Vệ Thần vay kín bên trong.
“Ha ha, trúng phải Lạc Hồn Tán của ta, đừng hòng mà chạy trốn, chờ đến khi hai người kia trở lại, ngươi chỉ có một con đường c·hết.” Hắn đứng ở bên ngoài quan sát, thấy Vệ Thần đang không ngừng giãy dụa bên trong làn khói tím kia.
Mà ở bên trong làn khói tím kia,Vệ Thần quả thực cảm giác đầu óc choáng váng, nhưng cũng không phải là đến mức lạc hồn siêu phách như tên áo đen nói, mà chỉ có chút đau đầu.
Hắn thấy tên áo đen vẫn còn đang đắc ý đứng bên ngoài, lập tức thi triển ra Tịch Lôi Thuật, tốc độ được hắn đẩy đến cực điểm, nháy mắt hóa thành một vệt tia điện xuất hiện phía sau lưng của tên áo đen.
Hắn lấy tay làm kiếm, lần nữa thi triển ra Thủy Lưu Nhất Kiếm, cuồn cuộn khí thế chém xuống, tuy là đầu đau như búa bổ, nhưng thi triển ra chiêu này hắn đã ngắm chuẩn xác, bằng không chỉ sợ là công cốc.
“Xoẹt.”
Một đạo kiếm khí bắn ra, nhắm thẳng vào phần cổ của tên áo đen bay đến, tên áo đen cũng ngay lập tức nhận ra có gì đó khác thường, lại có cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, hắn xoay người nhưng ngay lập tức bị đạo kiếm khí này chém trúng.
“Phốc.”
Hắn xoay sở cũng đủ nhanh, một bước tránh né khiến đạo kiếm khí kia chỉ kịp lưu lại tại vai trái của hắn một đạo v·ết t·hương cực sâu.
“A..”
Hắn nhịn không được mà la lên, hai mắt đằng đằng sát ý nhìn Vệ Thần, cánh tay trái của hắn bây giờ coi như phế bỏ, mà Sát Thủ Điện lại không lưu người bị tàn tật, cho nên có thể nói đây chính là lần á·m s·át cuối cùng của hắn.
“Mẹ nó, lão tử g·iết c·hết ngươi.”
Hắn điên cuồng lao lên, cánh tay phải hóa thành quyền, đấm về phía Vệ Thần, mà Vệ Thần lúc này vẫn còn hơi mơ hồ, chỉ nghe thấy tên áo đen la lên, sau đó là một quyền nện về phía mình.
“Bành.”
Bị một quyền này đánh trúng Vệ Thần sắc mặt chợt biến, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi, nhưng điều này cũng giúp hắn thanh tỉnh thoát khỏi ý thức mơ hồ của Lạc Hồn Tán, thế nhưng chưa kịp có phản ứng tiếp theo, tên áo đen đã đem ra một thanh đại đao, bổ về phía Vệ Thần.
“Xoẹt.”
Đạo đao khí cực kì mạnh mẽ, bên trong còn là tất cả sức lực của tên áo đen, hắn đang sắp vì mất máu quá nhiều mà c·hết đi, mặc dù đã phong bế cầm máu, nhưng v·ết t·hương vẫn không ngừng chảy máu, khi hắn thi bổ ra một đạo đao khí đó, ánh mắt cũng tối sầm lại.
Một đao vừa rồi rút hết tinh lực của hắn, khiến hắn thương thế càng thêm nặng, chỉ sợ là khó qua khỏi đêm nay, thế nhưng kéo theo một cái đệm lưng hắn coi như c·hết cũng được nhắm mắt.
Mà đối đầu trực tiếp với đạo đao khí kia, Vệ Thần thi triển ra Tịch Lôi Thuật tránh né, mặc dù đã phản ứng rất nhanh nhưng hắn cũng b·ị t·hương một chút, tuy vậy v·ết t·hương rất nông, chỉ chảy ra một ít máu.
Tên áo đen thấy vậy cũng chỉ có thể cười khổ, hắn đã quá đắc ý, lại không biết rằng tên mà mình đang á·m s·át lại mạnh như vậy, nhưng bây giờ hối hận cũng không kịp, mà Vệ Thần cũng không có nhân nhượng, vung tay lên đem đầu của tên áo đen chém lìa.
Hắn g·iết người, lần đầu tiên hắn lại g·iết người, nhưng hắn cũng cảm thấy không quá đáng, dù sao đám người này cũng là đến để g·iết hắn, ngươi không g·iết ta vậy ta g·iết ngươi, cũng chính là như vậy.
Vệ Thần lúc này tâm thần đã ổn định, nhìn vào nhẫn không gian của tên áo đen, ánh mắt hiện lên vẻ thèm thuồng, “Nhẫn trữ vật.” Hắn cười ha hả, nhặt lấy nhẫn trữ vật, đem tinh thần lực dò xét, hắn không khỏi nở nụ cười.
“Rất nhiều tinh thạch, còn có đan dược, binh khí... chuyến làm ăn này không tệ nha.” Nhìn đồ vật chứa bên trong hắn không khỏi kinh ngạc, tựa như đạo tặc vớ được vàng.
Nhưng hắn thật sự là nghèo khổ, chưa từng nhìn qua mấy loại này, đương nhiên là thèm thuồng rồi, tốc độ rất nhanh hắn đã đem cả người tên áo đen lục soát, lại không có phát hiện thứ gì hắn mới rời đi.
Dù sao cũng còn có hai người đang truy đuổi, nán lại lâu thật sự không tốt, vừa nghĩ hắn đã thi triển Tịch Lôi Thuật chạy trốn, không đến hai phút sau, hai bóng người lần lượt xuất hiện tại chỗ vừa rồi, nhìn t·hấy x·ác c·hết trên mặt đất, không khỏi nhíu mày.
“Tên kia thủ đoạn không ít, lại nhắm đến người yếu nhất trong chúng ta ra tay, vả lại còn đem đồ vật thu lấy hết.” Hắn tức giận, nhưng cũng không thể làm gì, bọn hắn đến quá chậm, Vệ Thần lúc này đã mất dấu, chỉ có thể nén giận mà rời đi.
“Chúng ta như vậy, chỉ sợ Vệ Hàn Kình tên kia không chịu, có nên tiếp tục tìm kiếm?” Tên còn lại hỏi.
“Tên Vệ Thần kia chắc cũng không dại gì mà tiếp tục ở tại phụ cận, coi như đuổi theo cũng khó mà tìm được.” Tên áo đen cầm đầu trả lời, quả thật Vệ Thần đã rời đi rất xa, hắn chạy đến trước Lĩnh Sơn nằm ở phía tây của Vệ gia.
“Vệ gia không ngờ lại lớn đến vậy, diện tích này cũng đã gần như là một tòa thành lớn, đêm nay khó mà về được, vậy ở tạm đây một đêm.” Hắn suy nghĩ một chút, sau đó đi lên Lĩnh Sơn tìm một hang động chui vào bên trong.
Thế nhưng hắn cũng không có nghỉ ngơi, mà là tiếp tục tu luyện, muốn đem tu vi nện vững chắc, đồng thời hắn còn lấy ra thanh trường kiếm nằm ở trong nhẫn trữ vật của tên áo đen lúc trước.
“Hoàng giai trung phẩm binh khí nha, tên này cũng thật giàu.” Nhìn ngắm một hồi, hắn cầm lấy thanh trường kiếm sau đó đi ra bên ngoài hang động.
“Vậy trước tiên thử uy lực một chút.”
Dựa theo kiếm pháp Thủy Lưu Nhất Kiếm, hắn vung ra những đường kiếm cực kì đẹp mắt, sau đó kết thúc bằng một nhát chém, kiếm khí bắn ra, tựa như sóng lớn vỗ đến, đem một mảng rừng chặt đứt.
“Uy lực rất lớn, nhưng cảm giác vẫn chưa thành thục.” Nhìn thấy vết kiếm vừa rồi hắn cũng vừa vui mừng vừa có chút sầu não.
Hắn từ trước đến giờ chưa từng luyện kiếm, cho nên bây giờ đánh ra vẫn còn chật vật cực kì, nhưng mà hắn lại không bỏ cuộc, ngược lại càng thêm hăng say luyện kiếm, đến khi sắc trời hừng sáng, hắn mới thôi luyện, sau đó quay người đi xuống núi.
Trên đường hắn cũng có tắm rửa qua, đêm qua luyện kiếm hắn đã đem một mảnh rừng ở Lĩnh Sơn san bằng, nhưng cũng may là không có ai phát hiện bằng không hắn liền xong đời.
Ngày thứ hai thi đấu càng trở nên náo nhiệt hơn, bởi vì lần này chính là những thiếu niên kiệt xuất kia quyết đấu lẫn nhau chọn ra người có được danh ngạch.
Chủ vị đài Vệ Hàn Kình càng thêm khó coi, đêm qua hắn nhận được tin Vệ Thần còn chưa có c·hết mà ngược lại còn g·iết thêm một người ở Sát Thủ Điện, điều này khiến hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Chà, ngay cả tam thiếu tài giỏi như vậy đây mà vẫn không g·iết được một cái Tụ Linh cảnh.” Một bên Vệ Trường Lương nhếch miệng cười, nháy mắt Vệ Hàn Kình phóng thích ra sát ý mãnh liệt, nhắm vào Vệ Trường Lương.
“Làm gì căng thẳng như vậy, ngươi g·iết không được hắn, nhưng chúng ta lại có thể.” Ngay lập tức Vệ Hàn Kình thu hồi sát ý, hướng mặt hỏi Vệ Trường Lương, nói: “Ngươi cũng định tham gia vào?”
“Sao lại không, hắn cũng ít nhiều từng bị ta đánh qua một trận, nếu như ngươi bị hắn tiết lộ ra, ta coi như cũng bị vạ lây, cho nên hợp sức g·iết hắn, đem chuyện này giấu đi.”
Vệ Trường Lương nói ra, bên trong hiển nhiên là có chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Vệ Hàn Kình đồng ý, hắn tự tin có thể đem Vệ Thần g·iết c·hết.
Vệ Hàn Kình hơi trầm ngâm, việc này quả thật như Vệ Trường Lương nói, nhất định phải g·iết Vệ Thần từ trong trứng nước, nếu như đạt được Vệ Thiên Quân tán thành như vậy tình thế sẽ cực kì bất lợi cho bọn hắn.
“Cách của ngươi tuy không hợp ý ta, nhưng vì mục đích chung nên ta đồng ý với ngươi lần này.” Vệ Hàn Kình bình tĩnh đáp lại sự chờ đợi từ Vệ Trường Lương, nghe thấy Vệ Hàn Kình đồng ý, hắn nở một nụ cười nham hiểm trên khuôn mặt.
Không ai biết hắn có m·ưu đ·ồ gì, nhưng vì để phòng hờ Vệ Hàn Kình cũng đã chuẩn bị cho mình một con đường, nếu như thất bại hắn còn có một con đường trốn, hoàn toàn không thể tin tưởng vị đại thiếu này được.
Dưới quản trường một mảnh xôn xao, đám người lần lượt hò hét cổ vũ, lần này bốc thăm thi đấu, Vệ Thần lại là cái thứ nhất ra sân, đối thủ của hắn cũng là một người tài giỏi trong đám đệ tử ở Vệ gia.
“Trận thứ nhất, Vệ Thần cùng Lý Tuấn.”
Vị trọng tài hô lên, đứng ở hai bên phòng chờ,cả hai người ánh mắt đều nhìn chằm chằm nhau muốn thăm dò đối phương, nhưng đáng tiếc, ai cũng không thu hoạch được gì.
Đi đến sân đấu, cả hai chào nhau một cái, sau đó được trọng tài ra hiệu lui về vị trí bắt đầu, nhìn cả hai bên đều thấy sẵn sàng, vị trọng tài mới phất tay ra hiệu trận đấu bắt đầu.
Cả hai bên cùng nhau thi triển ra thân pháp, cùng nhau đối chiến, Vệ Thần cũng biết, ngày thi đấu hôm nay nhất định sẽ cực kì khó khăn nên không chút nào lưu lại, thi triển ra thực lực chân chính, Cuồng Huyết Quyền liên tục đấm ra, khiến cho Lý Tuấn phải đưa sức ra ngăn cản.
Lý Tuấn nắm bắt được một sơ hở trong cách đánh của Vệ Thần, cũng lui lại một hơi, lấy đà, cũng đánh ra một quyền, bất quá quyền này lại hiểm đánh đúng vào ngực của Vệ Thần.
“Bành.”
Vệ Thần tựa như một viên đạn bay ngược về phía sau, sắc mặt chợt biến, quả nhiên không khác hắn dự liệu, trận đấu này thật sự là khó khăn.