"Lục Khinh Lan!"
"Lan Lan!"
Trước khi hôn mê, Lục Khinh Lan chỉ nhớ rõ có người đang gọi mình, thanh âm dường như rất sợ hãi, lại rất bối rối, cô muốn mở mắt ra nhìn xem là ai, lại không thể mở được, sau đó nữa, chính là nghe tiếng thắng chói tai quanh quẩn giữa không trung.
Bệnh viện Thành phố, Phòng VIP 617.
"Bác sĩ, thế nào rồi?" – Thấy bác sĩ bước ra, Cố Lăng Tu tranh thủ thời gian bước tới, lo lắng nhìn vào cánh cửa phòng đóng chặt.
Giang Nhiễm Nhiễm bước sau cũng nhìn bác sĩ không chớp mắt, tay nhỏ khẩn trương nắm chặt góc tay áo đều không hay biết.
"Không có vấn đề gì nghiêm trọng." – Gỡ khẩu trang xuống, bác sĩ dùng ánh mắt ra hiệu không cần lo lắng: "Chủ yếu là vết thương trên cánh tay, còn có chấn động nhỏ ở vùng não, nằm viện quan sát thêm là được."
Phù..
Hai người liếc nhìn nhau thở dài một hơi, một khắc sau, Giang Nhiễm Nhiễm không thể đợi được, mở cửa phòng bước vào.
Cố Lăng Tu không nhúc nhích, chớp chớp mắt, hỏi:
"Còn một người nữa đâu? Thế nào rồi?"
Người mà Cố Lăng Tu hỏi chính là Thẩm Tùy.
Lúc nghe được điện thoại quản lý gọi cho mình, Cố Lăng Tu đã tức tốc chạy đến, đúng lúc nhìn thấy chiếc xe đang hướng về phía Lục Khinh Lan, còn Thẩm Tùy lại không chút suy nghĩ, bất chấp nhảy tới, đem Lục Khinh Lan đẩy sang một bên.
Tình cảnh lúc đó tới bây giờ, Cố Lăng Tu đều ghi nhớ rõ ràng.
"Thẩm tiên sinh, tình trạng có chút nghiêm trọng, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại." – Bác sĩ dừng một chút, tựa như vẫn đang suy tư nên nói thế nào, nên chọn cách nói tốt một chút: "Đợi lát nữa có kết quả cụ thể, tôi sẽ thông báo với cậu!"
Cố Lăng Tu sửng sốt một hồi, tâm tình hơi phức tạp, gật đầu nói: "Được!"
Đứng đợi ngoài của một hồi, lúc chuẩn bị quay vào đã thấy Diệp Đình Thâm vội vàng chạy tới.
"Tình hình thế nào?" – Diệp Đình Thâm trầm mặt, cố gắng ổn định tinh thần, không ai biết lúc anh nghe được điện thoại báo Lục Khinh Lan xảy ra chuyện, trong lòng có bao nhiêu sợ hãi. Đầu óc trong thoáng chốc đều trở nên trống rỗng, cho tới lúc này, trái tim anh vẫn muốn nhảy ra ngoài!
"Cô ấy không sao." – Cố Lăng Tu lắc đầu, ánh mắt phức tạp, suy nghĩ một chút, đem lời của bác sĩ nói lại cho Diệp Đình Thâm, sau đó kể lại tình hình.
"Thẩm Tùy?" – Nghe Cố Lăng Tu nói xong, Diệp Đình Thâm im lặng hồi lâu, cũng kinh ngạc tương tự, lại là hắn cứu Khinh Lan?
"Ừm." – Cố Lăng Tu nhẹ nhàng gật đầu, nhìn thần sắc không cảm xúc của người đối diện, ngẫm nghĩ xem có nên nói ra hay không, cuối cùng, Cố Lăng Tu vẫn cả gan đem suy tư trong lòng nói thẳng ra: "Diệp hồ ly, lúc Thẩm Tùy cứu cháu gái nhỏ Khinh Lan, tôi cảm thấy ánh mắt của hắn ta.. Nói thế nào nhỉ, giống như là, sợ hãi mất đi vật trân quý nhất vậy.. Thẩm Tùy hắn.."
Cố Lăng Tu chưa từng nói qua chuyện này, cuối cùng vẫn không thể nói tiếp được.
Diệp Đình Thâm lại quá rõ ràng Thẩm Tùy có bao nhiêu thì hận với Lục Khinh Lan nhà mình, hắn cũng biết thế, lần này lại không chút do dự cứu Lục Khinh Lan.
Không phải là Diệp Đình Thâm không tin Thẩm Tùy, thật sự là..
"Diệp hồ ly, anh.."
Diệp Đình Thâm khoát tay áo, ra hiệu Cố Lăng Tu không cần nói nữa:
"Được rồi, tôi đã biết. Vào trong đi, đợi xem Thẩm Tùy thế nào."
Vừa bước vào phòng, thấy người kia nằm trên giường, nhắm chặt hai mắt, lông mày hơi nhíu lại, không chút huyết sắc, Diệp Đình Thâm cảm thấy lòng mình bị thắt chặt rất đau, thậm chí không thể thở nổi.
Anh rất ảo não! Đáng lẽ phải theo cô cùng đi lấy nhẫn mới đúng, nói không chừng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Giang Nhiễm Nhiễm cũng nhường vị trí, bước ra đứng bên cạnh Cố Lăng Tu.
Cố Lăng Tu thấy sắc mặt Giang Nhiễm Nhiễm không tốt như trước, sợ rằng bị dọa động đến thai khí, liền chào hỏi Diệp Đình Thâm, sau đó dắt Giang Nhiễm Nhiễm đi kiểm tra.
"Khinh Lan.." – Diệp Đình Thâm ngồi xuống giường, đem bàn tay nhỏ bé để lộ ra ngoài của Lục Khinh Lan nắm chặt trong tay mình, một tay cẩn thận vuốt lên lông mày cô, thần sắc ôn nhu, nói: "Anh đang ở cạnh em! Đừng sợ!"
Diệp Đình Thâm cứ ngồi như thế, ánh mắt vẫn không rời đi, anh nhất định phải là người đầu tiên thấy cô tỉnh lại.
Lục Khinh Lan cảm thấy mình đang nằm mơ một giấc mộng dài, trong mộng mọi thứ đều là một mảnh đen nhánh, đưa tay năm ngón cũng không thấy đâu. Cô nghĩ muốn gọi Diệp Đình Thâm, nhưng cổ họng giống như bị cái gì đó ngăn chặn, một chút âm thanh cũng không phát ra được.
Cô không biết tìm đi hướng nào, thật vất vả mới nhìn thấy một nơi phát ra ánh sáng, cô hưng phấn muốn chạy tới, không ngờ, thứ kia lại là đèn xe!
Một chiếc xe đang hướng về phía mình chạy tới, muốn lấy mạng mình! Dưới chân cô lại giống như bị chôn đứng, cách nào cũng không tránh được!
"AAA!" – Lục Khinh Lan sợ hãi kêu lên, tỉnh lại! Một khắc sau, cô đã rơi vào cái ôm ấm áp quen thuộc!
"Khinh Lan, đừng sợ, anh ở đây!" – Diệp Đình Thâm nhẹ giọng dỗ dành cô, tay phải không ngừng vuốt nhẹ lưng cô, môi mỏng mím lại thành một đường dài, đôi mày sắt như gươm nhíu lại, anh thật lo lắng! Rất ít người biết, trước đây trước đây khi Khinh Lan còn bé, đã bị đụng xe hai lần, cho nên đối với chuyện này đã sớm tạo thành ám ảnh sợ hãi.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất anh nhất định phải trông coi cô, anh không yên lòng!
Dỗ rất lâu, Lục Khinh Lan mới khôi phục thần trí, có chút tan rã trong ánh nhìn.
"Đình Thâm, em không sao!" – Lục Khinh Lan vô thức liếm liếm bờ môi khô khô của mình, thở một hơi thật dài, cô đưa tay lên nắm lấy bàn tay ôn nhu của anh, cười nói: "Sao anh lại tới đây? Không phải nói công việc rất nhiều sao?"
Xác định cô thật sự không sao, Diệp Đình Thâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức mím môi thành chữ nhất (一), nhíu mày cười một tiếng:
"Sao vậy? Khinh Lan không muốn gặp anh sao? Vậy anh liền đi về?"
Dứt lời, lập tức buông cô ra, giả vờ đứng dậy.
"Đình Thâm!" – Lục Khinh Lan thở phì phò trừng anh, lúc sau lại giống như một chú mèo ngoan ngoãn, sủng nịnh chủ nhân, cọ cọ cào cào trong ngực anh, ôm lấy vòng eo gầy gò của anh, hừ hừ hai tiếng: "Không được đi! Em muốn Đình Thâm bên em một chút!"
Cúi đầu, Lục Khinh Lan tự nhiên không thấy được một tia đắc ý trong mắt Diệp Đình Thâm.
"Phải rồi!" – Không lâu sau, Lục Khinh Lan buông tay ra, nhíu mày hỏi: "Trước khi em ngất đi, hình như Thẩm Tùy đẩy sang một bên, anh ta.. không sao chứ?"
"Anh đang định nói chuyện này với em." – Diệp Đình Thâm trầm ngâm một chút, cuối cùng nói: "Thương thế nghiêm trọng hơn em nhiều, đợi lát nữa anh qua xem hắn thế nào, em cứ từ từ dưỡng thương, được chứ?"
"Rất nghiêm trọng à?" – Lục Khinh Lan giật mình một cái, cô thật sự không ngờ Thẩm Tùy lại chọn cách đẩy mình ra, dù sao lúc ấy hắn vẫn còn cách mình một khoảng, không phải hắn rất ghét mình ư? Tại sao lại..
"Đang nghĩ gì vậy?" – Diệp Đình Thâm nhìn ra tâm tư của cô, nhẹ nhàng mổ mổ lên đôi môi cô, cười nói: "Yên tâm, sẽ không làm lớn chuyện."
Lục Khinh Lan đỏ mặt, muốn nói gì đó, đúng lúc Giang Nhiễm Nhiễm và Cố Lăng Tu đẩy cửa trở lại.
"Lan Lan! Nàng làm ta sợ muốn chết!" – Ánh mắt Giang Nhiễm Nhiễm đỏ lên, không để ý có Diệp Đình Thâm, nhanh chóng bước tới bên giường.
"Nhiễm Nhiễm! Ta không sao mà!" – Nghe nói phụ nữ mang thai không thể kích động, Lục Khinh Lan rất sợ ảnh hưởng đến tiểu hài trong bụng Giang Nhiễm Nhiễm, đành giữ chặt tay, bắt đầu làm nũng.
Diệp Đình Thâm biết hai người vẫn còn chuyện muốn nói, anh đưa mắt liếc Cố Lăng Tu ra hiệu một cái, cả hai bước ra cửa, hướng đến phòng Thẩm Tùy đi tới. Lúc này, Thẩm Tùy cũng vừa tỉnh lại không lâu.
Một nằm, một đứng, bốn mắt nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là Diệp Đình Thâm phá vỡ cục diện: "Cảm ơn!"
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tùy không tranh cãi, im lặng mấy phút, cổ họng khô khốc, gạt ra một câu: "Không cần."
Sau đó lại trầm mặc.
"Diệp Đình Thâm." – Rốt cuộc, Thẩm Tùy lại không nhịn được, chỉ là có chút gian nan: "Tôi cứu Lục Khinh Lan, chỉ hy vọng, anh có thể để cho Bạch Thư trở về!"
Kẻ cao ngạo như Thẩm Tùy, chưa từng ăn nói khép nép như vậy bao giờ, hôm nay lại đứng trước mặt Lục Khinh Lan cùng Diệp Đình Thâm biểu hiện không sót, đối diện, có chút khó khăn.
Diệp Đình Thâm liếc mắt nhìn Thẩm Tùy, trong lòng xẹt qua vài ý nghĩ, cuối cùng đáp một chữ:
"Được."
Nghe xong, cái nắm tay thật chặt của Thẩm Tùy rốt cuộc cũng buông ra.
"Không sao chứ?" – Thấy Diệp Đình Thâm nhanh chóng trở ra, Cố Lăng Tu hơi kinh ngạc, nghĩ một chút bình thường trở lại.
Diệp Đình Thâm lắc đầu, mặt sâu như đáy nước, không thể nhìn ra anh đang suy nghĩ gì.
Cố Lăng Tu thầm than một hơi, cũng không thể hỏi thêm nữa.
Diệp Đình Thâm không lập tức trở về phòng bệnh, mà đi tìm bác sĩ, bàn giao vài chuyện.
Đợi khi anh trở lại, mới phát hiện cô gái nhỏ của mình đang chu mỏ, chớp chớp mắt to nhìn mình.
"Sao vậy?" – Diệp Đình Thâm ôm chầm lấy cô, cúi đầu sẽ cắn chóp mũi cô một cái, khóe miệng khẽ nhếch, cười nói: "Thật giống như một chú cún con hề hề vậy?"
Lục Khinh Lan nghe xong, lập tức xù lông, đôi bàn tay trắng như phấn đấm mạnh vào ngực anh một cái:
"Anh mới là cún con a!"
Tâm trạng của Diệp Đình Thâm rất tốt, bắt lấy tay cô, phối hợp nói:
"Ừm, chúng ta là đồng loại! Cho nên phải ở bên nhau!"
Nghe xong Lục Khinh Lan không còn gì để nói, cô biết mình nói không lại anh.
"Phải rồi! Em đã gọi điện về nhà! Hôm nay chẳng phải nói sẽ trở về ăn cơm a. Em nói em nhập viện rồi, không thể trở về được!"
Lục Khinh Lan nhớ đến chuyện chính, cô vội vội vàng vàng ngẩng đầu lên, không cẩn thận đụng phải cằm anh, lập tức rít một hơi.
"Từ từ đã, gấp gáp a!" – Diệp Đình Thâm nhu hòa sờ lấy đầu nhỏ của cô, gật đầu: "Ừm, như vậy cũng tốt. Nếu biết em xảy ra chuyện, cha mẹ chắc sẽ lo lắng lắm."
"Nhưng ca lại không tin, còn một mực đòi tới bệnh viện!"
"Tô Viễn?" – Diệp Đình Thâm không ngờ, suy tư một chút, anh lên tiếng: "Không có gì, anh sẽ giải thích rõ với cậu ấy."
Hai người nói chuyện một lúc, cho tới khi bác sĩ đến kiểm tra lần nữa.
Diệp Đình Thâm sắc bén, lập tức đi theo sau Ngô viện trưởng.
"Bác Ngô!" – Diệp Đình Thâm mở miệng kêu một tiếng, lúc này anh mới phát hiện trong tay mình không hiểu sao lại đổ rất nhiều mồ hôi. Kể từ lần xem báo cáo lần trước xong, sau đó xảy ra không ít chuyện, ngay cả ý nghĩ muốn đưa cô đi kiểm tra sức khỏe lần nữa, anh cũng không dám nói với cô.
"Đình Thâm à!" – Ngô viện trưởng liếc mắt, thấp giọng, thanh âm đi kèm một tiếng thở dài: "Bác có một người bạn cũ, là một chuyên gia trong lĩnh vực kia, vừa lúc đang đến bệnh viện của chúng ta, ngày mai sẽ trở về Mỹ, ý của bác là, thừa dịp vẫn còn thời gian, kiểm tra cho nha đầu một chút?"
Ngừng một lát, Ngô viện trưởng nói tiếp: "Nhưng tỉ lệ chữa trị, hiện tại bác vẫn chưa thể nói chính xác cho con."
Diệp Đình Thâm há miệng, không thể nói thành lời.
Lúc lâu sau, anh nghiêm túc gật đầu:
"Bác Ngô! Xin hãy an bài giúp con! Về phía Khinh Lan.. con sẽ nói với cô ấy, con.."
Không ngờ, chưa nói hết câu, Lục Khinh Lan đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt anh!