Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Khuyết

Chương 11: Một người một kiếm




Chương 11: Một người một kiếm

Thiên Vô Niệm lần thứ nhất nhìn thẳng đối thủ của mình, vừa rồi một côn kia quả thực rất mạnh, hắn đã có chút đánh giá thấp Từ Khang, thân là con cháu của Từ gia cùng Vệ gia nổi tiếng, đương nhiên là không thể cùng võ giả bình thường so sánh.

Tuy vậy, hắn cũng chưa từng đem kiếm rút khỏi vỏ, chỉ thủ một tư thế, ánh mắt nhìn Từ Khang, bên trong lại có một chút nghiêm túc.

Từ Khang nhếch miệng cười, hắn rốt cục cũng khiến cho Thiên Vô Niệm động, đối với hắn mà nói thật sự cũng tò mò thực lực của Thiên Vô Niệm là đến đâu, chỉ biết rằng đây là một đối thủ cực mạnh.

Mà ngay khi bốc thăm trúng được Thiên Vô niệm, nỗi lòng này càng thêm to lớn, hắn vốn là người dự tuyển trong tám tộc chi chiến, nhưng vì tìm kiếm đối thủ mà không ngần ngại tham gia vào lần chiến này.

“Ta mong chờ ngày đấu với ngươi từ rất lâu rồi, kể từ khi nghe tin ngươi đánh bại Hoàng thiên Vũ, ta càng nóng lòng hơn.” Từ Khang nắm đấm siết chặt, thân thể run rẩy vì vui sướng.

“Chỉ là chút tài mọn, thật sự không dám khoe khoang.” Thiên Vô Niệm bình tĩnh đáp lại, không khỏi có niều người sửng sốt.

“Hoàng Thiên Vũ? sao cái tên này nghe khá quen tai.”

“Đừng nói là Hoàng Thiên Vũ được xưng tụng là thiên tài trăm năm, chỉ mới mười bảy tuổi đã sắp ngộ ra được kiếm ý.”

“Đúng là hắn rồi, bởi vì ở Nam Vực không ai không biết hắn, nhưng mà tin tức làm sao không có lan truyền đi.”

“Chắc là hắn không muốn bị người khá biết sự thật này.”

“Thảo, chẳng lẽ tên Thiên Vô Niệm này mạnh như vậy.”

. . .

Vệ Thần cũng trầm tư, quả nhiên là hắn có nghe qua kì danh của Hoàng Thiên Vũ, nhưng cũng chưa từng gặp mặt hắn cũng không biết thực lực đến tột cùng là như thế nào, nhưng thông qua những lời đồn, tám chín phần cũng là Tụ Linh đỉnh phong hoặc cũng có thể là Linh Anh cảnh.

Mà Thiên Vô Niệm lại có thể đánh bại hắn, xem ra là hắn cũng rất mạnh, hoàn toàn vượt khỏi sự tưởng tượng của Vệ Thần.

Vệ Thiên Quân bên trên đài chủ vị, không khỏi khen ngơi, nói: “Thiên Vô Niệm, tên tiểu tử này không ngờ lại có thiên tư trác tuyệt như thế, ngay cả thiên tài của Hoàng gia đều không phải là đối thủ.”

“Hừ, đánh bại một tên phế vật như vậy có tính là gì.” Vệ Hàn Kình cảm thấy không phục, phụ thân hắn hai lần đều khen ngợi ngoại nhân, mà hắn lại chưa từng được phụ thân khen qua.

Đương nhiên là cũng có chút ấm ức, nhưng hắn lại càng cảm thấy không phục hơn, hắn có thể nói là siêu cấp thiên tài của Vệ gia, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ?

Hắn nghiến răng, ánh mắt lại toát lên sát ý, lại có thêm một cái cần phải tiêu diệt.

Từ Khang chầm chậm tiến lên, trong tay thanh côn đang toả ra khí thế bàng bạc, tựa như là đang ấp ủ một cơn bão, kìm nén đợi được thả ra.



Đột nhiên Từ Khang tăng tốc, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, đem một côn đánh tới Thiên Vô Niệm.

Thiên Vô Niệm cũng phản ứng, ngay lập tức thi triển ra một loại kiếm quyết, hình thành một cái màn chắn bằng kiếm, tựa như có hàng ngàn thanh kiếm đang bảo vệ hắn.

“Keng.”

“Keng.”

Hoả hoa toát ra liên tục, những đòn công kích của Từ Khang hoàn toàn bị màn chắn kiếm này chặn lại, Từ Khang cũng nhận thấy những đòn công kích của mình đều vô hiệu, hắn liền thay đổi thế công.

Côn pháp trung phẩm được vận dụng, Từ Khang ánh mắt sắc bén, đem côn quét ngang mặt đất, khói bụi bốc lên nghi ngút.

Nhân cơ hội đối thủ bị che khuất tầm nhìn Từ Khang nắm thế chủ động, từ các hướng liên tục đánh đến.

Thiên Vô Niệm cũng không phải hạng xoàng, bị khói bụi che mắt, hắn cũng vận dụng kiếm quyết, đem thanh kiếm một phân thành hai, hai phân thành bốn.

“Tứ Kiếm Khai Sơn”

Bốn thanh kiếm chia làm bốn hướng, đâm xuyên qua màn khói, nhất thời bị kiếm khí chém toạc, Từ Khang thân hình bị hiển hiện, nhưng hắn cũng đã tính đến trường hợp này.

Côn pháp không hề ngừng lại, vẫn nhắm thẳng mà đánh đến, Thiên Vô Niệm nhắm thẳng Từ Khang, bốn kiếm lại động, nháy mắt khoá chặt thân thể Từ Khang, mang theo sát ý đáng sợ đến cực điểm.

“Không ổn!”

Chỉ vừa cảm thấy điều chẳng lành, hắn thân hình chuyển hướng, liên tục lui ra bên ngoài, nhưng bốn thanh kiếm đã nhắm đến, bằng tốc độ cực nhanh đâm đến Từ Khang.

“Chấn Ngự Côn.”

Hắn đem thanh côn đập mạnh xuống dưới đất, tạo ra một luồng sóng linh khí bàng bạc, nhất thời làm chậm những thanh kiếm bay đến, hắn mới kịp thi triển ra thân pháp tránh lui.

“Đùng.”

Bốn thanh kiếm cắm vào sàn đấu, tạo ra bốn cái hố to, uy lực chỉ có thể dùng khủng bố để hình dung.

“Mạnh thật!”

Đứng ở bên ngoài quan sát, đám người không khỏi đều thốt lên một câu như thế, lại nói ở đây đám người đã được vào vòng trong đều không phải gà mờ, đại đa số đều có thiên phú rất cao.



Mà nhìn thấy trận chiến này đều không khỏi kh·iếp sợ cùng kinh ngạc, núi cao đúng là còn núi cao hơn.

Từ Khang sắc mắt đã biến, rốt cục cũng hiểu vì sao Hoàng Thiên Vũ lại thua, quả nhiên là tên này quá mạnh, tuy tu vi đều là Tụ Linh đỉnh cao, nhưng Thiên Vô Niệm lại nằm ở một cấp độ khác.

“Không thể kéo dài lâu, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.” Từ Khang thở ra một hơi, nắm chặt thanh côn, lại cất bước lao đến.

Thiên Vô Niệm cũng nhận ra đối thủ này không dễ, cũng nghiêm túc lên, bốn thanh kiếm hoá thành một, lượn lờ xung quanh Thiên Vô Niệm.

Hắn tay ấn pháp quyết, thanh kiếm tản mát ra khí tức khủng bố, tựa như một ngọn núi đè ép xuống bên dưới, tốc độ của Từ Khang cũng bị ảnh hưởng.

Thanh kiếm trực chỉ thẳng hướng Từ Khang, sắc bén kiếm khí lan toả, xung quanh không khí cứ như bị cắt đứt, mà một kiếm này cũng khiến cho vị trọng tài biến sắc.

“Không được, chiêu thức này quá nguy hiểm, mau ngừng lại.”

Vị trọng tài la lớn, nhưng cũng chậm, hắn bằng hết tốc lực lao lên ngăn cản, tuy vậy kiếm đã ra, Từ Khang cảm giác sởn cả gai óc.

“Chiêu này không thể đỡ.”

Nhưng hắn cũng nhận ra quá chậm, kiếm này không chỉ cực mạnh, mà tốc độ cũng cực nhanh, kiếm còn chưa đến, nhưng hắn đã bị kiếm khí nuốt chửng, quần áo đã bị cắt rách tơi tả.

VỊ trọng tài tu vi Linh Anh cảnh, lúc này đã chạy ngay đến bên cạnh Từ Khang, vung tay đánh ra một đạo màn chắn, ngăn lại đại đa số kiếm khí.

“Oanh.”

“Keng.”

“Ầm.”

Kiếm khí bị ngăn chặn bên ngoài, đồng thời cũng cản lại một kiếm kia, nhưng cũng không được bao lâu, màn chắn đã bị sụp đổ, thanh kiếm theo đó cũng ngừng lại.

Chủ vị đài Vệ Hàn Kình nhất thời cũng không biết nói gì, giả sử là hắn ở trong tình huống đó, nhất định cũng phải dốc toàn lực đi chống đỡ.

Mà cũng không chắc, hắn có thể thành công chống đỡ được hay không, bởi vì chiêu thức kia ngay cả lấy tu vi Linh Anh cảnh như vị trọng tài đánh ra màn chắn còn b·ị đ·ánh nát.

Mặc dù đó chỉ là tiện tay dựng lên màn chắn, nhưng cách biệt một cảnh giới không phải là chuyện đơn giản, đám người lại có một nhận thức mới, Thiên Vô Niệm thật sự là quá mạnh.

“Ngoạ tào, đây là tu vi Linh Anh cảnh dựng lên một màn chắn đó, hắn lại có thể đánh nát, quả nhiên là một cái quái vật.”



. . .

Thu hồi lại thanh kiếm, Thiên Vô Niệm nhìn Từ Khang một cái, sau đó cúi đầu xin lỗi vị trọng tài, “Vừa rồi ta nhất thời kích động, không kiếm soát được hành động của mình.”

Gật đầu đáp lại hắn, vị trọng tài mới tuyên bố: “Do Từ Khang đã đầu hàng, ta tuyên bố trận này Thiên Vô Niệm thắng.”

“Ngươi quả nhiên là một cái quái nhân.”

Từ Khang chỉ biết cười khổ lắc đầu, vừa rồi khi hắn cảm nhận được chiêu thức kia quá mức nguy hiểm, vốn là định dùng đến pháp khí hộ thân để ngăn cản, nhưng nghĩ lại đây chỉ là một trận chiến bình thường, không đến mức sinh tử chiến, không nhất thiết phải bại lộ càng nhiều bí mật.

Nhưng lần này hắn thua một cách thuyết phục.

“Ngươi cũng rất mạnh, hi vọng lần tới gặp mặt, ngươi sẽ mang đến nhiều bất ngờ hơn.” Thiên Vô Niệm nói xong liền xoay người rời đi, để lại mọi người vẫn còn đang ngơ ngác.

Ngay giây phút này, mọi người đều nghĩ rằng, lần này chi chiến thực chất cũng chỉ là cho có lệ, giải nhất chẳng phải là thuộc về hắn hay sao.

Thiên Vô Niệm cái tên này đã được mọi người ghi nhớ rõ, trước đây không ai biết trong Vệ gia lại tồn tại một thiên tài dạng này.

Ngay cả những thiếu chủ cũng chưa chắc đã có thể cùng Thiên Vô Niệm so chiêu.

"Ngươi nói xem, hắn nếu như cùng các vị thiếu chủ chiến đấu, phần thắng sẽ là bao nhiêu?" Một người tò mò hỏi.

"Tuy thiếu chủ rất mạnh, nhưng so với hắn, có lẽ vẫn là kém một đầu đi."

"Có thể đánh được cả Linh Anh cảnh, thử hỏi các vị thiếu chủ có thể cùng Linh Anh cảnh so chiêu?"

"Các ngươi cẩn thận mồm miệng, muốn sống thì tốt nhất đừng nói vấn đề đó ở đây."

Có người lên tiếng nhắc nhở, bọn hắn lập tức thấp giọng nhưng cũng không có giảm bớt nhiệt độ chuyện này xuống, càng ngày, càng nhiều người tin rằng, Thiên Vô Niệm chắc chắn sẽ được Vệ gia trọng điểm coi trọng.

Luận thiên phú cùng tu vi, tám đại gia tộc không ai không thèm muốn vị này, nếu được bồi dưỡng cẩn thận, nói không chừng sau này sẽ là một trong những nhân vật quần hùng Thanh Huyền Đại Lục.

Vệ Thiên Quân đã ra lệnh, dù cho thế nào nhất định cũng phải lôi kéo bằng được Thiên Vô Niệm dưới tay, thế nhưng nếu hắn không chịu, cũng chỉ đành từ bỏ, hắn cũng không thuộc dạng ta không được ngươi cũng đừng hòng.

Vệ gia trước nay không thiếu thiên tài, lần này không được, không có nghĩa là Vệ gia sẽ không có người tiếp theo.

Tiếp theo sau đó, cũng có rất nhiều trận đấu hấp dẫn, nhưng không có trận nào là thật sự gây cấn như trận đấu giữa Thiên Vô Niệm và Từ Khang.

Rất nhanh tuyển chọn chỉ còn cuối cùng mấy người, những người được thi đấu vòng tiếp theo đều là rồng phượng bên trong, không ai là không mạnh, không ai là không có gia tộc phía sau chống lưng.

Chỉ trừ hai người là Vệ Thần cùng Thiên Vô Niệm, một cái là con hoang bên ngoài, còn một cái là tán tu, bằng vào sức mình mà đi đến vòng này.

Trận đấu tiếp theo chính là bên trong bọn hắn tuyển ra bốn người, thi đấu vòng tiếp theo, nhưng việc này không phải là rất dễ dàng.