"Ông nội!" – Diệp Hạo Vỹ đột nhiên lắc đầu sau đó mấp máy môi, tiếp tục nói: "Chuyện này, xin hãy để con tự mình làm chủ!"
Diệp lão gia tử nghe xong lại nổi giận, nhìn Diệp Hạo Vỹ chằm chằm, quát:
"Con nói xằng bậy cái gì vậy!"
"Con không nói bậy!" – Diệp Hạo Vỹ quật cường đối đầu với ánh mắt của ông nội mình, sau đó cậu chuyển ánh nhìn tới trên vẻ mặt âm trầm của Lục Hồng Nhã, khóe miệng không thể giơ lên một đường cong trào phúng: "Bất kể thế nào, đây cũng là chuyện giữa con và Lục Hồng Nhã, ít nhất mọi người nên hỏi qua ý chúng con không phải sao?"
Tại Diệp gia, Diệp lão gia tử luôn nói một là một, ngoại trừ Diệp Đình Thâm, từ nhỏ anh đã chủ kiến cho riêng mình. Nhưng bây giờ, đứa cháu trai ngoan ngoãn, chưa từng phản kháng ông, vậy mà vừa trả lời "không".
Diệp lão không khỏi ngẫm nghĩ, cho tới nay, là mình đã bỏ sót thứ gì rồi?
So với Diệp lão gia tử đang kinh ngạc cùng phẫn nộ, ngược lại Diệp Đình Thâm rất trấn định, thậm chí còn tốt bụng nhắc môi ra hiệu, ánh mắt nhanh chóng lướt đến chỗ Diệp Hạo Vỹ.
Nhưng động tác này đã nhanh chóng bị Lục Khinh Lan bắt được. Hơi suy tư, cô cũng mơ hồ nghĩ ra, phản ứng hôm nay của Diệp Hạo Vỹ bộc lộ ra ngoài, chỉ sợ rằng Diệp Đình Thâm đã biết rõ, thậm chí là cổ vũ.
Đừng thấy Diệp Hạo Vỹ ngày thường cà lơ phất phơ, dáng vẻ dễ dàng bắt chuyện, thực ra bên trong cũng không dễ dàng khuất phục số phận, huống chi, chuyện hôm qua, đầu tiên là bị trúng kế, thứ hai là hai thúc cháu cũng không phải dễ ăn hiếp.
Ở bên nhau lâu như thế, sao cô lại không biết động tác nhỏ vừa rồi của anh là có ý gì?
Nghĩ đến đây, Lục Khinh Lan nhanh chóng học theo anh, hướng mắt liếc tới chỗ Diệp Đình Thâm, hai người giao cái nhìn giữa không gian, một loại ăn ý tĩnh lặng lan tràn ra.
Lục Hồng Nhã đứng hơi chếch một bên, đối diện với Lục Khinh Lan, thấy động tác của hai người, bao nhiêu cũng nhìn thấu.
Nắm chặt hay tay, nhìn chòng chọc xuống đất, cô ta đã bỏ ra nhiều công sức mới làm cho bản thân có thể kiếm soát được, nhưng trong lòng, lửa giận cùng không cam lòng cứ liên tục xông ra, va chạm khắp nơi, làm cho cô ta đau đớn.
A! Lục Khinh Lan! Vậy mà cô lại đang đắc ý sao? Đang cười nhạo tôi ư? Tôi sẽ không để cho cô được như ý!
Cuối cùng, Lục Hồng Nhã không nhìn tiếp nữa, nghẹn ngào kêu lên:
"Diệp gia gia! Con.."
"Nha đầu Hồng Nhã.." – Diệp lão gia tử nhìn cô ta một cái, khẽ nhíu mày. Kỳ thực bây giờ, ngay từ hôm qua ông đã rất tức giận, nhưng sau khi biết được chân tướng, đối với Lục Hồng Nhã mà nói, hoàn toàn thất vọng. Ông vốn đã định bỏ mặc, để cho hai tiểu bối Diệp Đình Thâm đi xử lý, suy nghĩ một đêm, dù sao cô ta cũng là cháu ngoại của Lục lão..
Ông trầm tư, xem ra càng giống như đang cân nhắc cho Lục Hồng Nhã, tựa như theo bản năng, Lục Hồng Nhã không quan tâm, kêu lên:
"Diệp gia gia! Con không muốn Diệp Hạo Vỹ phải chịu trách nhiệm gì hết! Lục – Diệp hai nhà không phải đã có hôn ước sẵn hay sao? Con là tôn nữ của Lục gia, con đủ danh chính ngôn thuận!"
Lời vừa nói xong, tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía cô ta.
"Lục Hồng Nhã! Con có biết con đang nói cái gì không?" – Lục lão gia tử phản ứng trước tiên, tức giận đến độ bị suýt chút bị tăng huyết áp.
"Hồng Nhã!" – Kế đến là Vương Quân Mai mở miệng, chỉ là, bà ta cảm thấy bất an dữ dội, thật không ngờ, đứa con gái này của bà một chút cũng không nhẫn nhịn được, sao lại có thể nói lời như thế?
Bà Vương Quân Mai nóng ruột chạy tới, bắt lấy cánh tay của Lục Hồng Nhã, không ngừng nháy mắt ra hiệu:
"Hồng Nhã.."
"Muốn bảo nó làm cái gì nữa hả?" – Lúc này Lục lão gia tử nhìn Lục Hồng Nhã không chỉ có thất vọng, mà còn thấy trái tim người làm ông trở nên băng giá: "Chuyện hôm qua gây ra, bây giờ lại còn dám nói những lời này? Quả nhiên, ngày thường bị người trong nhà yêu chiều đến hư đốn rồi?"
Lục lão kích động nói một mạnh, liền ho sặc sụa:
"Khụ khụ.. khụ khụ.."
"Ông ngoại!" – Lục Khinh Lan thầm than trong lòng, bước nhanh tới đỡ lấy Lục lão, tay phải vỗ nhẹ lưng cho ông: "Ông ngoại! Chú ý thân thể! Chúng ta ngồi xuống trước được không? Đừng nóng, đừng nóng!"
Vừa nói, cô vừa nhìn thoáng qua Lục Hồng Nhã, cô ta vẫn giữ nguyên bộ dáng hầm hầm nhìn mình, giống như Lục Khinh Lan thiếu nợ cô ta mấy đời không trả vậy.
Giật giật bờ môi, lời lên khóe miệng, cuối cùng vẫn bị Lục Khinh Lan nuốt xuống.
"Cha!" – Diệp Đình Thâm vừa vặn lên tiếng, không để ý đến mặt hơi mừng rỡ của Lục Hồng Nhã, anh nghiêm túc nói:
"Xem như hôm qua coi đã nói rõ ràng hết mọi chuyện. Chuyện đó, Hạo Vỹ cũng chỉ là một người bị hại mà thôi, không phải sao? Nếu miễn cưỡng đem hai đứa nó ở cùng một chỗ, cũng không phải là cách giải quyết, nhất là chân tướng sự tình lại phát sinh trong tình huống như vậy. Huống chi, thái độ của Lục Hồng Nhã cha cũng nhìn thấy rồi. Con cảm thấy, cha không nên nhúng tay vào!"
Lời nói vừa dứt, Lục Hồng Nhã không chấp nhận nổi, xông tới, mở to hai mắt, hỏi anh:
"Tiểu thúc thúc! Tại sao? Em.. tâm ý của em anh còn chưa rõ sao? Em.."
"Lục Hồng Nhã!" – Diệp Đình Thâm không chút do dự cắt ngang cô ta, cùng chẳng thèm nhìn đến, mặt không thay đổi, nói: "Nếu như cô không phải là biểu muội của Khinh Lan, là tôn nữ mà ông ngoại yêu thương, chỉ với mưu đồ của cô với tôi hôm qua, tất nhiên tôi sẽ không cho cô được sống tốt!"
Mỗi câu mỗi chữ, Lục Hồng Nhã cảm thấy so với hầm băng vạn năm, Diệp Đình Thâm còn lạnh thấu xương hơn, ẩn ý phía sau, chính là uy hiếp, còn có vô sỉ.
Diệp lão gia tử nhìn mặt Lục Hồng Nhã mất hết huyết sắc, nghĩ đến lời vừa rồi của cô ta, bỗng nhiên hiểu thông những lời hôm qua Diệp Đình Thâm nói là có ý gì.
Thôi rồi, là lão quá nặng tình! Loại chuyện này lẽ ra lão không nên nhúng tay vào!
Giống như bỗng nhiên được chỉ điểm, Diệp lão bất đắc dĩ nhìn qua Lục lão, ánh mắt đầy áy náy.
"Lão Diệp à.." – Lục lão gia tử khoát khoát tay, tựa như trong một khắc đã già đi mấy tuổi, không còn sức lực: "Vẫn là lời lúc nãy ta vừa nói, Hồng Nhã nên tự chịu trách nhiệm cho hành vi của nó. Không cần phải vì nó là cháu gái của ta mà cảm thấy không đành lòng. Chúng ta đã già rồi, những chuyện này để bọn trẻ tự giải quyết đi!"
Nói xong, ông liếc mắt nhìn Diệp Đình Thâm, thở ra mấy hơi, tiếp tục nói:
"Về chuyện đính hôn của hai đứa nhỏ, ta sẽ tìm ngày bàn bạc với Mẫn Hoa."
Nói đến đây, Diệp lão gia tử còn không thể không rõ?
"Được rồi, tôi đã biết! Đã biết nên làm gì! Tôi cũng mặc kệ đây."
"Cha!" – Không ngờ sự tình lại nhanh chóng kết thúc như vậy, bà Vương Quân Mai gấp rút lên tiếng: "Hồng Nhã phải làm sao bây giờ? Sao cha có thể dễ dàng trơ mắt mặc kệ nó bị ăn hiếp vậy hả?"
Lục lão gia tử cũng không đáp lời, thất vọng lắc đầu, khẽ nói với người bên cạnh:
"Lan Lan à, đỡ ông ngoại lên lầu, tôi qua ngủ không ngon, ông muốn chợp mắt một lát!"
"Được, ông ngoại! Từ từ một chút." – Lục Khinh Lan xem như không để tâm đến hai đạo ánh mắt hận thù không thể gϊếŧ người kia, chậm rãi bước lên lầu.
Đợi khi để Lục lão gia tử nằm nghỉ xong, cô rót một ly nước ấm để ở đầu giường cho người, lúc này mới rón rén đóng cửa lại.
Trở lại phòng khách, mọi người cũng đã rời đi, ngoại trừ Diệp Đình Thâm vẫn đứng nguyên như cũ.
"Đình Thâm.." – Lục Khinh Lan bước qua, bất chợt ôm lấy eo anh, đem đầu chôn trong ngực anh, "Cữu mẫu của em có làm khó dễ cho anh không?"
Bà Vương Quân Mai không thích cô, càng tự bênh vực mình hơn, đối với chuyện của Lục Hồng Nhã cũng không được giải quyết, Lục Khinh Lan cũng không lo sợ về sau sẽ thế nào, dù sao, quan hệ giữa bọn họ đã không tốt sẵn rồi, còn có thể kém đến thế nào nữa? Cô chỉ lo lắng, bà Vương Quân Mai lại trút lửa giận lên người của Diệp Đình Thâm mà thôi!
"Em thấy thế nào?" – Diệp Đình Thâm lại sờ sờ mái tóc cô, bật cười: "Loại chuyện này sẽ không phát sinh đâu! Hay là, em không yên tâm anh sẽ xử lý tốt a?"
Lục Khinh Lan nghe xong lắc đầu, chui ra khỏi ngực anh, bưng khuôn mặt của anh, chu miệng đáp:
"Không phải, chỉ là có hơi lo lắng.."
"Không cần lo lắng!" – Diệp Đình Thâm cưng chiều hôn lên trán cô một cái, lúc ngẩng đầu lên đã khôi lại dáng vẻ thanh lãnh: "Ông ngoại nói rất đúng, con người cần phải tự mình chịu trách nhiệm lấy bản thân. Huống hồ, anh cũng không để Hạo Vỹ vì chuyện này mà rầu rĩ không vui."
Lục Khinh Lan gật gật đầu, phỏng đoán vừa rồi lúc mình không có ở đây, chắc chắn Diệp Đình Thâm đã nói gì đó.
"Được rồi!" – Lục Khinh Lan nhớ lại chuyện tối hôm qua: "Hôm qua sau khi chúng ta về nhà, cữu mẫu đã gọi điện cho em, em nghe qua lời bà ấy, giống như đã chắc chắn tâm kế của Lục Hồng Nhã thành công! Bây giờ ngẫm lại mới thấy, sao bà ấy lại biết được? Chuyện hôm qua, chẳng phải chỉ có mấy người chúng ta biết thôi sao?"
Nghe xong lời cô, Diệp Đình Thâm cũng tự động nhíu mày:
"Chuyện này để anh điều tra thêm, xem ra có thể là không trùng hợp đến vậy, em không cần quản đâu, được không?"
"Được!" – Lục Khinh Lan nghe lời, nháy mắt một cái, cuối cùng thở dài.
Diệp Đình Thâm nhíu mày hỏi:
"Sao vậy?"
Lục Khinh Lan ậm ừ hai tiếng, to gan nắm lấy mặt Diệp Đình Thâm giơ lên, cố ý làm ra bộ dáng phiền não:
"Thật muốn đem hết đám hoa đào thối bên cạnh anh dọn dẹp sạch sẽ mà! Mỗi ngày dính theo lên người, đi đến đâu cũng bị người khác nhớ thương, hừm!"
"Thật oan uổng quá a!" – Diệp Đình Thâm bị bộ dáng của cô chọc cười, lại thấy rất ngọt ngào, anh bắt lấy đôi tay nhỏ đang làm loạn kia, ủy khuất nói: "Cái gì mà hoa đào với hoa lê! Trong mắt anh chỉ nhìn thấy mỗi mình Khinh Lan!"
Nghe xong, Lục Khinh Lan lại đỏ mặt, lẩm bẩm nói một câu.
"Khinh Lan! Em nói cái gì? Hả?" – Diệp Đình Thâm buồn cười, nói nhỏ vào tai cô: "Em không nói lớn lên, làm sao anh biết được?"
"Em, em.." Bất thình lình bị nói nhỏ bất ngờ, Lục Khinh Lan mất hết tiền đồ, thân thể mềm nhũn, yêu kiều trừng mắt: "Em nói, ai nói Diệp Đình Thâm không biết nói lời ngọt a? Đáng lẽ phải để cho người khác thấy bộ dáng đó của anh như vậy mới đúng!"
"Thật sự muốn?" – Diệp Đình Thâm cố ý hạ thấp giọng, anh biết chỉ có cách mập mờ kiểu này mới có thể trêu chọc cô gái nhỏ trong lòng hay nhất: "Muốn người khác nhìn thấy cảnh chúng ta ân ân ái ái sao? Có phải ý của em là vậy không?"
"..."
– Lục Khinh Lan bất đắc dĩ nhận ra, mãi mãi da mặt cô cũng không thể dày như Diệp Đình Thâm. Bởi vì.. người thì làm sao gian xảo bằng hồ ly a!
Cuối tuần nhanh chóng trôi qua, hai bên nói chuyện xong xuôi, Lục Khinh Lan và Diệp Đình Thâm trở về thành phố A.
Chuyện của Lục Hồng Nhã cứ thế mà kết thúc. Lục Khinh Lan biết, việc này như qua có vẻ như không thấy kết cục gì, nhưng thật ra chính là loại trừng phạt lớn nhất.
Không biết Diệp Đình Thâm đã nói thế nào, dù sao trưởng bối hai nhà cũng sẽ không xen vào nữa.
Cô thật sự không nghĩ tới, vừa trở về ăn một bữa cơm đã có thể phát sinh nhiều chuyện như vậy, nhưng cô cũng không ngờ rằng, khi trở lại thành phố A, vẫn còn có chuyện phiền lòng đang đợi mình.
Không phải sao, vừa mới về đến nhà, đã bị một cuộc gọi ngoài dự liệu gọi tới.