"Bác gái, bác không được đi!" – Lăng Vi lên tiếng ngăn cản bà Trang Mi, bộ dạng có vẻ khá nóng nảy, nếu bà Trang Mi ở trước mặt có thể nhìn thấy khoé miệng đắc ý của Lăng Vi giương lên, đây chính là bộ dạng hiện tại của cô ta.
Nhưng tiếc là bà Trang Mi không nhìn thấy, bà ta hiện tại chỉ biết mình sắp bị chọc tức tới chết thôi, quyết định không thể để con trai bà đính hôn với đứa con gái không biết liêm sỉ kia!
"Tiểu Vi, bác nhất định phải đi! Làm sao bác có thể để Diệp gia bị người ta chế nhạo cho được!"
Lăng Vi biết hiệu quả kế hoạch này đã đạt được, nụ cười trên mặt không ngừng gia tăng, nhưng ngữ khí vẫn thể hiện khác, vội vã nói:
"Bác giá! Trước hết bác hãy nghe con nói được chứ? Bây giờ nếu bác đi huỷ lễ đính hôn, sẽ chỉ làm trò cười của Diệp gia sau lưng khách mời mà thôi!"
"Con có ý gì?" – Vừa nghe đến việc Diệp gia sẽ bị người khác chế cười, bà Trang Mi đang định bước ra cửa bỗng nhiên dừng chân lại, nắm chặt tay, vội vàng hỏi: "Tiểu Vi à, có phải con đã biết chuyện gì rồi không?"
"Bác gái, không phải là con biết chuyện gì." – Lăng Vi chuyển điện thoại qua tai bên kia, không chút hoang mang nói: "Mà bác nhìn xem, lỡ như hiện tại lại làm xôn xao dư luận, người có tâm địa xấu sẽ đi hóng chuyện, đến lúc đó một truyền mười, mười truyền trăm, Diệp gia sẽ nhanh chóng biến thành trò cười cho thành phố B thôi! Tiếp theo Đình Thâm cũng sẽ bị người khác cười! Huống chi, thiếp mời hiện tại đã phát hết ra ngoài, không ít người cũng đang trên đường tới một khi huỷ bỏ, đối với những người này sẽ phải nói thế nào? Bọn họ sẽ chỉ nói Diệp gia cố tình lấy họ làm trò cười mà thôi!"
Lăng Vi nói một lượt, tưởng chừng cô ta đang cân nhắc trên lập trường của nhà họ Diệp.
Bà Trang Mi nghe xong tỉnh táo lại, đúng là mình đã quá xúc động, suýt chút làm hỏng thanh danh của Diệp gia!
Lăng Vi nói rõ như thế, trong lòng bà Trang Mi nhất thời cảm động, lại đối với Lục Khinh Lan căm hận, bất mãn tới cực điểm, bà ta không nhịn được, nghĩ tại sao người mà Đình Thâm đính hôn cùng không phải là Lăng Vi?
Chỉ cần nghĩ đến ngày mai sẽ gặp lại đứa con gái không biết liêm sỉ kia, trong nội tâm bà Trang Mi liền khó chịu, thật không thể nuốt trôi cục tức kia!
"Tiểu Vi à, cảm ơn con đã nhắc nhở bác, bác hiểu rõ rồi." – Bà Trang Mi bực bội trở lại phòng mình, cuối cùng thong thả nói: "Bất quá như vầy, bác sẽ không thừa nhận cô ta. Ngày mai đính hôn, bác sẽ không tới! Không có bác thừa nhận, cô ta cũng không thể xem là con dâu nhà họ Diệp!"
Bà Trang Mi nói xong làm cho Lăng Vi như mở cờ trong bụng, bất quá nghĩ tới trò hay ngày mai, cô ta không ngừng khuyên nhủ:
"Bác gái, không thể không tới được! Nếu bác không đi, sẽ làm cho Đình Thâm khó xử! Bác nghĩ thử xem, nếu không có sự chúc phúc của mẹ mình, sẽ bị đám người xấu nói rằng quan hệ người nhà mà Diệp thị trưởng còn không xử lý tốt, làm sao có thể quản lý tốt một thành phố cho được? Bởi thế, sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới sự nghiệp của Đình Thâm!"
"Chuyện này.." – Bà Trang Mi chần chừ, Lăng Vi nói rất có lý, bà ta không thể làm ảnh hưởng tới con trai mình như vậy!
Thấy thế, Lăng Vi tranh thủ 'rèn sắt khi còn nóng':
"Bác gái, con cảm thấy nên chờ lễ đính hôn kết thúc, hai nhà đóng cửa lại tự thảo luận với nhau là tốt nhất, đến lúc đó lấy ảnh chụp ra, chính là chứng cứ tốt nhất. Thấy bác nhẫn nhịn để ý đến đại cục, nhất định Đình Thâm cũng sẽ hiểu!"
Lăng Vi nói đến đây, cô ta tin tưởng bà Trang Mi sẽ nghe theo sự sắp xếp của mình.
Quả nhiên, cho dù bà Trang Mi không tình nguyện cũng chỉ có thể thỏa hiệp:
"Vẫn là con suy nghĩ chu đáo, Tiểu Vi à, thật sự cảm ơn con!"
"Bá mẫu, đừng khách sáo!" – Lăng Vi cười, cầm vài sợi tóc trên tay đùa nghịch, cô ta còn nói thêm: "Bác gái, như vầy đi, con sẽ về sớm một chút để trò chuyện cùng bác, được chứ? Đừng tức giận nữa, sẽ ảnh hưởng xấu sức khoẻ!"
Nghe Lăng Vi quan tâm mình, tâm tình bà Trang Mi cũng trở nên tốt hơn:
"Được, vậy bác chờ con về a!"
Lăng Vi cúp điện thoại xong, quay người nhìn về phía nhà của Lục Khinh Lan, trong mắt hiện lên trào phúng.
Lục Khinh Lan, ngày mai, tôi muốn cô sẽ không thể chịu nổi, lễ đính hôn này sẽ trở thành ác mộng của cô!
Một bên khác, sau khi Lục Khinh Lan chuẩn bị đồ dùng cho lễ đính hôn xong, liền bắt đầu xuất phát.
Đầu tiên, hai người đi đón Giang Nhiễm Nhiễm và Cố Lăng Tu, cuối cùng trở về nhà cha mẹ Lục Khinh Lan, còn có Tô Viễn sum họp.
Lúc cả đoàn người trở lại thành phố B, Diệp gia đã phái xe đến đón sẵn.
Lục Khinh Lan định thừa dịp tối nay sẽ từ từ tính toán chuyện CD, không ngờ Cố Lăng Tu lại muốn đưa Giang Nhiễm Nhiễm về gặp người nhà, cô chỉ có thể tạm thời không tính toán, hung tợn trừng mắt nhìn nữ nhân chết tiệt của mình, cả hai người dùng ánh mắt ra hiệu, ngày mai sẽ tính sổ với nàng sau!
Giang Nhiễm Nhiễm khiêu khích đáp trả: 'Có ngon thì đến cắn ta đi!', sau đó ngân nga giai điệu bài hát, rồi bước lên xe.
Diệp Đình Thâm đưa cả nhà trở về Lục gia.
Trước cổng chính, Lục Khinh Lan kéo tay anh không buông.
Diệp Đình Thâm bất đắc dĩ bật cười, kiên nhẫn dỗ dành cô:
"Ngoan! Khinh Lan, mau vào nhà đi! Chỉ một đêm không gặp thôi mà, ngày mai anh sẽ đến sớm đón em, được chứ?"
"Đình Thâm.." – Lục Khinh Lan vểnh vểnh miệng nhỏ, nũng nịu, cô phát giác, trước mặt Diệp Đình Thâm mình càng lúc càng giống một đứa nhỏ được cưng chiều quá thành hư đốn: "Đêm ngủ không có anh ôm, không quen chút nào a!"
Cô nói xong, làm cho Diệp Đình Thâm cảm thấy trong lòng có nhiều loại cảm nhận khó diễn tả được, anh thích cưng yêu chiều chuộng cô, thích bộ dạng hiện tại của cô, không có gì có thể so sánh cô gái nhỏ của mình làm nũng trước mặt mình, ỷ lại vào mình, càng làm cho người đàn ông như mình cảm thấy vui vẻ.
"Ngoan đi! Ngài mai sẽ đền bù cho em, được không?" – Diệp Đình Thâm cúi đầu xuống, chiếm lấy đôi môi mềm mại của cô, tuỳ ý nhấm nháp mấy cái, sau đó mới buông ta, thấp giọng nói: "Vào nhà đi, nếu không sẽ bị bọn họ chê cười em a!"
"Được rồi." – Lục Khinh Lan miễn cưỡng trả lời, cô cũng không hiểu bản thân tại thế nào, không giống với lần đi công tác mấy ngày không gặp như trước đây.
Có lẽ đây chính là thứ gọi là tình yêu cuồng nhiệt bên trong, hận không thể thời thời khắc khắc được ở bên nhau trong truyền thuyết?
Lục Khinh Lan đứng tại cổng nhà, nhìn Diệp Đình Thâm lái xe rời đi, cô đưa tay sờ sờ lên môi, tựa như vẫn còn hơi ấm của anh bên cạnh.
Đứng một hồi cô mới quay người vào nhà.
Vào trong, phòng khách cũng chỉ còn lại mỗi mình Tô Viễn, hỏi thử mới biết cha mẹ đã bị gọi đến thư phòng của Lục lão gia tử.
Lục Khinh Lan nhìn vào thư phòng một cái, có chút lo lắng, quan hệ cha con giữa bà Lục Mẫn Hoa và Lục lão gia tử mấy năm nay tựa như băng sơn vạn năm, tính tình cả hai luôn vô cùng quật cường, ai cũng không chịu nhường bước trước, người ngoài muốn giúp một tay cũng khó, Lục Khinh Lan chỉ có thể cầu nguyện lần này ông ngoại và mẹ mình không ầm ĩ với nhau!
Lúc cô đang ở ngoài lo lắng chuyện trong thư phòng, Tô Viễn ngồi đó suy nghĩ xa xăm, mắt nhìn chưa từng rời khỏi Lục Khinh Lan.
Rốt cuộc Tô Viễn cũng nghĩ thông suốt, những lời Diệp Đình Thâm từng nói với mình trước đây đều đúng.
Ban đêm cả nhà cùng ngồi bên nhau ăn tối, bầu không khí sẽ rất tốt, đương nhiên nếu như không có ánh mắt oán hận của bà mợ - cữu mẫu, Vương Quân Mai kia.
Sau này Lục Khinh Lan mới viết, chuyện lần trước đến này thứ ba, biểu muội Lục Hồng Nhã của cô bị cưỡng chế đưa ra nước ngoài đọc sách, đồng thời Lục lão gia tử cũng hạ lệnh cấm không cho phép gửi tiền sinh hoạt cho cô ta, liên luỵ cả bà Vương Quân Mai cũng bị khiển trách một trận.
Cho nên hiện tại lúc bà ta nhìn thấy Lục Khinh Lan cũng không khác nào nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung vậy!
Lục Khinh Lan cũng không thèm để ý đến, dù sao chuyện này Lục Hồng Nhã cũng là người làm sai.
Mang theo tâm trạng chờ mong lễ đính hôn, Lục Khinh Lan muốn đi ngủ sớm, cô phải giữ trạng thái thật tốt để đón chờ ngày mai.
Vừa rạng sáng hôm sau, không chờ được morningcall của Diệp Đình Thâm, mà là một cuộc gọi đã lâu không gặp đánh thức.
"Chung Niệm? Rốt cuộc chịu trở về rồi sao?" – Lục Khinh Lan trở mình bò dậy, khuôn mặt tràn đầy vui sướng: "Nàng đến đâu rồi? Hay là ta tới đón nàng nha?"
"Còn sớm mà, ta vẫn còn đang ở Thượng Hải, trưa nay sẽ lên máy bay, nàng nói cho ta tổ chức ở khách sạn nào đi, ta trực tiếp tới luôn." – Thanh âm Chung Niệm hoàn toàn cởi mở tựa như trước đây.
"Đại khách sạn Gia Di, lát nữa ta sẽ gửi địa chỉ cụ thể cho nàng." – Lục Khinh Lan vô cùng vui vẻ, hai mắt cười híp lại, nếu không phải bà Lục Mẫn Hoa ở bên ngoài thúc giục cô nhanh chóng xuống lầu, cô nhất định sẽ từ từ trò chuyện thêm với Chung Niệm.
Tập tục của thành phố B, lễ đính hôn chỉ cử hành vào buổi tối, với tư cách là đôi nam thanh nữ tú – nhân vật chính của buổi lễ, cả hai cần phải đứng ở cửa ra vào để đón khách, tương đối giống với lễ kết hôn.
Lục Khinh Lan thay đổi bộ lễ phục màu trắng xong, sau đó kết hợp với nhiều loại trang sức trên người, quả thật trở nên xinh đẹp cực kỳ.
Lúc Diệp Đình Thâm mặc bộ âu phục màu đen xuất hiện, đám người càng tán thưởng là một cặp trai tài gái sắc, ông trời tác hợp a!
"Hừ!" – Bà Trang Mi đứng ở đằng xa nhìn thấy nụ cười trên mặt Lục Khinh Lan thì vô cùng chướng mắt, nếu không phải vì suy nghĩ đến sỉ diện của Diệp gia, bà ta căn bản không muốn xuất hiện ở đây, cũng không để cho đứa con gái không biết liêm sỉ kia đứng cạnh con trai mình.
"Bác gái.." – Lăng Vi khẽ cười lạnh, lập tức dịu dàng đỡ một cánh tay của bà Trang Mi, nhỏ lời nói: "Không phải đã hứa với con sẽ không tức giận hay sao a? Đừng tức giận được chứ? Giận giữ sẽ làm cơ thể không khoẻ, như vậy không đáng!"
"Tiểu Vi à, làm sao bác có thể không tức giận được chứ!" – Bà Trang Mi thở dài, vỗ vỗ tay Lăng Vi, chỉ chỉ vào một bên phòng nghỉ, sau đó ra hiệu đến đó ngồi, hiện tại bà ta cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Lăng Vi gật đầu đi theo, vừa xoay người lại một khắc, cô ta khó kìm lòng nổi, liếc nhìn về hướng Diệp Đình Thâm, sau đó lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Bà Trang Mi chú ý tới động tác của cô ta, trong lòng khẽ thở dài, tựa như rất không đành lòng, lại không cam lòng nói:
"Thật ra a, bác luôn xem con như là con dâu của bác.."
"Bác gái.." – Nghe thấy lời của bà Trang Mi, hốc mắt Lăng Vi đỏ lên, uỷ khuất cắn môi, cuối cùng miễn cưỡng ngẩng đầu, giọng điệu hạ thấp: "Có thể là con không có duyên phận này rồi!"
"Đừng nói thế!" – Bà Trang Mi thương xót, nhẹ nhàng lau nước mắt của cô ta, an ủi: "Con dâu của Diệp gia ta, chỉ có thể là con!"
Lăng Vi liên tục lắc đầu, nước mắt lại xoay một vòng, không rớt xuống, làm ra bộ dáng người khác nhìn vào phải thương hại.
Bà Trang Mi cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng thương, trong lòng đã nhanh chóng có biến hóa.
Lăng Vi cảm thấy ánh mắt bà Trang Mi khẽ động, cảm thấy thời cơ chín muồi, lần nữa ngẩng đầu lên, hít mũi một cái, lộ ra nụ cười trên mặt:
"Bác gái, bác đừng như vậy, hôm nay dù sao cũng là ngày đính hôn của Đình Thâm, chỉ cần.. Chỉ cần Đình Thâm vui vẻ là được rồi. Anh ấy vui vẻ thì con cũng vui vẻ. Con yêu anh ấy, nhưng con càng hy vọng được nhìn thấy anh ấy hạnh phúc! Thật a! Bọn họ nhìn xứng đôi như thế, con, con.."
Bà Trang Mi càng phát giác Lăng Vi thật hiểu chuyện, là một cô gái tốt, cho nên vội cắt ngang lời cô ta:
"Bọn nó xứng đôi lúc nào? Không hề xứng một chút nào! Tiểu Vi à, con đừng xem nhẹ bản thân như thế, nha đầu kia có chỗ nào tốt bằng con đâu?"
Lăng Vi lắc đầu cười khổ:
"Bác gái, bọn họ thật sự rất xứng đôi, không tin, bác xem cái này một chút đi?"
Nói xong, cô ta liền lấy ra một vật.