Những lời này làm cho Lục Khinh Lan rơi vào trầm tư.
Cô biết rằng, anh không có ý xem thường bản thân cô, anh ấy chỉ đang tự mình phân tích suy nghĩ cho mình lắng nghe. Chẳng phải dạo gần đầy, những điều này vẫn cứ lãng vãng trong đầu cô hay sao?
Diệp Đình Thâm biết rõ, cô hoàn toàn hiểu được những gì anh nói. Cô cắn môi suy tư, thoáng nhìn qua, anh không khỏi không mỉm cười, cố ý dùng giọng chua chát nói:
"Được rồi, nếu không muốn làm việc cùng người yêu cũ thì cứ nói đại ra đi, còn ngại gì nữa."
"Hahaha." Lục Khinh Lan không nhịn được, bật cười thành tiếng, lườm anh một cái: "Từ khi nào mà tiểu thúc thúc anh lại trở nên hẹp hòi như vậy?"
Diệp Đình Thâm không tiếp lời cô, cũng không quan tâm đến xưng hô của cô dành cho mình. Chỉ có điều, bị anh bắt được loại tâm tình đó trong đáy mắt, ánh mắt cô khẽ bối rối, hơi cúi đầu, môi hơi mím lại.
Không lâu sau, Lục Khinh Lan nhận ra, bầu không khí có điều gì đó không ổn.
Cô nghi hoặc quay đầu lại, nhìn trực diện vào đôi mắt có phần tĩnh mịch của Diệp Đình Thâm, rồi lại theo ánh nhìn của anh đi đến chỗ anh đang đặt điểm nhìn.
What the.. Là cúc áo?
Lập tức Lục Khinh Lan không suy nghĩ thêm, phản ứng đầu tiên chính là muốn vươn tay chụp lấy cúc áo. Giây phút này có chút căng thẳng cũng có chút xấu hổ. Bàn tay nhỏ bé của cô cũng không chịu nghe lời.
Đôi mắt của Diệp Đình Thâm càng thêm tĩnh mịch, ngay sau đó, bàn tay kia nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang động đậy của cô, giọng nói có chút đờ đẫn:
"Được rồi, Khinh Lan, đừng nhúc nhích."
Lục Khinh Lan lại chịu nghe lời? Vẫn loay hoay, luống cuống tay chân cài lại chiếc cúc áo.
Thầm than thở, Diệp Đình Thâm dừng bàn tay nhỏ bé đang loạn động của cô lại, cố gắng làm giọng nói của bản thân trở về trạng thái bình thường:
"Để anh cài cho, đừng lộn xộn."
Những ngón tay thon dài của Diệp Đình Thâm khiến cho người khác nhìn vào đều cảm thấy đẹp mắt. Nhưng vào lúc này, tất cả sự chú ý của Lục Khinh Lan đều đổ dồn vào cúc áo. Nhiệt độ quen thuộc, cùng cảm xúc kia xông lên không phải xa lạ.
Lục Khinh Lan bừng tỉnh, không hiểu sao lại nhớ tới đêm đó ở thành phố B..
"Được rồi." - Khi Diệp Đình Thâm ngẩng đầu lên, anh phát hiện gương mặt của nha đầu ngốc này, không biết là đang nghĩ tới chỗ nào rồi, đều đỏ bừng hết cả lên.
Có chút cảm động, anh đưa tay lên xoa xoa gương mặt cô.
Sau đó.
Cánh cửa mở ra..
"Diệp Đình Thâm, sao không đợi ông đến rồi ăn hả? Bộ tính qua cầu rút ván hay sao? Cái tên này.."
Theo sau là tiếng lúng túng liên hồi:
"Ới.. ới.."
"Ới.. ới.. ờm.. ờ.. Thì ra còn có cháu gái nhỏ Khinh Lan cũng ở đây nữa à? Ể, kia là món gì vậy? Hay là kêu thêm vài món nữa đi?"
Diệp Đình Thâm trấn tĩnh bỏ tay xuống, không thèm quay đầu nhìn qua, phun ra một chữ:
"Cút!"
"Cút ngay đây, cút ngay đây! Hai người cứ tiếp tục đi.. tiếp tục đi.. Hê, lát nữa tôi sẽ ăn sau vậy.." – Nói xong, Cố Lăng Tu đóng sập cửa lại.
Chết tiệt, đây là thế nào? Sao lần nào mình cũng làm hỏng chuyện tốt của tên Diệp hồ ly hết vậy?
Nghĩ đến việc đột nhập nhà Diệp Đình Thâm tối hôm đó, bản thân bị con hồ ly kia sai bảo đến không còn hình dạng, Cố Lăng Tu liền run lẫy bẫy một trận.
Aizz, lần này, lại không biết phái mình đi làm cái loại sự tình gì nữa đây?
Trong phòng ăn, Diệp Đình Thâm cùng người kia khôi phục trạng thái, trở về hình tượng của một thị trưởng cao quý, tiếp tục hầu hạ, gắp thức ăn cho Lục Khinh Lan:
"Có muốn ăn thêm gì nữa không?"
Nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của Cố Lăng Tu, Lục Khinh Lan liền xấu hổ, nhỏ giọng nói:
"Không muốn."
Nói xong, cô liếc nhìn cánh cửa, ngượng ngùng:
"Cố Lăng Tu tìm anh có việc gì sao? Hay là để anh ấy vào đi."
Dù sao, gặp cũng đã gặp rồi, trốn tránh cũng không thể đem chuyện kia xem như chưa từng xảy ra được. Cô chỉ có thể tự an ủi mình thật nhiều.
Diệp Đình Thâm nhìn cô một cái, nghĩ gì đó, gật đầu:
"Được."
Sau đó, anh quay đầu lại, cao giọng hơn:
"Chưa cút thì vào đây mau."
Cố Lăng Tu kiên trì mở cửa đi vào, suy nghĩ xem mình nên ngồi đâu cho tốt. Tất nhiên là không có gan ngồi cạnh cô cháu gái nhỏ Khinh Lan rồi, người đang hồi kế bên là tên Diệp hồ ly. Cho nên muốn giữ khoảng cách an toàn một chút.
Mặc kệ ngồi bên cạnh hay ngồi đối diện Diệp hồ ly kia, áp lực bên nào cũng lớn như nhau.
Cố Lăng Tu bị cuốn theo đám suy nghĩ xoắn não thì Diệp Đình Thâm liếc mắt tới, lạnh lùng nhìn qua, nói:
"Đứng đó làm gì? Tranh thủ thời gian đến ngồi đi chứ? Định ăn kiểu gì? Hay là tôi gắp đút vào miệng nhé?"
Nghe vậy, Cố Lăng Tu thực sự cảm thấy chắc hẳn là đang giận mình rồi, cũng không dám nói gì.
Aizzo, đường đường mình cũng là tôn nghiêm của nhà họ Cố ở thành phố B, nhưng vì một sai lầm nhỏ, mà lại thành ra thế này. Aizzo, chuyện này mà nói ra ngoài, chắc chắn không trốn đi đâu nổi! Không được, không được để những người anh em khác biế chuyện, nếu không chắc họ sẽ cười mình đến rụng răng luôn!
Lục Khinh Lan không để ý tình hình giữa hai người, chỉ nghĩ rằng Cố Lăng Tu cảm thấy xấu hổ nên chậm trễ một chút.
"À.. Diệp Đình Thâm, em muốn đi rửa tay."
"Được rồi, em đi đi." – Diệp Đình Thâm mỉm cười ôn nhu.
Cố Lăng Tu ở bên cạnh nghe thấy, xém chút kéo cái cằm kinh hãi rơi xuống sàn nhà.
Cái này, cái này..
Đây là giọng điệu của Diệp hồ ly sao trời?
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Diệp Đình Thâm chán ghét liếc Cố Lăng Tu một cái, sau đó nhàn nhã uống một ngụm nước, cuối cùng nói gì đó.