"Nói đi, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?" - Diệp Đình Thâm đứng bên cửa sổ, xoa xoa mi tâm, trêи mặt không có biểu tình gì, "Sao lại đột nhiên đến thành phố A? Chẳng phải trước khi đi, đã dặn dò cậu hết rồi sao?"
"Tứ thúc, thúc nghe con giải thích cái đã.." – Diệp Hạo Vỹ nhanh như cắt, chạy tới khóa cửa phòng, thở hổn hển nói:
"Con cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Mới sáng sớm liền bị bà nội bắt cùng đi tới thành phố A. Ngay cả gọi điện báo cho thúc con cũng không có cơ hội! Cho nên mãi khi tới cổng nhà thúc, con mới được phép gọi báo cho Lan Lan!"
"Thật sao?" – Diệp Đình Thâm nhíu mày, suy nghĩ một chút, hỏi: "Gần đây có chuyện kỳ quái nào phát sinh không?"
"Chuyện kỳ quái hả? Để con xem xem." - Diệp Hạo Vỹ gãi gãi đầu, cắn môi, đầu hướng lên trêи, trầm tư suy nghĩ.
"Ah! Con nhớ rồi!" – Diệp Hạo Vỹ vỗ đùi, điện thoại di động thiếu chút nữa rơi xuống:
"Mấy ngày trước, có mấy chị em tốt của bà nội tới chơi, có đem chuyện đại viện nhà họ Ngô nói với chúng ta, đòi giải thích chuyện ra mắt cháu dâu! Thúc cũng biết mà, bà nội vốn không thích Lan Lan. Nghe đến chuyện hôn sự không thành kia, sau khi nhà họ Ngô rời đi, mới ngồi suy nghĩ một lúc lâu, sau đó gọi điện thoại liên tục.."
Diệp Hạo Vỹ bô bô nói rất nhiều, Diệp Đình Thâm đều ghi nhớ trong lòng. Có vẻ như những người đó vẫn chưa chịu từ bỏ hy vọng.
"Tứ thúc? Thúc còn nghe không?"
"Ừm, tôi biết rồi." - Diệp Đình Thâm gật đầu, lại dặn dò Diệp Hạo Vỹ vài câu rồi cúp điện thoại.
Sau đó, Diệp Đình Thâm lại lâm vào trầm tư thật lâu.
* * *
Một bên khác, tại thành phố A.
Nói chuyện điện thoại với Diệp Đình Thâm xong, tâm tình Lục Khinh Lan hiển nhiên tốt hơn rất nhiều, không giống như lúc trước, rối rắm buồn bực.
Thật ra, ngay từ đầu lời kia của Diệp bá mẫu quả thật làm cho lòng cô nguội đi nửa đoạn, nhất là câu nói Diệp Đình Thâm dùng cô làm cái cớ để thoát khỏi chuyện xem mắt. Hơn nữa trước khi ra cửa, còn có cú điện thoại khó hiểu kia, cho nên cô rất không tin tưởng.
Nhưng trong lòng, cô vẫn hy vọng Diệp Đình Thâm có thể chính miệng nói cho mình biết, chỉ cần anh nói, nếu không phải là không phải.
Sống cùng nhau lâu như vậy, anh yêu thương chiều chuộng cô thế nào, làm sao cô có thể dựa vào một lời nói từ một phía của người khác mà toàn bộ phủ nhận anh?
Nằm trêи giường, Lục Khinh Lan ngẫm nghĩ một hồi, mãi đến rạng sáng mới mơ màng ngủ thϊế͙p͙ đi. Nhưng cô cũng sẽ không nghĩ tới, Diệp Đình Thâm mới rời xa mình hai ngày, mọi thứ đều thay đổi đột biến, khiến cô trở tay không kịp.
Ong ong.. Ong ong..
Điện thoại di động không ngừng phát ra tiếng run, mặc dù Lục Khinh Lan dùng gối che tai lại, vẫn bị tiếng ồn đó kêu lên ầm ĩ.
Nhắm mắt lại, sờ soạng lung tung, cuối cùng cũng lấy được điện thoại.
"Nghe đây!" – Lục Khinh Lan còn đang trong trạng thái hẹn hò với Chu Công, sáng sớm, âm thanh mang theo sự lười biếng dày đặc.
Mạc Dương bên kia, nghe giọng có chút sững sờ. Lúc lâu sau, anh ta mới có thể ổn định lại, lên tiếng:
"À, là anh, Mạc Dương."
Mạc Dương?
Lục Khinh Lan đột ngột tỉnh táo, "véo" một cái, liền mở mắt ra, đem điện thoại di động giơ đến trước mặt, nhìn thấy chuỗi con số đã từng rất quen thuộc, lúc này liền trầm mặt lại, chuẩn bị cúp máy.
Thật là, mới sáng sớm đã gặp phải chuyện phiền phức.
Bất quá Mạc Dương nói nhanh hơn ngón tay cô:
"Chờ một chút! Anh có việc muốn tìm em, em.."
"Nhưng tôi cảm thấy chúng ta không có chuyện gì để nói cùng nhau." – Lục Khinh Lan không chút do dự cắt ngang, khóe miệng cười lạnh.
Mạc Dương kia, sao còn mặt mũi mới sáng sớm gọi điện thoại cho cô? Có tư cách gì nói chuyện với cô?
"Nếu như đây là chuyện liên quan đến bạn thân Giang Nhiễm Nhiễm của em thì sao?"
Lục Khinh Lan cả kinh, trong nháy mắt bật ngồi dậy:
"Anh nói cái gì? Ý anh là sao?"
Mạc Dương đắc ý cười, Giang Nhiễm Nhiễm quả nhiên là tử huyệt của cô.
"Mười giờ, tại quán cà phê Hải Nhân."
"Sao tôi lại phải nghe anh?" - Ổn định được tâm thái, Lục Khinh Lan nghi ngờ, "Hơn nữa, dựa vào cái gì để tôi tin anh?"
"Lữ Ngạn Thần làm chuyện có lỗi với Giang Nhiễm Nhiễm, hơn nữa, có người muốn đối phó với cô ấy." - Mạc Dương đem lời từng suy nghĩ nói ra, cuối cùng bỏ lại một câu, "Giang Nhiễm Nhiễm không phải thân tốt nhất của em sao?"
Nói xong, Mạc Dương lập tức cúp điện thoại, không cho Lục Khinh Lan cơ hội mở miệng.
Tút.. tút..
Âm thanh bất động truyền đến, Lục Khinh Lan suy nghĩ một chút, lập tức đứng dậy.
* * *
Trung tâm thành phố, quán Cafe Hải Nhân.
Lúc Lục Khinh Lan vội vàng đi tới, đã thấy Mạc Dương ngồi đợi sẵn.
"Em uống gì?" – Phục vụ lễ phép đưa thực đơn, Mạc Dương hỏi: "Lan Lan, em ăn sáng chưa? Nếu chưa thì gọi một món bánh ngọt ăn nhẹ nha? Anh nhớ rõ em thích ăn nhất là.."
"Đủ rồi Mạc Dương!" - Tránh thực đơn qua một bên, trong lòng Lục Khinh Lan có chút không kiên nhẫn: "Tôi đã sớm nói rồi, đừng gọi tôi Lan Lan, nghe thật ghê tởm! Tôi đến đây, không phải để nghe anh hàn huyên tâm sự."
Cô thật sự xem thường Mạc Dương, lúc trước mấy lần còn đứng trước mặt cô, che chở bảo vệ Thẩm Bội Bội, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô. Vậy mà hiện tại còn có thể giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì.
A, Kim Mã Ảnh Đế (giải thưởng điện ảnh cao quý), sao không ban thưởng cho anh ta đi?
"Nói đi, Nhiễm Nhiễm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" - Nhìn chằm chằm vào anh ta, Lục Khinh Lan đi thẳng vào chủ đề.