"Lục nha đầu, cô đi theo tôi một chút." - bà Trang Mi lần nữa đánh giá Lục Khinh Lan một phen, trong lòng vẫn cực kỳ không hài lòng, "Tôi có chuyện muốn nói với cô."
Trực giác Lục Khinh Lan cho thấy đây không phải chuyện tốt lành gì, trong tiềm thức cô muốn từ chối, nhưng trưởng bối đã lên tiếng trước, cô chỉ có thể đứng dậy đi theo vào trong phòng, để lại Cố Lăng Tu, Diệp Hạo Vỹ hai mặt nhìn nhau.
Bà Trang Mi ngồi xuống ghế, cũng không nói để Lục Khinh Lan ngồi xuống, trực tiếp mở miệng:
"Tôi nói thẳng với cô, hôn sự hai nhà Lục – Diệp không thành được. Cô cùng Đình Thâm cũng đừng hao tâm tổn sức nữa, tôi sẽ không đồng ý đâu."
"Bá mẫu, bác có ý gì?" - Mặc dù trước khi tiến vào đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Lục Khinh Lan vẫn không ngờ bà Trang Mi lại nói như vậy.
"Tại sao?" – bà Trang Mi lặp lại, sau đó đứng lên, lạnh lùng mở miệng:
"Hôm nay tôi muốn đem mọi thứ nói hết cho rõ ràng. Con dâu nhà họ Diệp, nhất định phải là người môn đăng hộ đối. Đặc biệt là phải là người có ích để trợ giúp con đường công danh cho Đình Thâm. Cô có nghĩ rằng, hai yêu cầu này, cô đạt loại nào chưa? Cô bất quá, cũng chỉ là cháu ngoại của nhà họ Lục mà thôi."
Lục Khinh Lan chỉ cảm thấy buồn cười, bây giờ còn chú ý đến chuyện môn đăng hộ đối như vậy? Huống chi, tiểu thúc thúc mà cô quen biết, vốn dĩ là một người kiêu ngạo, làm sao có thể dùng hôn nhân làm bàn đạp cho con đường sự nghiệp của anh ấy?
Thật ra, nói tới nói lui, đều là do bà ấy không thích cô thôi! Chứ cái gì mà môn đăng hộ đối, có ích cho con đường làm quan, bất quá cũng chỉ là cái cớ!
"Bá mẫu, nếu như bác đến đây để nói câu này, con sợ sẽ không đáp ứng." – Mặc dù Lục Khinh Lan cố gắng bình phục tâm tình, cố gắng không để mình bị xúc động, nhưng trong lòng cô thật sự không thoải mái, chỉ là cố không để biểu lộ ra ngoài:
"Lúc trước, Đình Thâm đứng trước mặt rất nhiều quan khách thân thuộc, trong tiệc sinh nhật của ông ngoại con bước đến cầu hôn con, cũng không phải con đi cầu xin anh ấy. Nếu như bác không đồng ý thì bác nên nói chuyện với Đình Thâm trước, chứ không phải nói với con."
Bà Trang Mi ở nhà, nói một là một, hai là hai. Ngay cả người trong nhà đều luôn coi là giống như Lão Phật Gia (cách người xưa gọi Từ Hy thái hậu) trong cung cấm. Hôm nay, vậy mà gặp phải cái gai trong mắt Lục Khinh Lan, tự nhiên bị chọc muốn bốc cháy.
Lập tức bà Trang Mi liền lạnh lùng hẳn:
"Nếu cô đã nói như vậy, tôi liền nói cho cô biết thêm vài chuyện, nghe xong cô tự mình cân nhắc đi."
"Cô cho rằng tôi không biết tại sao Đình Thâm lại vội vàng cầu hôn cô ah? Chẳng phải hai người các cô.. các cô.." – Bà Trang Mi có chút xấu hổ, không dám nhắc đến mấy chữ kia, miệng lắp bắp, đến mức phải nói lại một câu khác:
"Còn không phải tối hôm đó các người đã phát sinh quan hệ gì sao? Cô cho rằng loại như cô có thể bước vào nhà họ Diệp bằng cách đó ư? Đừng có mơ."
Lục Khinh Lan giật mình, làm sao bà ấy lại biết chuyện đó?
Bà Trang Mi nhìn thấy biểu tình trêи mặt của Lục Khinh Lan, trong lòng càng thêm tức giận, lời nói ra mang theo lãnh ý cùng khinh bỉ không che giấu được:
"Lúc trước tôi đã sắp xếp cho Đình Thâm xem mắt. Bất quá nó vẫn lấy cô làm lá chắn! Tôi cũng không ngại mà nói rõ một chút, trong mắt tôi đã chọn được con dâu rồi. Hiện tại con bé cũng đã trở về. Tự cô xem lại bản thân đi.."
Lúc Lục Khinh Lan đi ra, sắc mặt rất không tốt, mím môi, một câu cũng không nói.
"Cháu gái nhỏ Khinh Lan? Lan Lan? Mau nói cho anh biết chuyện gì đi!"
Cố Lăng Tu hớt hãi muốn chết, thật không biết hai người bọn họ nói gì ở bên trong, sắc mặt Lục Khinh Lan lại kém như vậy. Diệp hồ Ly cũng thật là, lâu như vậy còn không trả lời điện thoại.
"Em không sao." - Lục Khinh Lan lắc đầu, thanh âm như tiếng muỗi kêu.
Ánh mắt quét qua, bên kia, lại nhìn thấy Diệp Nhị Tinh đang nhàn nhã ngồi trêи ghế mây, chơi máy tính trêи bàn trà của cô.
Cũng coi như chấp nhận được, nhưng mấu chốt là cô ta vừa ăn hoa quả, vừa chơi máy tính. Nước trái cây đều bắn tứ tung lên bàn phím.
Lục Khinh Lan nhìn thấy có chút đau đầu, đi tới, nhẫn nại nói:
"Đừng đụng vào máy tính của tôi."
"Đừng hả?" – Diệp Nhị Tinh khinh thường hừ một tiếng, liền đứng lên, trở lại phòng khách la hét:
"Nhỏ mọn! Không đụng thì không đụng, có gì hay đâu."
Lúc này Lục Khinh Lan mới thở phào nhẹ nhõm, cô không thích người khác tự ý đụng vào máy tính của cô, huống chi các tác phẩm quan trọng của cô đều nằm ở đó. Nhưng cô không biết, Diệp Nhị Tinh đã sớm nhìn thấy tác phẩm thiết kế của cô, cũng nhớ được đại khái..
"Bá mẫu rốt cuộc đã nói gì với em? Sắc mặt em nhìn kém lắm.. Đừng nói là không có gì. Anh không tin đâu."
Chờ cho bà Trang Mi rời đi, Cố Lăng Tu bước đến trước mặt Lục Khinh Lan:
"Cháu gái nhỏ, em mau nói một chút đi! Cái gì anh cũng sẽ giúp em hết! Em như vậy, lỡ Diệp hồ ly nhà anh biết được, chắc chắn sẽ giết chết anh!"
Diệp hồ ly nhà anh..
Nghe câu này, thần thái Lục Khinh Lan khẽ biến.
Cố Lăng Tu nhìn thấy, còn tưởng cô định nói cái gì, nào ngờ, cô chỉ buồn bã nói:
"Cố Lăng Tu, anh về trước đi, em không sao. Em thấy mệt rồi, muốn ngủ trưa một lát."
Thấy cô kiên quyết không nói, Cố Lăng Tu không còn cách nào khác, chỉ có thể đi trước.
Ra đến cửa, Cố Lăng Tu lại gọi điện cho Diệp Đình Thâm, đành phải nhắn tin báo cho anh ấy biết tình trạng bất thường của Lục Khinh Lan.
Khi trong phòng còn lại một mình mình, Lục Khinh Lan uể oải nằm trêи giường.
Trong đầu cô, những lời bà Trang Mi vừa nói lúc nãy, có lần lượt xuất hiện.
'Bất quá là lấy cô làm cái cớ để khỏi đi xem mắt thôi!'
'Tôi sẽ không đồng ý chuyện của hai người!'
'Đều không môn đăng hộ đối!'
"..."
"A a a.." – Bực bội, Lục Khinh Lan cầm gối che đầu mình, lăn qua lăn lại trêи giường, muốn thoát khỏi.
Nhưng những lời đó giống như có ma chú, cách gì cũng không đuổi đi được. Một mình nằm trêи giường rối rắm hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng, Lục Khinh Lan đứng dậy, chạy tới, tiếp tục làm tác phẩm của cô.