Diệp Đình Thâm ghét bỏ liếc Cố Lăng Tu một cái, sau đó chậm rãi uống một hớp trà, rồi mới nói một câu:
"Cố Lăng Tu, Thẩm Tuỳ cũng đang ở thành phố A."
Đặt tách trà xuống, Diệp Đình Thâm nhìn chằm chằm Cố Lăng Tu, vô thức thấy cậu đang siết chặt tay khi nghe nhắc đến cái tên Thẩm Tuỳ, không khỏi thầm lắc đầu.
Cố Lăng Tu không quan tâm, cười điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra:
"Haha, Diệp hồ ly, anh nói với tôi điều này làm gì? Anh mới là cái gai trong mắt tên kia, có liên quan gì đến tôi. Hề hề.."
Diệp Đình Thâm lại cầm ly trà chậm rãi nhấp thêm một ngụm trà, mắt không chớp nhìn Cố Lăng Tu.
"Cái khỉ, anh làm gì nhìn chằm chằm nãy giờ vậy? Tôi không phải là cháu gái nhỏ Kinh Lan của anh đâu!" – Thật sự không chịu được ánh mắt của anh, Cố Lăng Tu chỉ có thể đầu hàng, "Anh yên tâm, tôi không sao, mọi chuyện đã qua rồi. Anh nên tự mình cẩn thận một chút."
"Chỉ mong như những gì cậu nói." - Diệp Đình Thâm Đình không nhìn cậu ta nữa, dừng lại một chút, nói tiếp: "À, Thẩm Bội Bội là em gái của Thẩm Tuỳ."
"Anh em ruột sao?" – Trêи mặt Cố Lăng Tu không che giấu được sự kinh ngạc, nhìn thấy Diệp Đình Thâm gật đầu, liền nhíu mày hỏi: "Anh có lo lắng không?"
"Có thể không?" – Diệp Đình Thâm lạnh lùng nhìn qua Cố Lăng Tu, giống như đang nói chuyện gì đó bình thường vô cùng, "Cậu cảm thấy tôi là người chịu để yên cho người khác bắt nạt Lục Khinh Lan sao?"
"A.." - Cố Lăng Tu nhanh chóng lắc đầu, "Chắc chắn là không! Từ trước đến này chỉ có anh hay bắt nạt người khác thôi! Đương nhiên, nếu là tôi, tôi cũng sẽ không để yên cho người khác bắt nạt cháu gái nhỏ Khinh Lan!"
Nghe vậy, Diệp Đình Thâm có chút thích thú, sau đó đem chuyện quan trọng xảy ra hôm nay kể cho Cố Lăng Tu nghe.
"Vậy anh định thế nào? Dù sao cô ta cũng là con gái của Thẩm Khánh Sơn, đám người đó lúc nào chẳng muốn nắm đuôi tóc của anh?"
Cố Lăng Tu không lo lắng về việc đi dọn dẹp ai, hay ai là người nào, được ai chống lưng. Từ nhỏ đến lớn, có bao giờ cậu ta cùng Diệp hồ ly để mặc cho người khác bắt nạt đâu? Nhưng bây giờ chẳng phải đang là thời điểm nhạy cảm sao?
Diệp Đình Thâm biết Cố Lăng Tu đang nghĩ gì, cười cười không nói, tiếp tục nhấp thêm ngụm trà.
Khi Lục Khinh Lan quay trở lại, Diệp Đình Thâm vẫn đang nhàn nhã uống trà, trong khi Cố Lăng Tu đang đi thất thần, như thể đang dự tính gì đó trong đầu.
"Về rồi à?" - Diệp Đình Thâm vẫy tay với cô, ra hiệu ngồi xuống.
Lục Khinh Lan cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng không phản đối.
"Chút nữa Cố Lăng Tu sẽ đưa em về công ty. Anh phải đi ngay. Sắp có cuộc họp. Buổi tối đợi anh, anh đến đón em tan làm."
Diệp Đình Thâm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng thưởng thức, không coi ai ra gì: "Đồ ăn vặt của em anh để trêи xe của Cố Lăng Tu, muốn ăn thì ăn, biết chưa?"
"Được." - Lục Khinh Lan cúi đầu, không dám nhìn, giọng lí nhí.
Tư thế này lại vừa vặn để cho Diệp Đình Thâm nhìn thấy được cổ của cô.
Đầu Diệp Đình Thâm bắt đầu nóng lên, nếu như Cố Lăng Tu không có ở bên cạnh, chắc..
Như có cảm ứng, Cố Lăng Tu liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Diệp Đình Thâm, trong lòng liền run sợ.
"Cố Lăng Tu, hôm nay anh có chuyện gì sao, nhìn anh như người mất hồn vậy!"
Sau khi Cố Lăng Tu vượt đèn đỏ lần thứ hai, Lục Khinh Lan cuối cùng không thể không lên tiếng.
"Hả?" – Giống như bị bừng tỉnh khi được gọi hồn về, Cố Lăng Tu xấu hổ quay đầu lại cười gượng: "Không có gì đâu, chắc là do tối qua ngủ không ngon."
Cuối cùng, nhấn mạnh thêm một câu:
"Em cũng biết mà, ông cụ nhà anh, ngày nào cũng gọi điện giục kiếm con dâu để kéo dài hương hỏa, aizzz, lỗ tai anh sắp bị lải nhải đến chai sạn luôn rồi.."
Cố Lăng Tu cùng cô lớn lên từ nhỏ, cùng nhau chơi đùa, Lục Khinh Lan muốn cắt lời anh, bọn họ cũng đủ thân thiết biết rõ người kia, một khi trong lòng có vài chuyện quan trọng, liền sẽ nói vòng vo rất nhiều, hết lần này đến lần khác, biểu hiện đều không thay đổi.
Nhưng Lục Khinh Lan không vạch trần anh, ai mà không có lúc rơi vào tâm phiền ý loạn. Trước khi ăn cơm trưa, chẳng phải cô cũng là người rơi vào chán nản cùng thất thần còn gì?
"Đến rồi, em xuống đây, anh nhanh trở về nghỉ ngơi thêm chút đi." – Nói xong, Lục Khinh Lan mở cửa xe, đi về phía cổng chính.
"Axx, ta nói, đồ ăn vặt cũng quên lấy theo!" – Chậm một chút, Cố Lăng Tu cầm túi đồ ăn, đuổi theo cô.
"Đây là thứ mà tiểu thúc thúc của em đặc biệt chuẩn bị ah, vậy cũng quên được!" - Cố Lăng Tu khó chịu một lúc, rồi lại nháy mắt với Lục Khinh Lan, "Chậc chậc, quen biết nhau ba mươi năm, anh đây còn không ngờ Diệp hồ ly lại đi làm mấy chuyện này, haha."
Lục Khinh Lan im lặng, không chút khách khí liếc mắt một cái, xoay người bước vào trong, không ngờ lại có người vô tình đụng phải người nào đó.
"A, xin lỗi." - Lục Khinh Lan vội vàng xin lỗi khi giẫm giày cao gót trúng chân người kia.
Áy náy nhìn lên, nhìn thấy người trước mặt, sắc mặt liền trầm xuống, giọng nói trở nên cứng ngắc, dứt khoát:
"Thật xin lỗi, Thẩm tổng."
Đợi nửa ngày cũng không thấy đối phương có phản ứng, nghi hoặc nhìn lại, mới thấy toàn thân Thẩm Tuỳ toát ra luồng khí cực lạnh tựa như ở Bắc Cự, mà đôi mắt đen láy của anh ta đang gắt gao nhìn thẳng Cố Lăng Tu.
Mang theo hận ý sâu sắc, không che đậy!
Nhìn sang chỗ Cố Lăng Tu, khuôn mặt tuấn tú đó vẫn giữ bình tĩnh, không hề yếu thế, đáp trả lại Thẩm Tuỳ.
Lục Khinh Lan cẩn thận phát hiện, hai tay Cố Lăng Tu buông thõng xuống hai bên đùi lại nắm thật chặt, bàn tay đều lộ ra gân xanh.
Đã có chuyện gì?