Ánh mắt Diệp Đình Thâm tối sầm lại, bất quá một giây sau khôi phục lại bình thường, cưng chiều cùng trách cứ nhìn qua hỏi:
"Khinh Lan? Sao em lại ra đây?"
"Anh có điện thoại, em muốn đem tới cho anh a!" – Lục Khinh Lan chỉ chỉ điện thoại trong tay, lúc ngẩng đầu lên, cô nghi hoặc hỏi: "Đình Thâm, anh muốn làm kiểm tra cái gì sao?"
Giống như không có chuyện gì xảy ra, Diệp Đình Thâm tiếp nhận điện thoại, ánh mắt nhanh chóng lướt qua màn hình, rồi nhấn tắt. Lúc này Diệp Đình Thâm ngẩng đầu cười nói:
"Khinh Lan, đây là Ngô viện trưởng, là chỗ quen biết với cha anh, không phải em bị dọa sợ chứ? Trước kia cũng từng sợ chuyện này, bác Ngô nói tốt nhất nên kiểm tra, sau đó anh nghĩ sẵn tiện khám sức khỏe tổng quát cho em, được không? Anh thấy rất lo cho em!"
Lục Khinh Lan định nói không cần, mấy vết thương này cũng không phải chuyện đại sự gì, nhưng khi nghe anh nói lo lắng cho mình, lời lên đến cửa miệng lại nuốt xuống, cô lập tức gật đầu, nói:
"Được rồi, vậy phải làm phiền bác Ngô a!"
"Không cần khách sáo!" – Ngô viện trưởng rất thích Lục Khinh Lan nhu thuận, trìu mến nhìn cô một cái, sau đó dặn dò vài điều, xuông xuôi mới xoay người rời đi.
Lục Khinh Lan không chút nghi ngờ, nhón chân lên mổ nhẹ lên môi Diệp Đình Thâm một cái, sau đó cười hì hì, quay người trở về phòng bệnh.
Đợi sau khi cô đi, Diệp Đình Thâm âm thầm thở phào một cái, ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng cô, rất lâu không hề động đậy.
Giữa trưa hôm sau, lúc thay thuốc, Lục Khinh Lan mới nhớ tới Thẩm Tùy, hỏi y tá, sau đó đứng dậy, hướng phòng bệnh của Thẩm Tùy đi tới.
Mặc dù cô không có cảm giác gì với Thẩm Tùy, càng không muốn chạm mặt nhau, nhưng rốt cuộc cũng là vì cứu mình, nên đi xem một chút, sau đó nói một lời cảm ơn là được.
Chỉ là, cô không ngờ, Thẩm Tùy lại bị thương nặng như thế.
Đùi phải bó thạch cao, hai tay hai bên chỗ nào cũng là thương tích, băng gạt bao kín lấy, nhìn tinh thần cũng không tốt.
"Anh.." – Lục Khinh Lan cắn môi, bất an nhìn bộ dạng người trên giường, không biết nên nói cái gì, do dự có nên bước tiếp về phía trước hay không.
Mỗi lần cô cùng Thẩm Tùy gặp mặt, nếu không cãi lộn thì cũng đều là cục diện không vui, cô nghĩ lần này cũng sẽ như thế.
Thật không ngờ, Thẩm Tùy chỉ nhàn nhạt lườm cô một cái, thấy được ý nghĩ trong đầu cô, giọng nói không chút ngập ngừng nói:
"Lục Khinh Lan, cô không cần áy náy. Trước kia tôi cũng từng tham gia quân đội, chuyện này cũng đã quen thuộc. Hôm nay chỉ là phản ứng vô thức theo thói quen thôi."
Vết thương hơi đau, Thẩm Tùy đổi sang một tư thế thoải mái hơn, nói tiếp:
"Huống chi, tôi cứu được cô, Diệp Đình Thâm cũng nợ tôi một ân tình, Tiểu Thư cũng sẽ có thể trở về. Cho nên, tôi không vĩ đại vậy đâu."
Lục Khinh Lan há miệng, không phản bác lại, ngoại trừ nắm chặt góc áo vặn vẹo, cô cũng không bớt áy náy vì những lời vừa rồi.
"Bất kể thế nào, tôi vẫn nên cảm ơn anh." – Lục Khinh Lan ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Thẩm Tùy, đây là lần đầu tiên, cô nhìn Thẩm Tình bằng dáng vẻ bình tĩnh, không chút thành kiến: "Cảm ơn, Thẩm Tùy."
Thẩm Tùy mất tự nhiên quay đầu chỗ khác, ánh mắt chân thành của Lục Khinh Lan, giống như muốn đem người khác hút vào trong vậy.
Trong phòng bệnh phút chốc đã chìm vào một không gian trầm mặc.
Một khắc sau, cửa bị một đạo lực đẩy ra, một giọng nói tức giận vang lên!
"Một câu cảm ơn thì xong rồi sao!"
Thẩm Bội Bội bỗng nhiên xuất hiện, tức giận trừng mắt nhìn Lục Khinh Lan, tựa như sắp bốc hỏa:
"Lục Khinh Lan! Cô nhìn anh tôi đi! Vì cứu cô mới biến thành bộ dạng này! Còn cô thì sao? Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ cũng chỉ đến nói một câu cảm ơn rẻ tiền? Cô có lương tâm không vậy? Hay là, trong lòng cô đang vui sướng dữ dội hả? Cô.."
"Bội Bội!" – Thẩm Tùy nhíu mày cắt ngang cô ta, rõ ràng có chút không vui.
"Anh à! Sao anh lại không để em nói?" – Thẩm Bội Bội được Thẩm Tùy nuông chiều lớn lên, trong cô ta, Thẩm Tùy chính là người thân thuộc nhất, không ai biết được vừa nghe xong cuộc điện thoại hôm qua, trong lòng Thẩm Bội Bội đã sốt ruột cỡ nào.
Lúc đó, trong đầu Thẩm Bội Bội chỉ có một ý niệm, anh của mình xảy ra chuyện! Nhưng cô ta lại không ngờ, lại là vì cứu Lục Khinh Lan!
Sợ hãi cùng khổ sở lại xông ra, chiếm cứ lấy trái tim Thẩm Bội Bội, một khắc sau, cô ta lau lau nước mắt sắp dâng lên, lại lớn tiếng lần nữa:
"Lục Khinh Lan cô nói đi! Có phải bị tôi nói trúng nên chột dạ phải không? Nhất định là cô hại anh tôi rồi! Cô là đồ sao chổi!"
Lục Khinh Lan quay người, mặt không chút thay đổi nhìn bộ dạng càng lúc càng kích động của Thẩm Bội Bội, mở miệng nói:
"Thứ nhất, Thẩm Bội Bội, tôi rất áy náy khi Thẩm Tùy bị thương, tôi nói lời tạ ơn cũng là lời xuất phát từ nội tâm. Thứ hai, tôi không có gì phải cảm thấy chột dạ cả."
Lục Khinh Lan cũng là người có anh trai, cảm nhận của Thẩm Bội Bội tất nhiên cô hiểu được, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa để cô ta muốn nói gì thì nói.
Nếu như Lục Khinh Lan im lặng, sẽ chỉ làm cho Thẩm Bội Bội càng thêm chua ngoa, mặc dù nếu không im lặng, cũng không thay đổi được gì.
Quả nhiên, Thẩm Bội Bội nghe cô nói xong, càng không tỉnh táo lại.
"Áy náy? Ha ha ha!" – Thẩm Bội Bội chợt cười to lên, giống như nghe được một trò khôi hài, chỉ qua mấy giây, tiếng cười liền chợt tắt, bước một bước xa tới chỗ Lục Khinh Lan, mỗi chữ mỗi câu, giống như được cắn từ hàm răng bay ra:
"Lục Khinh Lan, cô cũng biết áy náy sao? Cô cho rằng nói như thế tôi sẽ tha thứ mọi chuyện cho cô ư?"
"Bội Bội! Em làm gì vậy?" – Thẩm Tùy phát hiện em gái mình có điều gì đó không đúng, tranh thủ lên tiếng ngăn cản, thậm chí sắp giãy dụa: "Đến bên anh nào! Ngoan!"
Nhưng Thẩm Bội Bội giống như rơi vào trong cử chỉ điên rồ, đối với lời của Thẩm Tùy, một chữ nghe cũng không lọt.
Gắt gao nhìn chằm chằm Lục Khinh Lan, bao nhiêu oán hận những ngày qua khi nhìn vào mặt Lục Khinh Lan lại không thấy một phần thần sắc gì, đột nhiên kích phát:
"Chính vì cô mà Mạc Dương không quan tâm tôi! Vì cô mà tiền đồ của tôi bị ủy! Vì cô mà anh trai tôi bị thương! Lục Khinh Lan! Tôi hận không thể cho cô nếm trải hết mùi vị như mình!"
Lục Khinh Lan khẽ giật mình, Mạc Dương không quan tâm cô ta? Đã xảy ra chuyện gì?
Chưa ngẫm nghĩ được bao lâu, Thẩm Bội Bội đột nhiên hung ác, đẩy Lục Khinh Lan một cái!
"Bội Bội!" – Thẩm Tùy không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Khinh Lan bị đẩy nhào lên bàn trà.
Ầm.
Ly thủy tinh trên bàn bị đẩy xuống đấy, bể nát.
"Lục Khinh Lan!" – Sắc mặt Thẩm Tùy trắng nhợt, nhìn về phía Thẩm Bội Bội trong mắt không còn cưng chiều, tức giận quát: "Em còn sửng ra đó làm gì! Mau đỡ cô ấy lên!"
Nhưng lúc này Thẩm Bội Bội chỉ muốn trả thù Lục Khinh Lan, căn bản không nghe thấy lời người khác, cho dù có là Thẩm Tùy!
Lục Khinh Lan trầm mặt xuống, đè nén lửa giận trong lòng, định chống một cánh tay đứng lên, vừa rồi là do cô quá bất cẩn.
Thẩm Bội Bội nhìn ra ý của cô, không chút khách khí hừ lạnh, bước nhanh một bước, liền giơ chân muốn giẫm mạnh lên!
"Tứ tẩu!"
Đột nhiên một đạo thân ảnh màu trắng bay nhào đến, ngăn cản trước mặt cho Lục Khinh Lan!
Bạch Thư?
Lục Khinh Lan giật mình, sao lại là cô ta?
"Tiểu.. Tiểu Thư?" – Thẩm Tùy kinh ngạc, lại vui sướng, không ngờ chỉ mới nhờ Diệp Đình Thâm hôm qua, hôm nay Bạch Thư của mình lại xuất hiện trước mặt mình!
"Thẩm Tùy ca!" – Bạch Thư miễn cưỡng cười một tiếng, lập tức quay đầu nhìn về phía Thẩm Bội Bội, dùng lời chính nghĩa nói: "Bội Bội! Em không được như thế! Anh của em sẽ rất khó xử! Em muốn để anh ấy phải thất vọng sao?"
"Em.." – Thẩm Bội Bội đột nhiên tỉnh ngộ, quay sang nhìn lại Thẩm Tùy, lúc này mới phát hiện sắc mặt Thẩm Tùy chênh lệch cự kỳ, giống như vết thương bị động vậy.
"Anh!" – Trong lòng hoảng hốt, Thẩm Bội Bội không nhìn tới Lục Khinh Lan, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Thẩm Tùy, lo lắng hỏi: "Anh, chỗ nào không khỏe sao? Em đi gọi bác sĩ được không? Anh! Em sai rồi! Anh đừng tức giận được không?"
Thừa lúc Thẩm Bội Bội chạy đi, Bạch Thư tranh thủ đỡ Lục Khinh Lan dậy, định nói gì đó, cuối cùng thốt ra: "Tứ tẩu.. chị, không sao chứ?"
"Tôi không sao." – Lục Khinh Lan lắc đầu, cô không muốn để ý tới chuyện tại sao Thẩm Bội Bội lại làm như vậy, cũng càng không muốn biết Bạch Thư đột nhiên sao có thể trở về. Hiện tại, cô chỉ muốn quay đi. Chỉnh lại quần áo ngay ngắn, cô ngẩng đầu nói với Thẩm Tùy: "Tôi về trước, các người từ từ trò chuyện."
"Tứ tẩu, để tôi đưa chị.." – Bạch Thư nhút nhát kéo tay Lục Khinh Lan lại, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như đang khẩn cầu: "Tôi.. tôi không yên lòng, tôi đưa chị trở về, tứ tẩu!"
Lục Khinh Lan không từ chối, mặc kệ Bạch Thư kéo mình đi.
Bạch Thư tựa hồ rất vui sướng, nhanh chóng vui vẻ, quay người nhẹ giọng nói:
"Thẩm Tùy ca, em đưa tứ tẩu về rồi đến thăm anh!"
"Được!" – Thẩm Tùy không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy tâm tình có chút phức tạp, lại có chút bực bội khó hiểu.
Bạch Thư thấy cũng không nhiều lời, chỉ là tầm mắt hơi thõng xuống, che giấu cảm xúc chân thật.
"Cô quay lại đó đi." – Trở về phòng bệnh mình. Lục Khinh Lan đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, liền miễn cưỡng mỉm cười: "Dường như Thẩm Tùy có rất nhiều lời muốn nói với cô! Mau đi đi!"
"Tứ tẩu.." – Bạch Thư trầm giọng gọi cô, nước mắt long lanh đầy khóe mắt, bất an: "Chị còn giận tôi phải không? Có phải thấy tôi trở về nên không vui, muốn đuổi tôi đi? Tứ tẩu, tha thứ cho Tiểu Thư có được không?"
"Cô hiểu lầm rồi!" – Lục Khinh Lan nghe xong có chút đau đầu, miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười mờ nhạt: "Chỉ là thấy cô cùng Thẩm Tùy đã lâu ngày không gặp, anh ta một mực nhớ mong cô, đợi lát nữa bằng hữu của tôi sẽ tới, cô không cần lo lắng!"
"Tôi.." – Bạch Thư cắn môi một cái, định nói gì đó, cuối cùng cúi đầu rất thấp, không còn hoạt bát như trước, buồn buồn nói: "Vậy được rồi. Tứ tẩu, tôi đi trước đây, tối nay sẽ trở lại thăm chị."
Đi ra khỏi phòng bệnh, đột nhiên Bạch Thư ngẩng đầu, nhìn lại sự yếu hèn vừa rồi của mình, trong mắt hiện ra đầy vẻ oán hận!
Hít sâu mấy hơi, cô ta đem cảm xúc không cam lòng đè xuống, điều chỉnh tâm trạng, lúc này mới cất bước đi về chỗ Thẩm Tùy.
Cô ta vừa đi, đầu bậc thang đã xuất hiện một bóng người, trầm tư hồi lâu, cuối cùng khóe miệng kéo lên một đường cong mờ ảo.
Trong phòng bệnh, bác sĩ lại đến thay băng gạt cho vết thương của Lục Khinh Lan, hỏi han rất lâu mới rời đi.
Lục Khinh Lan nằm một mình trên giường, trong lòng không thể bình tĩnh lại, nhìn đồng hồ đã gần mười hai giờ, bỗng nhiên cô cảm thấy nhớ Diệp Đình Thâm cực kỳ.
Sờ soạng tìm điện thoại một hai lần, rốt cuộc, cô bấm gọi cho Diệp Đình Thâm.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Lục Khinh Lan vui mừng, tưởng rằng Diệp Đình Thâm tới, vui vẻ ngồi dậy.
Không ngờ, người đến là cô ta..