Sắp đến giờ nghỉ trưa, Diệp Đình Thâm đột nhiên gọi tới. Thanh âm bên trong còn mang theo vẻ mị hoặc:
"Khinh Lan, anh đang ở dưới lầu."
"Anh.." - Cổ họng tràn đầy vui sướиɠ nhưng không thốt ra được thành lời, cuối cùng biến thành một câu ngớ ngẩn, "Sao anh lại tới đây.."
"À, bởi vì.." – Ngẩng đầu lên nhìn, tựa hồ như đang nhìn cô ở hướng đối diện, ánh mắt Diệp Đình Thâm ráng rực: "Bởi vì, anh nhớ em."
Rõ ràng là một câu nói rất đơn giản, nhưng Lục Khinh Lan lại đỏ mặt tim run.
Không phải cô chưa từng nghe qua lời nói yêu đương, bản thân cũng không còn ở cái tuổi mới tập yêu, mười bảy mười tám nữa. Tuy nhiên vẫn bị những lời này thu hút, trong lòng vương vấn, gợn lên từng đợt lăn tăn.
Thẳng một đường chạy xuống, vừa đi ra khỏi cổng, Lục Khinh Lan đã thấy Diệp Đình Thâm đang tựa người vào cửa xe, đang gọi điện thoại cho cô.
Dáng người mảnh khảnh cùng nụ cười ấm áp, thản nhiên đứng đó cũng không cho giấu được khí chất tao nhã của anh.
Loại như vậy, thực sự là phong cảnh đẹp mắt.
Ngay cả khi mọi người xung quanh không ngừng đổ dồn ánh nhìn về phía anh, đôi mắt kia, vẫn một mực, từ đầu chí cuối không rời Lục Khinh Lan – cô nàng đang đứng cách anh vài bước.
Trong lòng nóng lên, Lục Khinh Lan không kìm lòng nổi, chạy nhanh lao thẳng vào vòng tay của Diệp Đình Thâm.
Khóe môi anh cong lên, Diệp Đình Thâm đúng lúc dang tay đón lấy cô.
Nghe được nhịp tim trầm ổn của Diệp Đình Thâm, Lục Khinh Lan đột nhiên cảm thấy thật tốt khi có anh. Mặc kệ phải hay không, bất kể khi nào cô có chuyện không ổn, ít nhất cũng là lúc tâm trạng sa sút, sự xuất hiện của anh luôn mang đến sự an ủi lớn lao.
Lục Khinh Lan không biết mình ôm anh bao lâu, cho đến khi một cảm giác ngứa ran truyền đến trong tai.
"Mặc dù anh đang rất vui vì Khinh Lan đang ôm anh như vậy, nhưng mà.." - Nói xong, Diệp Đình Thâm tiếp tục cười, "Nếu em giữ chặt anh không buông, sẽ kéo đến rất nhiều người xem chúng ta."
Lục Khinh Lan đột ngột rút khỏi vòng tay anh, nhanh chóng nhìn lướt qua hai bên đường, sau đó phát hiện, bản thân lại tiếp tục bị lừa.
Làm gì có ai đang vây xem?
Diệp Đình Thâm nín cười nhìn bộ dáng có chút tức giận của cô, nghiêm nghị nói:
"Hửm, trách anh phá hoại giây phút tuyệt vời của em sao? Vậy lại đây, để em tiếp tục.."
"Hừ! Không muốn nữa!"
Lục Khinh Lan cay đắng nhìn chằm chằm, đẩy nhẹ anh sang một bên, dùng hết sức mở cửa xe, cuối cùng không chút khách khí đóng sầm lại, động tác rất thô bạo.
Bất quá, trải qua khúc nhạc dạo ngắn này, tâm trạng của Lục Khinh Lan đã tốt lên rất nhiều, không còn buồn chán như trước. Thậm chí, cô còn có cảm giác, sau này mỗi ngày, chỉ cần có Diệp Đình Thâm, trời đều sẽ nắng đẹp, gió mát..
Ngay khi ý tưởng này xuất hiện, một đạo cảm xúc phức tạp lặng lẽ hiện ra trong lòng cô.
Địa điểm ăn cơm nằm ở Sơ Thứ Nhai, tuy bề ngoài không dễ thấy nhưng cách bài trí bên trong rất trang nhã và cổ kính, Lục Khinh Lan lập tức có thiện cảm ngay.
Diệp Đình Thâm chọn một phòng nhỏ, gọi tất cả các món ăn yêu thích của Lục Khinh Lan lên.
"Quán Xuyên Phủ này có món đặc trưng là Cá om tỏi, không tanh, em ăn thử đi." – Vừa nói vừa gắp một khối thịt cá mập mạp vào trong chén cho cô, Diệp Đình Thâm còn chu đáo đi rót cho cô ly nước.
"À, hơi cay một chút, nếu không chịu nổi thì uống miếng nước."
"Còn cái này, là Thịt lợn xé nhỏ sốt Bắc Kinh rất ngon, tất cả đều do các đầu bếp nổi tiếng được mời đến chuẩn bị."
"Còn đây là món Nấm bào ngư xào."
Không đợi cô nhai xong, Diệp Đình Thâm đã chọn một món mới gắp vào chén cho cô, không quên giới thiệu qua một chút. Anh ấy còn không đụng tới món ăn.
"Đừng nhìn em vậy chứ, bộ anh không đói bụng hả?" - Đặt đũa xuống, Lục Khinh Lan xấu hổ nói.
"Aizz, nhìn em vui vẻ ăn uống, anh liền rất hưởng thụ nha." - Vươn tay ôm cô vào lòng, dùng ngón tay cái xoa nhẹ mu bàn tay cô, Diệp Đình Thâm nhìn cô không chớp mắt, "Không phải đã nói rồi sao, mọi thứ đều có anh rồi, gặp chuyện không vui, tại sao còn không nói cho anh biết?"
Nghe vậy, Lục Khinh Lan có chút lúng túng cúi đầu, thầm nghĩ vẫn là bị anh nhìn thấu.
Thấy cô không nói, Diệp Đình Thâm lại giơ tay ra, nâng cằm cô lên:
"Khinh Lan, chúng ta sắp kết hôn rồi. Đối xử thẳng thắn với nhau tốt nhất chính là tin tưởng. Anh hi vọng em đừng giấu anh chuyện gì cả. Mưa gió xông tới, hãy để anh thay em đứng ra đón lấy, có được không?"
Nhìn thấy cô không nghĩ gì, anh nhíu mày, trong thân tâm Diệp Đình Thâm, anh hiểu rõ:
"Đây không phải là yếu đuối, anh chỉ muốn em biết rằng, bất luận khi nào, tình huống ra sao, bên cạnh em, đều có anh!"
Đôi mắt một màu mực đen nhánh, cùng lời nói cứng rắn thâm tình của anh, tựa như đang hút lấy Lục Khinh Lan, té nhào, đắm chìm trong đó, nhất thời không thoát ra được.
Từng chút từng chút một, sợ rằng sắp trầm luân.
"Hay là, em muốn anh trực tiếp gọi cho trợ lý của em tìm hiểu mọi chuyện? Hoặc trực tiếp đi kiếm Thẩm Bội Bội kia tính sổ?"
Lục Khinh Lan cắn môi, cô biết rằng anh luôn táo bạo như vậy, một khi đã nói là làm, cuối cùng không kiên trì được nữa..
Lục Khinh Lan cô luôn rất hiếu thắng, nhất là trong công việc. Bất kể đã xảy ra chuyện gì, cho dù đó là những chuyện không hài lòng, cô cũng cực ít tâm sự cùng người nhà.
Cô luôn cảm thấy, việc làm đó cho thấy bản thân mình thật yếu đuối.
Nhưng bây giờ, sau khi nghe Diệp Đình Thâm nói xong, trong lòng gợn sóng liên tục nổi lên, cô bắt đầu hiểu ra, điều đó không có nghĩa bản thân mình vô dụng, cảm giác có người cùng mình chia sẻ, kỳ thực cũng không tệ.
Diệp Đình Thâm im lặng lắng nghe, không nói thêm câu nào.
Anh biết, nha đầu Khinh Lan của anh luôn có chủ kiến riêng. Anh không cần phải quyết định bất cứ điều gì cho cô cả, chỉ cần đợi đến lúc hợp thời điểm là được.
"Anh cho rằng hôm nay em rất tuỳ hứng (làm liều, thích làm gì thì làm, tuỳ thích, buồng thả) sao?" - Cuối cùng Lục Khinh Lan không nhịn được, muốn hỏi ý anh một chút.
Diệp Đình Thâm nhíu mày, cười nói:
"Tuỳ hứng? Sao anh không cảm thấy Lục Khinh Lan lại có tính khí này vậy? Huống chi, chỉ có chịu đựng, nhượng bộ, cũng không đổi được cái gì. Hừm, anh lại thích bộ dáng bắt nạt người khác của em hơn."
Lục Khinh Lan rất ấn tượng, sao cô lại cảm thấy rằng Diệp Đình Thâm đang khuyến khích bản thân kiên trì tuỳ hứng thêm nữa vậy?
"Khinh Lan.." - Diệp Đình Thâm sờ sờ má cô nói, "Cho dù có một ngày, em cảm thấy quá mệt mỏi không muốn làm việc trong Tạp chí Kuiyu kia nữa, anh vẫn nuôi nổi em như thường. Cho nên em đừng lo lắng quá nhiều, được không?"
"Anh.." - Lục Khinh Lan ngây người nhìn anh, chẳng lẽ anh con giun đũa chạy tới chạy lui trong bụng cô, ngay cả những cảm xúc nhỏ nhặt nhất của cô, anh cũng có thể dễ dàng nắm bắt như vậy sao?
"Đồ ngốc." – Như thể biết rõ cô đang nghĩ gì, Diệp Đình Thâm khẽ thở dài, nói:
"Em cũng không phải không thể rời Kuiyu, mà Kuiyu đó cũng không phải đang khổ sở thiếu người. Hiện tại, trong tình huống này, cho dù em đang giữ chức vụ Tổng biên tập đi nữa, thì sao? Giá trị lý tưởng thật sự của bản thân em có được thừa nhận hay không? Chuyển nơi công tác, cũng có thể tỏa sáng như thường vậy!"
"Hay là, em không còn chút tự tin nào?"