Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 63: Mưa gió cản đường, hãy để anh bảo vệ em




Bất chấp nghi ngờ trong lòng, Lục Khinh Lan bước đến bên cạnh Cố Lăng Tu, kéo cánh tay anh, thu hồi suy nghĩ, nhẹ giọng gọi:

"Cố Lăng Tu."

Cố Lăng Tu đột nhiên tỉnh hẳn, lần nữa nhìn lại Thẩm Tuỳ, rồi trả lời:

"Yên tâm, anh không sao đâu. Anh đi đây."

Khi Cố Lăng Tu quay người rời đi, Lục Khinh Lan vẫn cảm thấy kỳ quái.

"Biên tập Lục, trong giờ làm việc, cô đã đi đâu vậy?" – Nhớ lại ánh mắt khinh thường vừa rồi của Cố Lăng Tu, Thẩm Tuỳ cảm thấy vô cùng tức giận, lập tức giận chó đánh mèo, giận cá chém thớt, trút giận sang Lục Khinh Lan.

"Thẩm tổng, vừa rồi là giờ ăn trưa của nhân viên Kuiyu, cũng không phải là thời gian làm việc."

Ngay từ đầu khi đụng phải Thẩm Tuỳ ở bãi đậu xe, Lục Khinh Lan đã có ấn tượng siêu xấu về anh ta. Lại thêm nhiều chuyện xảy ra sau đó, sự chán ghét đối với anh ta càng ngày càng sâu.

Có lẽ trong mắt người khác, chỉ có Lục Khinh Lan cả gan mới dám nói chuyện với tổng giám đốc như vậy.

Cô gan lớn cũng tốt, nơi làm việc hay chốn không người cũng như nhau thôi, cô đều vẫn sẽ như vậy. Thẩm Tuỳ không ngờ Lục Khinh Lan lại chặn họng mình như thế. Ời, quả nhiên đúng là người phụ nữ của Diệp Đình Thâm!

"Thẩm tổng, xin hỏi anh còn có chỉ thị công việc gì không? Nếu như không có, phiền anh tránh sang một chút, thang máy đã đến rồi, tôi còn phải làm việc."

Lục Khinh Lan bây giờ không có hứng thú chơi trò im lặng với anh ta. Tuy nhiên, Thẩm Tuỳ kiên quyết không để cho cô được yên.

"Công việc? Biên tập Lục, nếu như tôi nhớ không lầm, sáng hôm nay lúc bắt đầu, công việc của cô là trợ lý cho Bội Bội ah?" – Thẩm Tuỳ nhìn chằm chằm vào cô, ra vẻ đùa cợt.

Nghĩ đến buổi phỏng vấn trước đó, Bội Bội còn đến tìm mình khóc lóc kể lể chuyện Lục Khinh Lan hành sự lỗ mảng, Thẩm Tuỳ càng không muốn để yên cho cô:

"Nếu như biên tập Lục dễ quên như vậy, tôi không ngại để tổ viên của cô sang giúp cô một tay."

"Anh!" – Lục Khinh Lan đột nhiên ngẩng đầu.

Cô thật sự không ngờ, đường đường là Tổng giám đốc tòa tạp chí lớn nhất nhì trong nước, Thẩm Tuỳ này lại có thể tuỳ tiện đối xử với nhân viên như vậy.

Cô càng nghĩ càng không thông. Rốt cuộc cô đã đắc tội Thẩm Bội Bội chỗ nào? Để cho cô ta liên thủ anh trai mình đến đối phó cô?

Hay là cô nên thắp một nén hương, quỳ lạy tạ ơn ông trời đang chiếu cố cô?

Nhìn thấy dáng vẻ của Lục Khinh Lan, Thẩm Tuỳ cảm thấy vô cùng sung sướиɠ.

Xem đi, Diệp Đình Thâm, người phụ nữ của anh chẳng phải đang vật lộn kiếm ăn trong lòng bàn tay tôi sao?

Ting..

Lúc này tiếng thang máy vang lên.

Lục Khinh Lan không muốn cùng anh ta dây dưa, liền nhích người xông ra ngoài.

"Này, có nghe nói gì chưa? Lục Khinh Lan kia ah, hôm nay còn cố ý đến trễ muốn gây sự chú ý cho Thẩm tổng."

"Thật sao?"

"Đúng vậy ah, Thẩm tổng là người độc thân, gia thế lại hiển hách, lại là anh trai của người kia nữa. Tôi còn nghe ah, Lục Khinh Lan là vì trả thù.."

"Ah.. Thẩm.. Thẩm tổng.. chào.."

Chuyện thị phi càng nói càng không dứt, đến khi nhìn lại thì mới thấy Thẩm Tuỳ cùng Lục Khinh Lan đang ở sau lưng, liền hoảng hốt, lảng đi.

Lục Khinh Lan không nghĩ tới, chính là Thẩm Tuỳ cố ý nhích lại chỗ cô, mập mờ nói:

"Này? Biên tập Lục, mấy chuyện đó là thật sao?"

Lục Khinh Lan dùng ngón chân cũng biết anh ta muốn ám chỉ điều gì. Uầy, thủ đoạn thô tục, thấp hèn đó cũng mang ra dùng đến sao? Đúng là cẩu huyết trong tiểu thuyết mà!

Lục Khinh Lan lười biếng đáp lại, nhếch miệng trào phúng cười.

Cô muốn đi ra nhưng Thẩm Tuỳ lại không cho.

"Cô đi trễ, để gây sự chú ý cho tôi sao, biên tập Lục."

Anh ta nói xong, hai đồng nghiệp nữ đứng ở cửa kia cũng đang ghen ghét nhìn về phía Lục Khinh Lan.

"Nói xong chưa?" – Lục Khinh Lan không thèm nhìn lên, "Nếu Thẩm tổng anh nói xong rồi, vậy tôi xin phép."

Lục Khinh Lan vẫn nhớ kỹ lời của Diệp Đình Thâm, đối với hạng người này, không cần phải để trong mắt.

Không ngoài dự đoán của Lục Khinh Lan, không đến nửa ngày, tin tức cô cùng Thẩm Tuỳ kia trong thang máy đã bị truyền ra khắp văn phòng tạp chí.

Nhất là đối với đám đồng nghiệp nữ, luôn nhìn cô bằng đôi mắt vừa ao ước vừa ghen tị.

Thái Tiêu Á cùng vài đồng nghiệp thân cận khác không ngừng chụp tai che lại cho cô, an ủi cô, không cần để ý đến những lời thị phi nhảm nhí đó. Thậm chí còn lớn tiếng dọn dẹp những cái lưỡi chua ngoa của đám người kia giúp cô.

Lục Khinh Lan ấm áp, cười một tiếng, không khỏi nghĩ rằng, hóa ra trong tạp chí Kuiyu này, không phải cô hoàn toàn thất bại, luôn luôn có những người tín nhiệm cô.

Chợt cô nhớ lại những ngày mới được bổ nhiệm làm phó tổng biên tập, bây giờ cũng giống như vậy, không thể tránh được bao nhiêu nghi hoặc cùng những lời dèm pha.

Trong khoảng thời gian đó, cô cũng không phải không bị oan ức, cô dựa vào năng lực của chính mình để leo lên vị trí đó, bằng cái gì mà người khác không phục? Cô đem chuyện đó phàn nàn với Mạc Dương, Mạc Dương chỉ bảo cô phải nhẫn nại.

Cô không phải không để ý, mà cô biết rõ, không thể chi phối hay điều khiển được suy nghĩ của người khác. Một khi để ý, chỉ làm bản thân thêm khó xử.

Cho nên, cần gì phải bận tâm?

Chí ít, trước kia cô vẫn có người thân âm thầm giúp đỡ, ở công ty thì có Thái Tiêu Á, mà giờ đây, thậm chí trong tương lai, còn có thêm sự tin tưởng của Diệp Đình Thâm.

Mưa gió cản đường, hãy để anh bảo vệ cho em, được chứ?

Chỉ cần nghĩ đến câu nói này, trong lòng Lục Khinh Lan liền trở nên ngọt ngào, ấm áp.

Cầm điện thoại lên, Lục Khinh Lan nhẹ nhàng gõ từng chữ xuống: Diệp Đình Thâm, cảm ơn anh!

Không nghĩ rằng Diệp Đình Thâm tức khắc có mặt.