Kỳ thật lúc ra ngoài, cô cũng đã đem tác phẩm trình bày đi tham gia vòng sơ loại, hiện tại muốn phát triển thêm một chút, cũng là chuẩn bị cho vòng đấu tiếp theo.
Cô xem qua quy tắc dự thi, lần này thời gian Thụy Thượng Chi Vận sẽ rút ngắn lại, phân loại vòng sơ tuyển sẽ rất nhanh có kết quả, cho nên phải sớm chuẩn bị.
Thế nhưng, cô ngồi trước máy tính gần một tiếng đồng hồ, cũng không tìm được cảm hứng, ngược lại trong lòng càng ngày càng thêm phiền não. Co hai chân lên, cằm đặt trêи đầu gối, Lục Khinh Lan cứ như vậy ngồi ngơ ngác.
Rốt cuộc lời của Diệp bá mẫu nói có thật không?
Lục Khinh Lan trăm phần trăm suy nghĩ, cũng không thể giải thích được. Trời dần tối dần, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng Lục Khinh Lan cũng trầm xuống, buồn bực.
Lúc này, điện thoại di động trêи bàn trà lại vang lên.
Ánh mắt quét tới, là Diệp Đình Thâm.
Lục Khinh Lan không muốn nghe, cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi, sau đó quay đầu sang một bên, không ngó tới điện thoại nữa. Căn phòng trở nên yên tĩnh, tiếng nhạc chuông reo lên giống như trở thành thứ duy nhất làm bạn cùng Lục Khinh Lan.
Không lâu sau, âm thanh cũng dừng lại.
Liếc mắt nhìn màn hình tối tăm, Lục Khinh Lan bỗng dưng cảm thấy trong lòng có một cỗ chua xót đang trào ra. Nhưng càng nhìn, cô càng không muốn thấy điện thoại nữa.
Không quá vài giây, điện thoại lại vang lên, hết lần này đến lần khác, như thể không biết mệt mỏi, cũng không biết kết thúc.
Cuối cùng, Lục Khinh Lan vẫn bị sự kiên nhẫn của Diệp Đình Thâm đánh bại.
Cầm điện thoại, mở khóa phím, bắt máy, Lục Khinh Lan cắn môi, không mở miệng.
"Aizzz.." – Diệp Đình Thâm thở dài không nghe thấy gì, lập tức nói: "Khinh Lan, lên tiếng được không?"
Đáp lại anh cũng là tiếng hít thở nặng nề của Lục Khinh Lan. Cửa sổ ban công không đóng lại, một trận gió thổi tới, Lục Khinh Lan nhịn không được hắt hơi một cái.
"Sao không chú ý thân thể vậy?" – Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Đình Thâm hơi trầm xuống, "Có phải lại đang ngồi ngoài ban công, không đóng cửa sổ phải không?"
"Khinh Lan, trả lời đi."
"Không cần anh lo." – Lục Khinh Lan lại hắt hơi một cái, chống đỡ, nói một câu.
Diệp Đình Thâm lại nở nụ cười, gánh nặng trong lòng anh cũng được buông xuống.
Không ai biết anh sốt ruột đến mức nào khi nhìn thấy tin nhắn của Cố Lăng Tu, anh thật sự không ngờ mẹ đại nhân lại thừa dịp anh vắng mặt, một mình tới tìm Lục Khinh Lan nói chuyện.
Kỳ thật đại khái anh cũng biết rõ bà đã nói gì với cô, nhưng chính là lo lắng cho nha đầu ngốc hết chỗ chê này! Nhìn thấy tin nhắn thứ hai, nói rằng sắc mặt cô không tốt, không chịu nói chuyện, anh thực sự sốt ruột.
Bất quá cũng may, nha đầu ngốc cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại, còn chịu tức giận với anh.
"Khinh Lan.." – Diệp Đình Thâm nhìn vào bầu trời ngoài cửa sổ, vô cùng nhớ cô.
Lục Khinh Lan luôn bị cách gọi trầm ổn này của anh mà không thể kháng cự. Lập tức oan ức như một đứa bé, hỏi:
"Gọi em làm gì?"
"Anh nhớ em."
Lục Khinh Lan không nói lên tiếng.
"Khinh Lan, có tin tưởng anh không?" - Vươn tay vuốt ve cửa sổ kính sát đất, giống như đang nhìn thấy Lục Khinh Lan đứng trước mặt, Diệp Đình Thâm kiên định nói tiếp:
"Anh không biết mẹ anh đã nói gì với em, nhưng Khinh Lan, em hãy tin tưởng anh. Tất cả đều có anh! Đời này, nếu không phải em, anh sẽ không cưới người khác. Lời này, anh cũng đã trịnh trọng nói ra trước mặt cha anh cùng ông ngoại em, em còn không tin anh sao?"
Nghe xong, Lục Khinh Lan chỉ cảm thấy trong lòng càng chua xót hơn, rốt cục nhịn không được mở miệng: "Đó cũng chỉ là một lời hứa suông mà thôi."
"Lục Khinh Lan!" - Diệp Đình Thâm cúi đầu xuống, hét lại cô, "Chẳng lẽ trong lòng em, lời anh nói ra chỉ có vậy thôi sao?"
Lục Khinh Lan cắn môi không muốn trả lời.
"Trả lời anh đi."
"Chẳng lẽ không phải anh muốn né tránh chuyện bị đi xem mắt nên mới đến cầu hôn em sao? Nếu như không phải chuyện đêm đó xảy ra ngay lúc nhà anh sắp xếp đi xem mắt, anh có chạy đến gấp rút cầu hôn với em không?"
Diệp Đình Thâm quả thực vừa tức vừa nóng, thì ra là nói những lời này.
"Lục Khinh Lan, em nghe cho kỹ đây! Diệp Đình Thâm này nếu như không muốn làm chuyện gì, có cầm súng chĩa vào anh, cũng đều vô dụng thôi. Cho dù chúng ta có trải qua đêm đó hay không, nếu được quay ngược thời gian, anh vẫn chọn chạy đến cầu hôn em, em hiểu không?"
Diệp Đình Thâm rất ít khi nói chuyện với cô nhiều như vậy, Lục Khinh Lan lập tức không nói được lời nào, ngơ ngác ngẩn người ra.
"Lục Khinh Lan, em là của anh, em quên rồi sao?" - Đầu tiên là tiếng thở dài, sau đó Diệp Đình Thâm lại cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút, nói tiếp: "Có phải, em thật sự rất quan tâm đến anh, nên mới nổi giận với anh không?"
"Em.. em.." – Lục Khinh Lan bị hỏi liên tiếp, nhất thời không biết đáp trả thế nào.
Kỳ thật bình tĩnh lại chút, cô phát hiện đúng là mình không đủ tin tưởng anh ấy, cho nên khi nghe những lời Diệp bá mẫu nói ra, trong lòng liền có nghi ngờ. Nhưng đúng như Diệp Đình Thâm nói, là do cô để tâm đến, cho nên mới khổ sở.
Cô luôn cảm thấy hai người ở chung không đủ chân thật, lại quên hỏi mình có thật sự nghiêm túc nghĩ tới chuyện này hay không.
"Khinh Lan, còn đang nghe anh không?"
"Ừm.." - Lục Khinh Lan gật gật đầu, tâm tình đã tốt hơn lúc trước.
Đúng là có một số lời, một khi nói ra rõ ràng, suy nghĩ cũng tự nhiên rõ ràng, như vậy đã thật sự tốt rồi.
"Chờ Thụy Thượng Chi Vận kết thúc, chúng ta trở về nhà một chuyến."
Trở về?
Nghĩ đến Diệp bá mẫu, Lục Khinh Lan lại nhớ đến thái độ cứng rắn của bà hôm nay, có chút chần chừ, nhưng vẫn gật đầu:
"Được."
Diệp Đình Thâm nhạy bén nhận ra sự chần chừ của cô, trong lòng âm thầm tự mình đưa ra vài quyết định:
"Là anh không tốt, không xử lý tốt mọi chuyện."
"Diệp Đình Thâm.." - Không biết vì sao, Lục Khinh Lan nghe xong câu này, vô cùng nhớ những lúc anh còn ở bên cạnh.
Khóe miệng hơi nhếch lên, một nơi nào đó trong đáy lòng Diệp Đình Thâm cũng trở nên mềm mại hơn:
"Khinh Lan, anh thật sự muốn về bên cạnh em!"