"Đây là cái gì?" – Bà Trang Mi nhìn thấy Lăng Vi lấy từ trong túi xách ra một cái hộp CD, khẽ nhíu mày, nghi hoặc.
"Bác gái, đây là ghi chép yêu đương của Đình Thâm và Lục Khinh Lan." – Lăng Vi nở một nụ cười đắng chát, nhìn chiếc hộp CD, trong mắt toát ra một tia ưu thương nhàn nhạt: "Người chuẩn bị lễ đính hôn nói cần ghi chép yêu đương của bọn họ, con cũng nhìn thấy, cho nên cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, cho nên con liền nghĩ rằng, có lẽ mình nên buông tay.."
Nói xong lời này, Lăng Vi suýt nữa khóc lên.
Bà Trang Mi nhíu chặt đôi mày, khinh thường liếc nhìn chiếc hộp CD, cuối cùng tức giận nói:
"Ta ngược lại muốn xem xem bên trong rốt cuộc là thứ gì! Tiểu Vi à, con đừng khổ sở như vậy, Đình Thâm sẽ chỉ là của con mà thôi!"
Vừa nói, bà Trang Mi im lặng kéo tay Lăng Vi:
"Đi, để vào máy tính, mở lên cho bác xem!"
Lăng Vi dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu, bước theo, khoé miệng không tự chủ giơ lên một vòng cười đắc ý.
Hừ! Lục Khinh Lan, cô chờ xem cho kỹ đi!
Cô ta xem như không ai nhìn thấy điểm này. Nhưng không ngờ, Giang Nhiễm Nhiễm vừa đi ngang qua bên ngoài, vô tình đã thấy cảnh này trong mắt.
"Lan Lan à! Mau cài hoa lên ngực đi a!" – Giang Nhiễm Nhiễm cấp tốc lấy đóa bông hoa cài lên trên ngực áo lễ phục cho Lục Khinh Lan, sau đó dừng lại, ngẫm nghĩ, liền đem chuyện vừa nhìn thấy lúc nãy nói ra: "Lan Lan, vừa rồi ta đi vòng ra phía sau tìm hoa cài áo cho nàng, bất chợt nhìn thấy Lăng Vi đang lôi kéo mẹ chồng tương lai của nàng đi đâu đó, điệu bộ khá hấp tấp."
Lục Khinh Lan không thèm để ý, nói:
"Tình cảm của bọn họ trước giờ vẫn rất tốt a!"
"Không đâu!" – Giang Nhiễm Nhiễm rất khinh bỉ, bĩu môi: "Ta còn nhìn thấy, trước đó họ xì xầm với nhau, Lăng Vi còn lấy ra một cái CD đưa cho mẹ chồng tương lai của nàng xem qua kìa."
"Hộp CD?" – Lục Khinh Lan dừng một chút, sau đó hiểu ra, nói: "Có lẽ đó là ghi chép yêu đương của ta với Đình Thâm a, chút nữa cũng sẽ phát lên mà."
"Không hẳn đâu!" – Giang Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu, đôi mày khẽ nhíu lại, có chút kỳ quái nói: "Ghi chép yêu đương của nàng chẳng phải có màu đỏ với gắng hoa bên ngoài sao? Ta nhìn thấy phía trên cái hộp CD kia lại có màu lam nha!"
"Màu lam?" - Sắc mặt Lục Khinh Lan liền biến đổi, bắt lấy tay Giang Nhiễm Nhiễm xác nhận lại: "Nhiễm Nhiễm, nàng xác định cái hộp đó có màu lam sao?"
"Đương nhiên, ta không nhìn nhầm đâu! Thị lực của ta thế nào, nàng cũng biết mà." – Thấy bộ dạng khẩn trương của Lục Khinh Lan, Giang Nhiễm Nhiễm chợt cảm thấy bất an, vội vàng hỏi lại: "Có vấn đề gì sao?"
Hỏng rồi!
Đây là phản ứng đầu tiên của Lục Khinh Lan.
Cô có thể đoán được bên trong hộp CD đó là cái gì, lúc phân chia, cô đã đánh dấu tất cả các hộp đựng đĩa mình cần bằng màu đỏ. Chỉ có video riêng tư thì được đánh dấu bằng màu xanh theo yêu cầu của Diệp Đình Thâm!
Nghĩ đến đây, Lục Khinh Lan liền bất chấp, vội vàng nói với Giang Nhiễm Nhiễm:
"Nhiễm Nhiễm, nàng mau nhờ Cố Lăng Tu giúp đỡ một chút, ta đi tìm Đình Thâm sẽ trở lại ngay!"
Không đợi Giang Nhiễm Nhiễm gật đầu, Lục Khinh Lan nhanh chóng chạy đến phía Diệp Đình Thâm bên kia.
Sắc mặt của Diệp Đình Thâm bên này cũng không tốt, hai người mím chặt môi, cùng nhau hướng về một phía chạy đến.
Tại phòng nghỉ.
Sắc mặt bà Trang Mi tái xanh, tay run run chỉ vào màn hình máy tính, nghiêm nghị chất vấn:
"Đây là ghi chép yêu đương của hai đứa nó sao? Loại đồ vật không biết xấu hổ như vậy rốt cuộc ở đâu ra vậy hả?"
Bà Trang Mi sắp tức giận đến nổ tung!
Cái thứ không biết xấu hổ kia mà gọi là ghi chép yêu đương sao? Lục Khinh Lan còn có thể dám xuất hiện không biết xấu hổ như vậy? Dám dùng cách này để câu dẫn con trai bà?
Bà ta chưa từng thấy qua có đứa con gái nào lại không biết liêm sỉ như vậy!
Loại quần áo Lục Khinh Lan mặc trong đoạn video nữa chứ? Có phải cô ta không biết viết hai chữ 'liêm sỉ' như thế nào không vậy?
Bà Trang Mi càng nghĩ càng giận, cảm thấy rất nhức đầu, thấy đoạn video lại chiếu tiếp, bà ta không chút do dự, động tác thô lỗ trực tiếp bấm lấy CD ra, dùng sức bẻ đôi, sau đó ném mạnh xuống đất, đồng thời hung hăng giẫm đạp lên!
"Bác gái.." – Lăng Vi ra vẻ rất sợ hãi, muốn bước lên an ủi bà ta nhưng lại không biết nói gì, có chúng lúng túng.
Một khác sau, bà Trang Mi níu chặt tay Lăng Vi, vẻ mặt xám xịt, vội vàng hỏi:
"Tiểu Vi, mau nói cho bác biết, đây quả thật là ghi chép yêu đương của bọn nó?"
"Bác gái, bác đừng nóng vội! Nói không chừng có thể bọn họ cầm nhầm!" – Cánh tay bị bà Trang Mi nắm chặt đau đớn, nhưng Lăng Vi không hề biểu hiện ra bên ngoài, ngược lại hết sức an ủi bà Trang Mi: "Cũng may mà chúng ta xem trước, dù sao cũng tốt hơn bị tất cả mọi người nhìn thấy. Bác nói có đúng không?"
Không đợi bà Trang Mi lên tiếng, ánh mắt Lăng Vi nhanh chóng loé lên, giống như vô tình nói ra:
"Bác gái, nếu không thì cứ xem là vậy đi? Bọn họ ân ái như thế, sau này nhất định sẽ hạnh phúc, xem như không có con cái cũng sẽ rất hạnh phúc!"
Hiện tại bà Trang Mi đang rất nổi nóng, hận không thể lập tức lao ra chất vấn đứa con gái không có liêm sỉ Lục Khinh Lan, chợt nghe thấy câu 'không có con cái' kia, tâm địa của bà Trang Mi lúc này giống như bị ai nắm chặt, đau sắp chết!
Bà ta mở to hai mắt, bộ dạng không dám tin, cất giọng hỏi:
"Con nói cái gì? Cái gì mà khhông có con cái hả?"
"Con, con, con không nói gì cả.." – Lăng Vi đột nhiên bừng tỉnh, sợ hãi che miệng lại, mắt chớp không ngừng, ý đồ làm cho mình trở nên hoảng loạn: "Bác gái, bác nghe lầm rồi, con không nói gì cả, thật mà.."
Lời còn chưa nói hết, Lăng Vi đã tránh né đi chỗ khác.
Bà Trang Mi bắt đầu tức giận, từng bước ép buộc Lăng Vi:
"Tiểu Vi! Không sao đâu! Con mau nói cho bác biết! Có phải con đã biết chuyện gì, còn định giấu diếm bác phải không?"
"Bác gái.." – Lăng Vi vừa khóc vừa cắn môi, vội vàng nhìn vào mắt bà Trang Mi, vài giây lại tránh đi, tựa như rất bất đắc dĩ, nói: "Con nghe một người bạn trong bệnh viện nói, lúc Lục Khinh Lan làm kiểm tra sức khoẻ, bị tra ra mắc phải chứng đáy huyệŧ hàn nghiêm trọng, khả năng mang thai dường như bằng 0.."
"Cài gì?" – Bà Trang Mi lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, bà ta cảm thấy trời đất sắp sụp đổ, Lục Khinh Lan kia, lại không thể sinh con? Vậy Diệp gia phải làm sao đây?
Lăng Vi mấp máy môi, muốn an ủi:
"Bác gái, bác đừng nóng vội.."
"Sao ta có thể không nóng vội được hả!" – Sắc mặt bà Trang Mi so với vừa rồi còn kém hơn nhiều, đột nhiên bà ta gỡ tay Lăng Vi ra: "Con dâu Diệp gia sao có thể là một đứa không thể sinh con được! Không được! Hiện tại ta sẽ đi ngăn cản bọn nó! Tiểu Vi, con cũng không được cản bác!"
"Bác gái!" – Lăng Vi giả vờ kinh ngạc kêu lên, nhưng cô ta không ngăn cản chút nào.
Thứ mà cô ta mong chờ chính là khoảnh khắc này, càng hỗn loạn càng tốt, sao cô ta có thể ngu ngốc đi ngăn cản bọn họ a?
Thoáng liếc mắt thấy bà Trang Mi cầm vào tay vịn, Lăng Vi âm thầm cười lạnh, lập tức che giấu, bước theo.
Nhưng không ai ngờ tới, lúc này Diệp Đình Thâm và Lục Khinh Lan đẩy cửa bước vào!
"Mẹ!" – Diệp Đình Thâm liếc qua đã thấy CD nằm trên mặt đất, lại thấy biểu lộ của bà Trang Mi, anh khẽ kêu một tiếng không tốt!
"Đừng gọi tôi mà mẹ!" – Bà Trang Mi nhìn thấy sau lưng Diệp Đình Thâm là Lục Khinh Lan, hai người đeo hoa trên ngực làm bà ta thấy chói hết cả mắt, hung hăng nhìn chằm chằm cả hai, run rẩy chỉ tay vào người Lục Khinh Lan, không quan tâm, quát lên:
"Mau nói cho mẹ biết, đứa con gái này có phải nó không thể sinh con hay không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, trong phòng nghỉ dường như chết lặng.
Hai mắt Diệp Đình Thâm híp lại, ánh nhìn nhanh chóng đảo qua bà Trang Mi, sao bà lại có thể biết chuyện này?
Mà Lục Khinh Lan lúc này, tựa như hoàn toàn rơi vào ác mộng!
Cô cảm thấy trong đầu mình lúc này rất loạn, lời chất vấn vừa rồi của bà Trang Mi không ngừng trôi đi trôi lại trong đầu cô.
Bà Trang Mi vừa nói cái gì?
Không thể sinh con? Mình không thể sinh con sao?
Lục Khinh Lan khó khăn nhìn qua nét mặt của Diệp Đình Thâm, bàn tay nhỏ của cô không tự chủ nắm chặt lấy anh, tựa như chỉ có như thế cô mới có thể từ từ ổn định lại đôi chút.
"Đình Thâm.." – Thanh âm của Lục Khinh Lan lúc này còn yếu ớt hơn cả tiếng ruồi muỗi, lại mang theo sự run rẩy.
"Cô lôi kéo con trai tôi làm cái gì?" – Bà Trang Mi không thể nhìn nổi bộ dạng đáng thương dối trá này của Lục Khinh Lan, bà ta đùng đùng tiến lên, muốn gỡ tay cô ra: "Cô giả vờ đáng thương cái gì?"
"Mẹ!" – Diệp Đình Thâm cấp tốc, kịp thời phản ứng lại, bảo vệ Lục Khinh Lan, chặn động tác của bà Trang Mi lại, lộ ra vẻ mặt không vui.
"Đình Thâm! Con!" – Bà Trang Mi chụp hụt, định chấn vấn Diệp Đình Thâm có phải còn muốn che chở cho con khốn Lục Khinh Lan nữa hay không, lại bắt gặp đôi mắt lạnh băng của anh biểu lộ ra ngoài, cho nên không dám mở miệng.
Bà Trang Mi đột nhiên dừng lại, miệng nhếch lên lại không nói thành lời, bà ta thấy, đây chính là sự tức giận của Diệp Đình Thâm.
Rất nhiều năm, anh luôn dùng bộ dạng không cảm xúc biểu hiện bên ngoài.
Diệp Đình Thâm thừa dịp bà Trang Mi đứng im lặng, nhanh chóng suy nghĩ một lượt, sau đó giọng điệu không chút thay đổi, nói:
"Mẹ! Hôm nay là ngày đính hôn của con, mẹ lại nháo lên như thế, có phải không thèm để ý đến mặt mũi Diệp gia hay không?"
Anh biết, bà Trang Mi rất xem trọng sỉ diện nhà họ Diệp.
Quả nhiên, nghe xong lời này bà Trang Mi đã trở nên tỉnh táo đôi chút.
Thấy thế, Diệp Đình Thâm liền xoay người, nắm chặt tay cô gái nhỏ bên cạnh mình, âm thanh kiên định nói:
"Khinh Lan! Đừng đoán mò! Đợi sau khi lễ đính hôn kết thúc, anh sẽ từ từ giải thích lại với em, được chứ? Hãy tin tưởng anh!"
Lục Khinh Lan cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, máu lạnh trong người bắt đầu có hơi ấm, nhìn thẳng vào mắt anh, cô gật gật đầu, nói:
"Được, em tin tưởng anh!"
Tạm thời làm cho cô an lòng, một khắc sau Diệp Đình Thâm ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lăng Vi đang đứng yên lặng, mang theo khí thế chất vấn, áp bách Lăng Vi:
"Lăng Vi, CD trên đất cô lấy ở đâu ra? Còn đưa cho mẹ tôi xem, cô muốn làm cái gì"
Lăng Vi bị ánh mắt của Diệp Đình Thâm nhìn thấu đến chột dạ, chỉ có thể không ngừng nhắc nhở bản thân không được hốt hoảng, cố gắng trấn định tâm thần, sau đó cô ta cố ý ra vẻ mình không liên quan, oan ức nói:
"Đình Thâm, anh có ý gì? Anh đang hoài nghi em chuyện gì hay sao?"
Diệp Đình Thâm căn bản đã mất hết kiên nhẫn, nhìn bộ dáng của cô ta, trực tiếp ném ra một chữ:
"Nói!"
Một chữ của anh, làm cho không khí trong phòng nghỉ lại càng trở nên thấp xuống.
Lăng Vi thấy suýt chút run lên, đáy lòng hừ lạnh, hận ý nhìn về Lục Khinh Lan.
Cô ta hất cằm lên, dũng cảm đối diện với đôi mắt sắp ăn thịt người của Diệp Đình Thâm, vẫn giữ dáng vẻ uỷ khuất, nói:
"Em không biết anh nói cái gì, hay là muốn em nói thế nào. CD trên đất là cái mà người tổ chức lễ đính hôn gửi cho em, em chi muốn cho bác gái xem qua ghi chép yêu đương của hai người, muốn bác ấy có một cái nhìn khác về Lục Khinh Lan. Ai biết đó là thứ như vậy em không phải cố ý!"
Lời cô ta vừa dứt, Lục Khinh Lan đã trấn định lại tinh thần, bước về phía trước trầm mặt nói:
"Không thể có chuyện đó! Tất cả hộp đĩa gửi cho quan khách đều là tôi tự mình đánh dấu, đồng thời cũng đã kiểm tra hết một lượt, toàn bộ đĩa được gửi tới khách sạn, tuyệt đối không hề có hộp đĩa này! Màu sắc cũng hoàn toàn khác nhau, sẽ không thể dễ dàng nhầm lẫn như vậy!"
Dứt lời, Lục Khinh Lan không cho Lăng Vi cơ hội phản bác, lạnh lùng nói:
"Lăng Vi, sao cô lại có trong tay cái đĩa này?"