"Lăng Vi?" – Lục Khinh Lan hơi kinh ngạc, cô không ngờ Lăng Vi lại đến.
"Thế nào, rất ngạc nhiên sao?" – Lăng Vi cười bước tới, đem hoa quả để lên bàn, lông mày hơi nhíu lên: "Có phải đã quấy rầy cô không?"
"Cũng hơi ngạc nhiên, nhưng không nói là quấy rầy." – Lục Khinh Lan cảm thấy Lăng Vi có cái gì đó khác trước, nhưng cụ thể là cái gì cũng không nói được, chỉ là cảm thấy vậy.
"Hôm qua tôi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, vừa hay bắt gặp Đình Thâm và Cố Lăng Tu, hỏi hai câu mới biết cô gặp chuyện, nghĩ nên để cô nghỉ ngơi, cho nên hôm nay mới tới. Sao rồi, đỡ hơn nhiều không?"
Thấy Lục Khinh Lan có vẻ nghi ngờ, Lăng Vi cười giải thích một chút, động tác trên tay cũng không rảnh rỗi, giúp cô rót một ly nước ấm: "Uống chút nước đi, bờ môi hơi khô rồi."
"Cảm ơn." – Lục Khinh Lan lập tức không thích ứng được thái độ này của Lăng Vi, giống như cô ta là chủ còn mình là khách vậy, nhưng vẫn nhận lấy ly nước: "Cũng không có gì nghiêm trọng."
Lời khách sáo nói xong, giữa hai người lập tức yên tĩnh.
Ngón tay vô thức vuốt dọc theo ly nước, Lục Khinh Lan cúi đầu suy tư ý đồ của Lăng Vi, có thật là chỉ đến thăm mình hay không đây?
Trong lúc Lục Khinh Lan đang suy nghĩ, Lăng Vi cũng đang lẳng lặng dò xét cô.
Không bao lâu, Lăng Vi mở miệng trước:
"Lần này tôi đến, ngoại trừ muốn thăm cô, sẵn tiện hỏi thăm một chút, thứ hai tuần sau là đến ngày trình diện chính thức tại Thụy Thượng rồi, cô không vấn đề gì chứ? Có cần tôi kéo dài thêm thời gian để tịnh dưỡng không?"
Nghe xong Lục Khinh Lan ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt không chớp của Lăng Vi đang nhìn mình chằm chằm.
"Không cần. Tôi sẽ đến đúng giờ."
Trước đó Hướng lão tiên sinh cũng đã chốt thời gian, nếu lại kéo dài, sợ rằng sẽ ảnh hưởng không tốt.
"Vậy tốt rồi." – Nhận được câu trả lời của Lục Khinh Lan, quả nhiên là trong dự tính của Lăng Vi, cô ta mím môi, nói thêm: "Lục Khinh Lan, tôi rất mong đợi được làm cộng sự của cô! Cô rất ưu tú!"
"Cảm ơn." – Lục Khinh Lan để ly nước trên bàn, chờ đợi lời tiếp theo của Lăng Vi. Mặc dù không hiểu rõ cô ta, nhưng cô vẫn có một loại trực giác, Lăng Vi sẽ không chỉ đơn giản đến thăm mình.
Quả nhiên, Lăng Vi lập tức lên tiếng lần nữa:
"Lục Khinh Lan, tôi thích Diệp Đình Thâm, rất nhiều năm rồi!"
Lục Khinh Lan nhíu mày, đây mới chính là mục đích thật sự của Lăng Vi đến hôm nay a? Chỉ là, kể từ lần đầu gặp Lăng Vi đến trước đó, cô ta chỉ biểu hiện là một lão bằng hữu với Diệp Đình Thâm, cũng không quá để lộ việc thích anh ấy.
Nếu không phải khi trước Lục Khinh Lan vô tình nghe được đoạn trò chuyện kia, cô cũng không biết. Nhưng bây giờ, tại sao lại nói ra?
Tìm không thấy đáp án, Lục Khinh Lan ngẩng đầu, cẩn thận dò xét Lăng Vi.
Rốt cuộc cô cũng phát hiện vài điểm không giống. Lúc trước, Lăng Vi chính là một tiểu thư khuê các dịu dàng, lúc này lại trở thành một nhân viên công sở, vô cùng già dặn, mỗi một cửa chỉ giơ tay nhất chân cũng đều là sự dung hợp của khí chất hoàn mỹ, làm cho người khác không thể xem nhẹ.
Lăng Vi xinh đẹp, trong cái nhìn đối với Diệp Đình Thâm lại càng không che giấu yêu thương, cho nên càng thêm phát sáng.
Lục Khinh Lan thu hồi ánh mắt, thở nhẹ một cái, khóe miệng cô cong lên một nụ cười mờ nhạt:
"Ừm, tôi biết."
Lăng Vi sững sờ, thật sự không nghĩ tới Lục Khinh Lan có thể bình tĩnh như vậy, bất quá rất nhanh cô ta nhanh chóng che giấu đi sự thất lễ vừa rồi, đổi thành một gương mặt tươi cười:
"Đình Thâm là một nam nhân ưu tú. Nhiều năm như qua, tôi một mực muốn cố gắng để mình trở nên đầy đủ ưu tú, mới có thể tự hào đứng bên cạnh anh ấy. Tôi được như bây giờ, cũng là nhờ vào sự cổ vũ đó của anh. Mặc dù khoảng cách ưu tú đó còn khá xa."
Lúc Lăng Vi nói chuyện, đôi mắt tựa như biết nói, thu hút người khác, lại ánh lên vài tia sáng long lanh.
Lục Khinh Lan nhìn cô ta, trên mặt vẫn giữ nguyên một nụ cười mờ nhạt. Có lẽ, trong mắt người khác, lời nói của Lăng Vi dễ khiến cho người ta mơ màng, sự cổ vũ của anh? Là chính mình hay là người khác, ý vị câu này khá sâu xa.
Lăng Vi vẫn nhìn Lục Khinh Lan, rất muốn tìm ra một biểu lộ khác thường trên mặt cô.
Cho dù hiện tại cô không nói lời nào, nhưng lời tiếp theo, còn có thể không bị ảnh hưởng hay không?
"Lục Khinh Lan, hôm nay tôi đến đây nói những lời này với cô là muốn cho cô biết, mặc dù hiện tại cô có được anh ấy, nhưng tương lai chưa chắc sẽ là cô. Tôi yêu anh ấy, cho nên tôi sẽ không cố kiềm chế tình cảm của mình nữa. Nhưng theo như tôi biết, cô vẫn chưa rõ ràng cảm xúc của mình với anh ấy đâu."
Lục Khinh Lan vẫn lẳng lặng nghe những gì Lăng Vi kể ra, nhưng câu nói sau cùng lại làm cho cô có chút mộng mị, vẻ mặt lúc này cũng thoáng có biến hóa.
Thấy thế, trong đáy mắt Lăng Vi nhanh chóng hiện ra vẻ đắc ý, nhẹ nhàng ho khan một cái, cuối cùng cô ta nói:
"Đã phiền cô lâu rồi, tôi còn có việc, đi trước đây."
Dứt lời, cũng không để Lục Khinh Lan có cơ hội nói thêm chuyện gì, trực tiếp đẩy cửa ra ngoài.
Trong phòng, Lục Khinh Lan một mình nằm trên giường, suy nghĩ cũng không biết bay đến tận đâu.
Trong không khí tựa như còn lưu lại nhàn nhạt mùi nước hoa của Lăng Vi, cũng lưu lại trong đầu cô.
"Lan Lan, nàng sao thế? Đang nghĩ gì vậy? Gọi mãi cũng không có phản ứng?" – Lúc Giang Nhiễm Nhiễm cùng Cố Lăng Tu tiến vào, vừa vặn bắt gặp trạng thái thần du lạc phách của Lục Khinh Lan, quơ quơ tay trước mặt mới lôi cô trở về từ đám suy nghĩ.
"À, hả? Không, không có gì?" – Lục Khinh Lan nhanh chóng đổi đề tài: "Sao nàng lại tới đây?"
Giang Nhiễm Nhiễm không phát hiện ra biểu hiện của cô, quay sang Cố Lăng Tu chép miệng, có chút bất đắc dĩ nói:
"Hôm qua làm kiểm tra xong, hôm nay lại đến gặp chuyên gia, anh ta không yên lòng."
Thuận tầm mắt của Giang Nhiễm Nhiễm, Lục Khinh Lan nhìn thấy Cố Lăng Tu ngượng ngùng gãi đầu một cái, lại nhìn về Giang Nhiễm Nhiễm đầy vẻ cưng chiều, không khỏi mỉm cười, hai người bọn họ cuối cùng cũng phát triển thêm một bước, thật tốt.
Đang định nói gì đó, cửa phòng lại bị mở ra lần nữa, Bạch Thư để lộ cái đầu nhỏ ra.
"Tứ tẩu." – Bạch Thư trầm giọng gọi một tiếng, ngón tay bất an run lên, sau đó bước vào, phát hiện thấy Cố Lăng Tu, ánh mắt liền sáng lên: "Lăng Tu ca!"
"Tiểu Thư!" – Cố Lăng Tu cười nhạt một tiếng, nhanh nhẹ đến bên người Giang Nhiễm Nhiễm, đỡ cô ấy ngồi xuống.
Bạch Thư lúc này mới phát hiện Giang Nhiễm Nhiễm cũng tới, mặt cười lập tức bị đông cứng, một lúc lâu mới miễn cưỡng tươi cười, giọng điệu cũng trầm xuống: "Nhiễm Nhiễm cũng ở đây à."
Đối với chuyện giữa Bạch Thư và Cố Lăng Tu, Giang Nhiễm Nhiễm biết không được nhiều, nhưng ai cũng có thể thấy thay đổi trên mặt Bạch Thư, vả lại, Giang Nhiễm Nhiễm cũng cảm thấy động tác của Cố Lăng Tu có chút tận tâm, lập tức mím môi, lịch sự cười đáp:
"Ừm."
Bạch Thư lại cảm thấy dường như mình không được hoan nghênh, nhát gan, bất an, hàn huyên mấy câu thì rời đi.
Căn bản Lục Khinh Lan cũng không để ý, nhưng trước khi Bạch Thư rời đi đã nhìn Giang Nhiễm Nhiễm, Lục Khinh Lan vô tình thấy được, lại làm cô phải lưu tâm nghĩ đến, ánh mắt đó, hình như đã gặp qua ở đâu rồi.
Bạch Thư vừa đi, đột nhiên Giang Nhiễm Nhiễm cảm thấy có chút phiền muộn, liền ra về trước, Cố Lăng Tu cười khổ chạy theo sau.
Không lâu, Diệp Đình Thâm cũng tới.
Lục Khinh Lan vừa thấy được Diệp Đình Thâm, trong đầu liền vang lên không ngừng những lời nói kia của Lăng Vi, cho nên cô cũng không dám nhìn vào mắt anh, liền làm vài động tác biểu thị tránh né.
Cô không thể không thừa nhận những lời của Lăng Vi không có chút ảnh hưởng nào tới mình, nhưng ngọn nguồn, cũng chỉ là mình tự nhìn nhận mà thôi.
"Khinh Lan sao thế? Trách anh không đến sớm sao?" – Diệp Đình Thâm bắt được động tác muốn tránh né của cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, trong mắt đầy lo lắng: "Nói cho anh, được không?"
"Không phải.." – Lục Khinh Lan buồn buồn đáp, những lời kia quả thực làm cho lòng cô trở nên giận dỗi, cô cũng không muốn nói chuyện với Diệp Đình Thâm.
Ánh mắt anh lại giống như nhìn thấu cô, ngoại trừ tránh né, cô không còn biện pháp khác.
Tất nhiên Diệp Đình Thâm có thể nhìn ra sự khác thường của cô, thầm than một hơi, lập tức đổi đề tài:
"Đi thăm Thẩm Tùy rồi à?"
"Ừm." – Lục Khinh Lan cúi đầu.
Diệp Đình Thâm nhíu mày, tiếp tục hỏi:
"Còn đụng phải Thẩm Bội Bội?"
"Ừm.." – Lục Khinh Lan đáp, cúi đầu thấp hơn.
"Cô ta bắt nạt em nữa phải không?"
"..."
– Lần này Lục Khinh Lan không đáp, không phải cô không nói, mà là cảm thấy không cần phải trả lời.
Nhưng Diệp Đình Thâm không nghĩ vậy.
Trước khi đến đây, anh cũng đã đến gặp Thẩm Tùy, Thẩm Tùy đem mọi chuyện kể lại một lần, còn là lần đầu tiên lên tiếng nói xin lỗi.
"Sau này nếu có người bắt nạt em, cứ việc ăn hiếp lại! Anh sẽ thay em chống đỡ, có biết không?"
"Hả?" – Rốt cuộc Lục Khinh Lan ngẩng đầu, miệng nhỏ khẽ nhếch lên, trong lòng suy nghĩ, có phải anh ấy đang hiểu lầm cái gì rồi không?
"Hả cái gì?" – Thấy cuối cùng cô cũng chịu nhìn mình, Diệp Đình Thâm cong môi, đưa tay nhéo nhéo cái mũi của cô: "Bây giờ có chịu nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Lục Khinh Lan đỏ mặt, há to miệng, cuối cùng nhỏ giọng đáp:
"Lăng Vi tới, nói với em rằng thích anh."
Thì ra là vì chuyện này.
Diệp Đình Thâm nhướng mày một cái, thâm tình chăm chú nhìn người trước mặt:
"Vậy thì sao? Trong lòng anh chỉ có Khinh Lan."
Dừng một chút, anh lại nói tiếp:
"Là vì chuyện này?"
Lục Khinh Lan nhăn nhó không biết nên nói gì, cuối cùng ngẩng đầu đột lên hai tay chạm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, cố ý làm ra bộ dáng hung dữ: "Chính là vì chuyện này! Em thật sự có chút không thoải mái!"
"Vậy Khinh Lan muốn thế nào?" – Diệp Đình Thâm ôm cô, thanh âm trầm thấp, cực kỳ mê hoặc: "Hả?"
"Em muốn.." – Lục Khinh Lan cố ý kéo dài âm điệu, đôi mắt hoạt bát chuyển động, khóe miệng giương lên, sau đó nhắm ngay đôi môi hôn lên!
Xúc cảm quen thuộc, cảm giác ấm áp, Lục Khinh Lan dứt khoát quỵ gối lên, ôm lấy mặt anh, nhắm mắt lại, thử thăm dò.
Mà Diệp Đình Thâm, từ đầu đến cuối đều nhìn ngắm cô, nếu lúc này Lục Khinh Lan mở mắt ra, chắc có thể phát hiện khóe miệng anh đang rất đắc ý.
Chỉ là, cô gái nhỏ hôm nay, sao lại vẫn.. ngây ngô như thế?
Diệp Đình Thâm cố nhịn không cười thành tiếng, khắc sau, anh lập tức ôm lấy eo cô, một tay đè lại đầu cô, đổi từ thế bị động sang chủ động!