Bước tới gần, Lục Khinh Lan mới phát hiện, người đứng trước quầy là Thẩm Tùy.
Từ góc độ của cô nhìn qua, đúng lúc anh ta đang thâm tình nhìn vào một chiếc nhẫn trong tay, so với dáng vẻ băng lãnh kỳ nhân, quả thực khác xa.
Mặc kệ anh ta thế nào, đều không liên quan đến mình.
Nghĩ thế, Lục Khinh Lan thu hồi ánh mắt, bước sang khu vực nghỉ ngơi ngồi, đợi chút nữa nhân viên phục vụ sẽ cầm nhẫn ra, cô chỉ cần lấy nhẫn của mình là xong, về phần những người khác, có thể không tiếp xúc được không.
Nhưng Thẩm Tùy không tính như vậy.
"Lục Khinh Lan! Thật trùng hợp, lại gặp nhau!" – Thẩm Tùy thận trọng cầm chiếc nhẫn trong tay đưa cho nhân viên trong quầy, hừ lạnh một tiếng, cản đường đi của cô.
Đôi mi thanh tú của Lục Khinh Lan nhăn lại, rất nhanh đã giãn ra, khắc sau, cô không biểu lộ dáng vẻ dư thừa, nghênh tiếp ánh mắt của Thẩm Tùy, nhàn nhạt mở miệng:
"Có chuyện gì?"
Không ngờ, thái độ lạnh nhạt của cô đã làm tâm tình Thẩm Tùy nổi giận.
Trừ lần gặp mặt đầu tiên, còn lại gặp nhau đều là tranh cãi. Sau này, mỗi lần nhìn thấy mình, Lục Khinh Lan đều lãnh đạm như vậy, thật giống như xem mình là ôn dịch, muốn tránh né! Hơn ba mươi năm qua, có lúc nào Thẩm Tùy được nhận loại đãi ngộ này?
Quả nhiên rất giống với Diệp Đình Thâm!
Thẩm Tùy cũng không biết mình thế nào, lại càng không rõ từ lúc nào, mỗi khi nhìn thấy bộ dáng này của Lục Khinh Lan, anh ta đều muốn xé rách lớp ngụy trang của cô ra.
Trên thực tế, Thẩm Tùy cũng làm vậy.
"Đương nhiên là có chuyện!" – Thẩm Tùy bước dài một bước tới, khoảng cách giữa hai người kéo lại rất gần, nếu là người không hiểu chuyện, nhìn từ xa còn tưởng họ là một cặp tiểu tình nhân, anh anh em em mập mờ lấp ló.
"Có chuyện gì?" – Lục Khinh Lan rất không thoải mái khi bị Thẩm Tùy đến gần như thế, cô nhíu mày, lùi về khoảng cách an toàn phía sau, trên mặt rõ ràng đang phản cảm.
Nhưng khi cô vừa lùi một bước, Thẩm Tùy cũng bước tới một bước, công khai muốn cùng cô đối nghịch.
"Lục tiểu thư.." – Phục vụ viên trong lúc đi ra, đúng lúc bắt gặp cảnh này, chậm rãi gọi cô, không biết có nên đi tiếp hay không, Lục tiểu thư là khách quý, nhưng cậu Thẩm cũng không dễ đắc tội, phải làm sao bây giờ?
Đôi mắt sắc bén của Thẩm Tùy lập tức nhìn thấy hộp nhẫn mà nhân viên đang đem ra, đúng vậy, tới đây ngoài việc chọn nhẫn thì còn có thể làm gì?
Thẩm Tùy nhớ tới việc mình đến đây cũng muốn chọn nhẫn, nhưng chủ nhân của chiếc nhẫn hiện tại đang cách mình một khoảng rất xa, nếu như không phải do Diệp Đình Thâm và Lục Khinh Lan, Thẩm Tùy và Bạch Thư sẽ không bị chia cách khi đang được trùng phùng như thế!
Dựa vào cái gì bọn họ có thể ở đây vui vẻ lựa nhẫn, mà Thẩm Tùy và Bạch Thư lại ngậm nỗi nhớ tương tư, đến mặt cũng không được gặp?
Lục Khinh Lan biết Thẩm Tùy đang nghĩ gì, nhưng thấy sắc mặt anh ta càng ngày càng xấu, cô luôn cảm thấy có chút bất an.
Theo bản năng cô lùi lại một bước.
Thấy động tác nhỏ của cô, khóe miệng Thẩm Tùy giương lên khinh thường, trong lòng hiện ra những chuyện oán hận Lục Khinh Lan, tựa như sắp không khống chế nổi:
"Lục Khinh Lan! Cô chột dạ phải không? Cô dùng thủ đoạn đem Tiểu Thư rời đi, cô ấy trơ trọi một mình ở nước ngoài, không ai bên cạnh, không người nói chuyện, cô có biết mình tàn nhẫn cỡ nào không? Một chút áy náy cô cũng không có sao?"
"Thẩm Tùy! Đủ rồi." – Lục Khinh Lan không chút yếu thế cắt ngang, nghênh tiếp ánh mắt như muốn ăn thịt người của Thẩm Tùy: "Lần trước tôi đã nói rất rõ ràng, nếu anh vì Bạch Thư muốn bênh vực kẻ yếu, tại sao không tự mình đi hỏi cô ta một chút, xem rốt cuộc đã làm cái gì?"
Tiến về phía trước một bước, hơi hất cằm lên, Lục Khinh Lan nói tiếp:
"Tôi cũng rất muốn hỏi. Rốt cuộc tôi đã phạm lỗi gì với Bạch Thư, cô ta lại đối phó tôi như vậy? Đừng nói với tôi là chỉ muốn giúp em gái anh trút giận, tôi không tin! Thẩm Tùy, anh lặp đi lặp lại nhiều lần, đến chất vấn tôi, anh dựa vào cái gì? Anh có tư cách gì? Anh biết rõ ràng chân tướng mọi chuyện hay sao?"
Mỗi câu mỗi chữ, cô nói rất nhanh, mỗi một câu tựa như một tảng đá lớn ép cho Thẩm Tùy không thể thở nổi.
Thấy sắc mặt của Thẩm Tùy ngày càng kém, Lục Khinh Lan nhẹ nhàng cười một tiếng: "Coi như anh biết rõ chân tướng sự thật, tôi tin anh cũng sẽ chỉ thiên vị Bạch Thư thôi, phải không, Thẩm Tùy? Cho nên loại như anh, dựa vào cái gì đến chỉ trích tôi? Thẩm Tùy, sức nhẫn nhịn của tôi có hạn, tôi không rảnh lãng phí thời gian với anh!"
"Cô!" – Thẩm Tùy cố nén nộ khí, bị những lời của cô nói đến nghẹn lại, tường thành kiên trì trong đáy lòng bắt đầu sụp đổ dần dần, anh ta không nhịn được ngẫm nghĩ, chẳng lẽ, thật sự Tiểu Thư đã sai?
Lúc này Lục Khinh Lan không thèm để ý nữa, miễn cưỡng cong cong khóe miệng, thở một hơi thật sâu, nhìn sang người nhân viên phục vụ đang bối rối, nói:
"Chúng ta sang ghế sofa đi!"
Phục vụ viên vô cùng nhạy bén, gật đầu:
"Được! Lục tiểu thư!"
Chưa từng nghĩ tới, bỗng nhiên Thẩm Tùy nhanh chóng bước theo, không chút nghĩ ngợi, giữ chặt tay Lục Khinh Lan, nhíu mày thật chặt:
"Lục Khinh Lan! Rốt cuộc sự tình thế nào, cô có thể nói cho tôi không!"
Trong đầu Thẩm Tùy đều toàn là những lời nói vừa rồi của cô, còn có chuyện trước khi rời đi, Bạch Thư đã khóc thút thít trong điện thoại, hai tay Thẩm Tùy mất kiểm soát, lực đạo trên bàn tay bất giác tăng lên.
Làn da trắng nõn của Lục Khinh Lan cũng nhanh chóng bị nắm chặt đến đỏ sần, nhìn thấy rất rõ ràng.
"Buông tay!" – Lục Khinh Lan tốt tính thế nào cũng bị chà nát, một cỗ nộ khí liên tục tràn ra trong ngực, đem hết nộ ý trừng mắt nhìn Thẩm Tùy, cô dùng sức giãy dụa, nhưng Thẩm Tùy lại giữ rất chặt, làm sao cũng không thoát.
"Lục tiểu thư!" – Nhân viên phục vụ cũng gấp rút, cũng không để tâm đến thân phận của cậu Thẩm nữa, vội vội vàng vàng chạy đến giữa hai người, có ý muốn tách họ ra: "Cậu Thẩm! Anh cư xử như thế, chúng tôi sẽ khó ăn nói với Diệp tiên sinh và Cố thiếu gia lắm! Anh.."
Phục vụ viên không biết nói sao cho tốt, vừa mở lời, sắc mặt Thẩm Tùy liền trầm như đáy nước, Diệp Đình Thâm, Cố Lăng Tu chứ gì? Lại là bọn họ!
"Thẩm Tùy! Mau buông ra!" – Lực nắm trên cổ tay kia càng lúc càng dữ dội, sau đó truyền khắp toàn thân, Lục Khinh Lan cắn răng, không thể làm gì, loại cảm giác này thật hỏng bét!
"Lục tiểu thư, cậu Thẩm.." – Phục vụ viên hốt hoảng không ngừng, không chút nghĩ ngợi, đưa tay chặn giữa hai người.
Trong lúc hỗn loạn, Thẩm Tùy buông tay một cái, hai người tách ra, phụ vụ viên bị lảo đảo một cái, ngã nhào xuống đất, hộp nhẫn trong tay cũng theo đường cong văng ra cách đó không xa!
Mà Lục Khinh Lan cũng suýt chút nữa ngã sấp xuống, may mắn thân thể vẫn giữ vững kịp lúc!
"Lục tiểu thư! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!" – Nghe tiếng bên ngoài xảy ra chuyện, lúc này quản lý cửa hàng mới bước ra, xin lỗi không ngừng, sau đó nhanh chóng nháy mắt với phục vụ viên đang bị ngã dưới đất, nói tiếp: "Chị không sao chứ?"
Lục Khinh Lan biết chuyện này không thể trách các cô, lắc đầu, ánh mắt quay lại nhìn Thẩm Tùy chằm chằm, không nói gì.
"Lục tiểu thư! Chiếc nhẫn, chúng tôi sẽ thiết kế lại lần nữa!" – Quản lý mấp môi, đưa ra quyết định này nhưng vẫn bất an nhìn Lục Khinh Lan.
"Được rồi." – Không muốn làm họ khó xử, Lục Khinh Lan gật đầu tiếp nhận, "Vậy lần sau tôi lại đến."
Dứt lời, cô không nhìn thêm người khác, xoay người rời đi.
Ánh mắt Thẩm Tùy trước sau vẫn để trên người cô. Thật ra anh ta cũng không hiểu tại sao khi nhìn thấy chiếc nhẫn mình lại kích động như vậy! Hành vi vừa rồi thật không giống mình của ngày thường, môi mỏng khó khăn cử động, anh ta cũng không nhúc nhích.
Bỗng nhiên chuông điện thoại của Thẩm Tùy reo lên, là một số điện thoại lạ!
"Thẩm Tùy ca.."
Rốt cuộc đã nghe được âm thanh ngày nhớ đêm mong, Thẩm Tùy gặp đại hỉ, trái tim nhanh chóng nhảy dựng lên, kích động đến độ nói chuyện đứt quãng:
"Tiểu Thư? Em đang ở đâu? Có phải đã trở về rồi không? Anh đến đón em được không! Phải! Anh tới đón em! Em nói đi, ở đâu?"
Không thể tưởng tượng nổi, Bạch Thư chỉ cắn môi, bất đắc dĩ lắc đầu, lúc cô ta mở miệng, thanh âm đã trở nên nghẹn ngào:
"Em cũng muốn trở về, nhưng.. Thẩm Tùy ca, anh giúp em nói chuyện một chút với Diệp tứ ca được không? Cầu xin anh ấy cho em về được không? Em biết em sai rồi.."
Thẩm Tùy lại bị Bạch Thư làm cho sững sờ tại chỗ, tay trái cầm chặt điện thoại, nộ khí toàn thân lúc này lại tích tụ một chỗ.
Quả nhiên là vì Diệp Đình Thâm!
"Thẩm Tùy ca.." – Bạch Thư yếu ớt gọi một tiếng, chứa đựng ủy khuất vô tận, chỉ nói một câu, suýt chút nữa đã đem Thẩm Tùy chạy thừa sống thiếu chết.
Cô ta nói, Thẩm Tùy ca, em muốn trở về, em nhớ anh.
Vì một câu này, Thẩm Tùy rốt cuộc bất chấp mọi thứ, tắt điện thoại, nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Lục Khinh Lan! Đợi một chút!"
Lục Khinh Lan vừa ra đến cửa chuẩn bị lên xe, nghe giọng Thẩm Tùy gọi mình, cô đã nhíu mày thật chặt. Nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô cũng không định dừng bước.
Nhưng Thẩm Tùy vẫn cản được cô.
"Anh muốn làm cái gì?" – Lục Khinh Lan phát hỏa, trực tiếp biểu lộ mất kiên nhẫn trên mặt.
Trong đầu Thẩm Tùy đều là câu nói kia của Bạch Thư, tựa hồ anh ta có thể cảm nhận bộ dáng bất lực cùng đáng thương của Bạch Thư, yết hầu nhấp nhô mấy lần, Thẩm Tùy cũng đã mở miệng:
"Lục Khinh Lan! Cho Tiểu Thư trở về đi! Chỉ cần cô nói với Diệp Đình Thâm một chút, Tiểu Thư sẽ được trở về!"
Sợ cô không đáp ứng, Thẩm Tùy nắm chặt tay, chật vật nói ra:
"Thật xin lỗi! Vừa rồi là lỗi của tôi, cầu xin cô để Tiểu Thư trở về đi!"
Lúc này Lục Khinh Lan kinh ngạc không chỉ một chút. Cô không rõ chuyện Bạch Thư trở về hay không, có liên quan gì đến hai người họ, nhưng làm cho cô khiếp sợ nhất chính là thái độ của Thẩm Tùy.
Thẩm Tùy cao cao tại thượng, vì Bạch Thư lại có thể hạ mình nói một câu xin lỗi! Rõ ràng trong lòng vẫn rất hận mình cùng Diệp Đình Thâm..
Nhìn người trước mặt suy tư, Thẩm Tùy biết Lục Khinh Lan đang nghĩ gì, nhưng anh ta không có ý định giải thích, vẫn như cũ nói ra:
"Xem như tôi cầu xin các người.."
Cho dù là cầu xin, Lục Khinh Lan vẫn có thể cảm nhận được vẻ không cam lòng của anh ta.
Lục Khinh Lan khẽ mím môi, ngẫm nghĩ, sau đó cô đáp:
"Nếu quả thật như lời anh nói, chỉ cần Diệp Đình Thâm mở miệng, vậy người mà anh nên đến tìm là Diệp Đình Thâm chứ không phải là tôi!"
Thẩm Tùy nói thế, nhất định là có nguyên nhân, nhưng cô sẽ không tự ý quyết định bất cứ điều gì thay Diệp Đình Thâm.
"Cô!" – Thẩm Tùy mở to hai mắt nhìn, không thể tưởng tượng nổi, Lục Khinh Lan, tôi đã hạ mình đến như vậy rồi! Không được! Tiểu Thư muốn trở về, mình nhất định phải giúp cô ấy! Cho dù là lòng tự tôn bị Diệp Đình Thâm cùng Lục Khinh Lan giẫm đạp dưới chân, mình cũng phải nhẫn nhịn!
Nghĩ đến đây, đáy mắt Thẩm Tùy xẹt qua một tia kiên định, vội vàng bước nhanh đến chỗ Lục Khinh Lan.
Thật không ngờ, lúc này, sự tình lại đột biến!
Một chiếc xe từ đằng xa đang nhanh chóng lái tới, giống như không kịp phanh lại, mà một chân Lục Khinh Lan lại đang lùi về phía đó.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, sau đó chính là tiếng thắng xe chói tai!