"Ưʍ.. ưʍ.." – Đột nhiên bị hôn bất ngờ, Lục Khinh Lan mở to hai mắt, đầu không thể nhúc nhích, cô còn đang suy nghĩ, chẳng lẽ đây là đang trừng phạt mình xem cái CD này sao?
Cho nên cô chớp chớp hai mắt, muốn làm cho người trước mặt mình tỉnh táo lại.
Diệp Đình Thâm buồn cười nhìn cô một cái, cánh tay khác của anh ôm chầm eo cô, kéo người cô lại sát gần mình, sau đó khẽ nói vào tai cô:
"Ngốc quá, nhắm mắt lại!"
Giọng điệu trầm thấp của anh, trong lúc vô tình đã có thể nhanh chóng mê hoặc tâm trí của người khác.
Lục Khinh Lan si ngốc định gật đầu, lại phát hiện đầu mình đang bị anh giữ chặt, không cử động được chút nào.
Một lúc sau, nụ hôn cuồng nhiệt xoay chuyển đất trời tiến tới, đoạt hết lý trí và hô hấp của cô, cô chỉ biết nắm chặt Diệp Đình Thâm, mới có thể làm cho mình không bị tuột xuống.
Nụ hôn kết thúc, Lục Khinh Lan há to miệng hít thở không khí mát mẻ, hai gò má đỏ ửng lên.
Diệp Đình Thâm được một phen thỏa mãn, tâm tình tỏ vẻ vô cùng tốt, anh đưa cho cô một ly nước ấm, đồng thời không quên đùa giỡn: "Đã hôn nhiều lần như vậy, Khinh Lan còn không hít thở được sao? Xem ra chúng ta nên luyện tập thêm nhiều một chút mới được."
Tiếng nói vừa dứt, Lục Khinh Lan mất hết tiền đồ ho sặc ho sụa: "Khụ khụ.. khụ khụ khụ.."
Diệp Đình Thâm vỗ nhẹ phía sau lưng cô, mặt mũi tràn đầy cưng chiều:
"Uống từ từ thôi, có ai giành với em đâu a?"
Lục Khinh Lan tức giận, liếc xéo trừng mắt anh một cái.
Không ngờ Diệp Đình Thâm chỉ sờ sờ đầu nhỏ của cô, liếc nhìn màn hình laptop, giọng điệu đầy thâm ý nói:
"Đây xem như là lễ vật đính hôn đặc biệt mà Khinh Lan tặng cho anh sao?"
"Không phải, cái này.. cái này.. nó là.." – Lục Khinh Lan khóc không ra nước mắt, trong lòng sớm đã mắng chửi nữ nhân Giang Nhiễm Nhiễm kia không biết bao nhiêu lần. Đầu óc của Lục Khinh Lan quay mòng mòng lên, nghĩ xem nên trả lời thế nào cho tốt, không ngờ cô lại chậm hơn Diệp Đình Thâm một bước.
"Khinh Lan nhiệt tình như thế, anh rất thích.."
Ầm..
Không cần soi gương, Lục Khinh Lan cũng có thể tưởng tượng ra mặt mình hiện tại đã đỏ tới cỡ nào.
Diệp Đình Thâm hài lòng xoa bóp mặt cô, giọng điệu dụ dỗ:
"Không nên cảm thấy xấu hổ chứ?"
Lục Khinh Lan định nói, sao có thể xấu hổ, lúc ấy cùng Giang Nhiễm Nhiễm nói sẽ chỉ quay một phần để đưa vào album ảnh mà thôi!
Thế nhưng cô vẫn chưa há miệng, chuông cửa bỗng nhiên reo lên!
Bị âm thanh này làm cho giật mình, Lục Khinh Lan không chút suy nghĩ, cô định giơ tay tắt laptop đi.
Cạch một tiếng, laptop kép lại.
Lục Khinh Lan khẩn trương cực kỳ, giống như một học sinh tiểu học lén lút làm một chuyện cực kỳ xấu xa, sợ bị người khác bắt gặp.
Cô liếc qua laptop vừa khép lại, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó mới nhìn về hướng Diệp Đình Thâm, ra hiệu có thể mở cửa được rồi.
Lúc này cô mới phát hiện tim mình đập nhanh hơn, thậm chí trong người toát rất nhiều mồ hôi, bất an nhìn về phía cửa, khi thấy người tới là Lăng Vi, cô càng thêm mất tự nhiên.
Cái này không thể so với cảm giác những lần trước Lăng Vi tới, bởi vì Lục Khinh Lan có cảm giác bị bắt tại trận!
Không phải là cảm giác đối địch thường ngày, mà là vô cùng xấu hổ, mất tự nhiên.
"Có phải tôi đến không đúng lúc không?" – Lăng Vi liếc mắt thấy Lục Khinh Lan có chút kỳ quái, ngay cả Diệp Đình Thâm thường ngày lạnh lùng, không cảm xúc, hôm nay cũng trở nên kỳ quái.
Không đợi hai người trả lời, Lăng Vi đã trực tiếp bước vào nhà, tự nhiên liếc nhìn tình huống bên trong. Thấy trong phòng khách, trên ghế salon đặt một chiếc hộp đóng gói tinh xảo, chắc là lễ phục đính hôn của hai người, nhìn qua Lục Khinh Lan, thấy cô đặt một tay lên máy tính, nhìn kỹ có thể thấy khẽ run lên, bên cạnh máy tính còn có một cái hộp nhỏ đựng CD, có vẻ đã được mở ra.
"Có chuyện gì?" – Đóng cửa lại, Diệp Đình Thâm đến bên cạnh Lục Khinh Lan, trên mặt đã khôi phục lại dáng vẻ như cũ.
Nghe xong, Lăng Vi thu hồi ánh mắt dò xét lại, mỉm cười, lấy từ trong túi ra một phần quà đưa tới trước mặt Lục Khinh Lan:
"Đây là quà tặng của toàn bộ đồng nghiệp ở công ty mừng lễ đính hôn của cô, cử tôi mang tới cho cô."
"Quà tặng?" – Lục Khinh Lan có chút xấu hổ.
Giống như nhìn ra ý nghĩ của Lục Khinh Lan, Lăng Vi giải thích nói:
"Đây là truyền thống từ lúc sáng lập Thuỵ Thượng tới nay, mỗi người trong công ty, nếu ai kết hôn cũng sẽ nhận được quà như vầy, đây là tâm ý, cô không cần cảm thấy ngại đâu, mau nhận đi."
Nói đến quy tắc của Thuỵ Thượng này, Lục Khinh Lan không ngại thêm, đưa hai tay ra nhận quà, sau đó mỉm cười:
"Cảm ơn."
Lúc cô đưa tay ra, chiếc nhẫn trên ngón tay vô hiện ra trước mặt Lăng Vi.
Trong lòng Lăng Vi âm thầm hừ lạnh, hận không thể hung hăng đoạt nhẫn trên tay Lục Khinh Lan, ném xuống đất, nhưng trên mặt cô ta, lại không thể không tiếp tục mỉm cười.
Nhận quà xong, Lục Khinh Lan đặt trên bàn, cô định cầm về phòng, nhưng thấy Lăng Vi vẫn còn ở đây, cô sợ rằng thứ kia trong laptop sẽ bị phát hiện, cho nên không dám nhúc nhích.
Lục Khinh Lan thề rằng kể từ biết Lăng Vi tới nay, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy khẩn trương và bất an trước mặt cô ta như thế.
Lục Khinh Lan lại khẽ liếc nhìn laptop một cái, nhìn chằm chằm nơi đó.
Động tác này, lại vô tình rơi vào trong mắt Lăng Vi.
Từ lúc Lăng Vi bước vào đến giờ, chẳng qua chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng mà trong lúc này, cô ta dám khẳng định, trong laptop kia, chắc chắn có ẩn tình.
Rốt cuộc là cái gì bên trong?
Lăng Vi nóng lòng muốn biết bí mật trong laptop, căn bản không nghe thấy Diệp Đình Thâm đang hỏi mình.
Đợi khi cô ta phản ứng lại, đã thấy sắc mặt Diệp Đình Thâm trở nên không tốt, cho nên cười nói xin lỗi:
"Thật ngại quá, bỗng nhiên em nhớ tới chuyện công việc, vừa rồi anh nói cái gì?"
Diệp Đình Thâm lườm cô ta một cái, không có bất kỳ biểu cảm gì:
"Còn việc gì nữa không?"
Đây là muốn đuổi người sao?
Trong lòng Lăng Vi chợt lạnh, cắn cắn môi, đầu óc vận động, tìm ra một cái cớ:
"À, em định hỏi xem, chiều nay nếu tiện, em có thể đi nhờ xe hai người trở về được không? Xe của em hiện tại cũng chưa đem về!"
"Không tiện." – Không ngoài dự liệu, Diệp Đình Thâm trực tiếp từ chối cô ta, vẫn như trước đây.
Lục Khinh Lan nghĩ một chút, giải thích thêm:
"Chúng tôi chở đồ về khá nhiều, lại có một người bạn đi cùng, cho nên không còn trống chỗ."
"Ồ, thì ra là vậy." – Lăng Vi tựa như có chút thất vọng, cũng không nói gì thêm, chì là trong lòng cô ta không ngừng muốn làm sao để có thể xem được nội dung trong chiếc laptop của Lục Khinh Lan.
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Đình Thâm reo lên, anh nhìn thoáng qua, sắc mặt khẽ trầm xuống, nói với Lục Khinh Lan một câu, sau đó xoay người đi về thư phòng.
Trong lòng Lăng Vi vui mừng, cô ta giả vờ như rất vội, nói:
"Phải rồi, Lục Khinh Lan, lần trước cô vẫn chưa nộp cho tôi ý kiến chỉnh đốn phòng ban, hiện tại có thể đưa cho tôi luôn không? Tôi muốn tập hợp lại một chút."
Mặc dù Lục Khinh Lan có chút kỳ quái, trong tình huống này đột nhiên lại cần thứ đó, nhưng thấy Lăng Vi có vẻ nóng lòng, cô cũng không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng gật đầu:
"Đợi một chút, trong thư phòng, để tôi đi lấy."
"Được." – Lăng Vi cười thầm, khi nhìn thấy Lục Khinh Lan vừa bước vào thư phòng, cô ta lập tức nhanh chóng đến trước laptop của Lục Khinh Lan, ở lên!
Nhưng, đương nhiên lúc cô ta mở ra, màn hình máy tính vẫn còn đang tự động phát cái video kia, trong phổi cô ta suýt nữa nổ tung!
Run rẩy khép laptop lại, nhưng hình tượng cuồng nhiệt trong kia cứ ám ảnh trong đầu Lăng Vi, xua mãi không đi!
Giờ phút này, trong lòng cô ta không chỉ có ghen tị, không cam lòng như trước, đối với Lục Khinh Lan bây giờ, sự thù hận trong lòng Lăng Vi lại đạt tới đỉnh điểm!
Con khốn nạn! Dám dùng cách thức đó câu dẫn Đình Thâm của mình!
Lăng Vi hận không thể đem video kia đem phát tán cho tất cả mọi người nhìn thấy, xé rách lớp nguỵ trang thường ngày của Lục Khinh Lan, để cho mọi người đều biết, kỳ thật bản chất bên trong của Lục Khinh Lan là một kẻ dâʍ đãиɠ, mất mặt!
Cái suy nghĩ điên cuồng này, rốt cuộc khó có thể thu hồi lại.
Nhưng khi đầu ngón tay của cô ta vừa chạm đến laptop lần nữa, Lăng Vi bỗng nhiên bừng tỉnh lại.
Không được! Không thể như thế! Nếu không sẽ kéo theo Đình Thâm cũng bị liên luỵ!
Cấp tốc thu tay lại, Lăng Vi buộc mình phải tỉnh táo, muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng đó của Lục Khinh Lan nhất định phải đổi phương pháp khác.
Lấy tốc độ ánh sáng, cô ta lập tức hình dung một kế hoạch trong đầu.
Khoé miệng nhếch lên, Lăng Vi liền trở lại chỗ cũ đứng đợi.
Đúng lúc này, Lục Khinh Lan cũng đi ra:
"Lăng chủ biên, đây là tập hợp ý kiến phòng ban chúng tôi."
"Được, vất vả rồi." – Lăng Vi nhận xong cũng không xem ngay mà bỏ vào trong túi xách, sau đó cô ta giả vờ vô ý chỉ chỉ vào vỏ hộp CD đang mở bên cạnh laptop của Lục Khinh Lan: "Bên trong là CD phim sao? Có thể cho tôi mượn về xem được không?"
Lúc nhìn thấy Lăng Vi chỉ tay vào bên cạnh laptop, trái tim của Lục Khinh Lan suýt nữa treo ngược lên cổ họng:
"Không phải đâu. Chỉ là vài ảnh chụp sẽ dùng trong lễ đính hôn thôi." – Vừa nói Lục Khinh Lan vừa tiến tới, cầm lấy vỏ CD, sau đó lấy chiếc CD trong laptop kia ra, đặt lại vào một cái hộp khác.
Lục Khinh Lan xem Lăng Vi không để ý, nhưng trên thực tế, đôi mắt của cô ta đã sớm nhìn rõ động tác của Lục Khinh Lan.
Lăng Vi cười lạnh, cúi đầu làm bộ nhìn xuống đồng hồ, sau đó tự nhiên nói:
"Quà tôi đã đưa đến rồi, tài liệu cần cũng đã nhận được, vậy tôi đi trước đây, ngày mai gặp ở lễ đính hôn."
Lục Khinh Lan không chút nghi ngờ, đưa Lăng Vi ra cửa xong, cô đóng chặt cửa lại, thở phào nhẹ nhõm, sau đó trở lại phòng khách thu thập vài món đồ cần dùng.
Ra khỏi cư xá, Lăng Vi không lên xe taxi liền, mà lấy điện thoại ra xem xét lộ trình chuyển phát nhanh bên kia, xác nhận bưu kiện gửi đi đã giao tới, không chút hoang mang, cô ta bấm số điện thoại của bà Trang Mi.
Những hình ảnh kia, chắc hẳn bà Trang Mi đã nhận được rồi.
Không ngoài suy nghĩ của Lăng Vi, bà Trang Mi đã xem được, sau đó tức giận đến đau đầu.
Cho nên, lúc bà Trang Mi thấy số điện thoại của Lăng Vi gọi tới, bà ta cảm thấy phẫn nộ cùng cực, không chờ Lăng Vi lên tiếng, bà Trang Mi đã nói hết chuyện đống ảnh ra.
"Tiểu Vi à, con nói xem, Lục Khinh Lan có phải không cần mặt mũi hay không? Không chỉ câu dẫn Cố Lăng Tu, hiện tại còn qua lại với một người đàn ông khác! Cô ta có phải là, chỉ cần đợi nhận quà cưới, là sẽ dễ dàng nhận lời cưới hay sao? Liêm sỉ bị cô ta vứt sạch rồi! Còn nữa nha, người nặc danh này còn nói cô ta có quan hệ mập mờ với một diễn viên nào đó, thật là chọc giận chết bác đi mà! Sao lại có thể có loại con gái như vậy chứ!"
"Bác gái, bác đừng nóng giận!" – Dù cho bà Trang Mi không nhìn thấy, Lăng Vi cũng thể hiện bộ dáng quan tâm, nói: "Con sẽ lo lắm!"
Dừng lại một chút, cô ta nhìn chằm chằm móng tay mình, khẽ nhếch miệng, lại nói tiếp: "Bác gái, tức giận sẽ làm thân thể mệt mỏi, ngày mai lễ đính hôn chắc sẽ bận rộn, bác không thể ngã xuống lúc này!"
"Đính hôn gấp gáp cái gì?" – Bà Trang Mi đột nhiên đứng lên, ấn ấn vầng trán tức giận quát: "Loại con gái đạo đức bẩn thỉu kia sao có thể tiến vào cửa Diệp gia! Hiện tại bác sẽ đi huỷ bỏ lễ đính hôn này! Để cho tất cả mọi người biết rằng Lục Khinh Lan này không thể chấp nhận thêm nữa!"