Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 240: Mọi thứ của cô, tôi muốn đoạt hết!




Bên đầu điện thoại bên kia, Diệp Đình Thâm trầm mặc mấy giây, sau đó cũng không có cảm xúc gì nói ra mọi chuyện:

"Bàn rượu cuối cùng, Lục Hồng Nhã đã bỏ thêm thứ gì đó vào ly rượu của anh, nhưng không ngờ lại bị Hạo Vỹ uống phải, còn tại sao hai lão gia tử đều tới đúng lúc, đã bị người khác cố tình xóa dấu vết."

"Cô đã nghe rõ chưa? Lục Hồng Nhã?"

Lục Khinh Lan bực bội cúp điện thoại, hung hăng trừng mắt nhìn cô ta một cái, tâm tình nóng nảy như muốn nổi khùng.

Thật không ngờ, Lục Hồng Nhã lại trấn tỉnh hơn nhiều, một chút hoảng hốt khi bị vạch trần cũng không có.

"Tôi nghe rõ chứ." – Lục Hồng Nhã cười khẩy: "Tôi vốn cũng không có ý giấu diếm chuyện này, không ngờ lại bị cái tên Diệp Hạo Vỹ kia uống hết! Kế hoạch tôi lên hoàn hảo, vậy mà bị tên đó phá hủy!"

Nghĩ đến ánh mắt của Diệp Đình Thâm hôm nay, toàn thân Lục Hồng Nhã run lên nắm chặt nắm đấm, đột nhiên, nhiều năm không cam lòng, lúc này lại bạo phát:

"Lục Khinh Lan! Cô đừng tưởng là cô không biết! Lục Diệp hai nhà, thế hệ trước cũng đã từng có hôn ước với nhau, tại sao người được nhìn trúng là cô mà không phải là tôi? Dựa vào cái gì chọn cô? Ai cũng biết quan hệ giữa mẹ cô và ông ngoại đã sớm nhạt nhẽo, nhiều năm như vậy cũng không được phép thường xuyên trở về, tại sao hết lần này tới lần khác, đều do cô mà phát sinh chuyện ngoài ý muốn? Từ nhỏ đều nhận hết sủng ái? Tôi mới là cháu ngoại tôn nữ ruột thịt! Tôi có gì kém hơn cô! Tôi chính là không muốn cô có cơ hội gả vào Diệp gia! Thứ gì của cô, tôi cũng muốn đoạt đi hết! Kể cả là Diệp Đình Thâm này!"

Nói đến chỗ kích động, cô ta cũng đã quên mình đang bị Lục lão gia tử trừng phạt, bước một bước dài, cao ngạo hất cắm, trong mắt tràn đầy đáng thương nhìn Lục Khinh Lan:

"Cô cho rằng nếu không có hôn ước đời trước của hai nhà, Diệp Đình Thâm sẽ cầu hôn cô sao? Hừ, bất quá cũng chỉ là thông gia thôi, cô đắc ý cái gì? Lục Khinh Lan, cô bất quá cũng chỉ là một con trùng đất đáng thương thôi!"

Nói xong, Lục Hồng Nhã không nháy mắt nhìn thẳng người trước mặt, khóe miệng không chút che giấu sự trào phùng, cô ta chính là muốn tận mắt chứng kiến sự thất vọng của Lục Khinh Lan! Xé rách thứ gọi là hạnh phúc giả tạo kia!

Toàn bộ tâm tình phẫn nộ, Lục Khinh Lan đều đã nghe xong, bỗng nhiên bình tĩnh lại, Lục Khinh Lan trên cao nhìn chằm chằm xuống Lục Hồng Nhã, nhíu mày nhìn lại, khóe miệng hiện lên một đường cong, thẳng nhưng không thẳng:

"Thì sao? Cô muốn nói cái gì đây? Tôi đáng thương, còn cô thì hạnh phúc sao? Phải không? Lục Hồng Nhã, có phải cô đã quên, ngay cả cái gọi là thông gia đáng thương này cô cũng không đến lượt, chỉ có thế oán hận trong lòng, ghen ghét. Còn nữa, tôi tin tưởng Diệp Đình Thâm, những gì cô nói, một lời cũng không đáng tin."

Không để ý đến sắc mặt bắt đầu khó chịu của Lục Hồng Nhã, Lục Khinh Lan kéo nhẹ khóe miệng, tiếp tục nói:

"Nếu cô có thời gian quan tâm chuyện của tôi, không bằng cố mà suy nghĩ cho kỹ ngày mai nên làm cái gì đi."

"Cô!" – Lục Hồng Nhã không ngờ Lục Khinh Lan sẽ nói như vậy, tức giận bấm chặt ngón tay sâu vào lòng bàn tay.

Bất quá vỏn vẹn mấy giây, bỗng nhiên cô ta sợ lên, tận trong đáy lòng hiện ra một cỗ lo lắng, làm thế nào đuổi cũng không tan, cô ta đã quên, chuyện đứng để nhận lỗi cũng chỉ mới là khúc dạo đầu, tính tình của gia gia..

Sắc mặt của Lục Hồng Nhã biến sắc khi sáng khi tối, Lục Khinh Lan không muốn nhìn tiếp nữa, xoay người bước tiếp lên lầu.

Vừa mới đi được hai bước, cô dừng lại, đưa lưng về phía Lục Hồng Nhã, hít một hơi thật sâu, thanh âm đều đều vang lên:

"Lục Hồng Nhã! Từ nhỏ đến lớn, thứ gì cô cũng ưu tú hơn tôi, cần chi phải làm như thế? Mặc kệ cô nghĩ thế nào, tôi cũng chưa từng có hứng thú đi tranh đoạt với cô thứ gì, cũng không có cách nào làm thế. Tuy rằng tôi không tranh với cô, nhưng cũng không thể hiện sai lầm nào của cô cũng dễ dàng tha thứ, nhượng bộ. Một khi cô chạm tới ranh giới cuối cùng của tôi, tự mình gánh lấy hậu quả."

Lục Khinh Lan hiểu tính tình của Lục Hồng Nhã, mình nói gì cô ta cũng không nghe lọt tai, càng không trông cậy vào một hai câu này sẽ được tác dụng gì. Nhưng cô vẫn nói, bởi vì, Diệp Đình Thâm chính là ranh giới cuối cùng của cô.

Lục Hồng Nhã ngơ ngác nhìn bóng lưng của cô rời đi, trong đầu suy ngẫm lại.

Một giây sau, cô ta đột nhiên giơ chân đá văng một cái ghê sofa, cắn răng, trên mặt không cam lòng, nói:

"Lục Khinh Lan! Tôi sẽ không nhận thua! Cô chờ đi! Người cười cuối cùng sẽ chỉ là tôi mà thôi!"

Đóng cửa phòng lại, Lục Khinh Lan buông lỏng cơ thể ngã lên giường, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến những chuyện phát sinh tối nay, nói không phải không thoải mái thì quả thật là gạt người.

Cô không có cách nào tưởng tượng được, nếu như kế hoạch hôm nay của Lục Hồng Nhã thành công, cô sẽ trở thành thế nào. Nghĩ thế, Lục Khinh Lan mới nhận ra, kỳ thật sâu trong nội tâm, mình rất may mắn, còn không phải là Diệp Đình Thâm hay sao.

Một khắc trôi đi, Lục Khinh Lan không nhịn được tự hỏi, cái này gọi là ích kỳ sao? Dù sao người bị trúng kế lại là Diệp Hạo Vỹ, là người bạn thân cùng nhau lớn lên với cô..

Cứ thế, Lục Khinh Lan suy nghĩ lung tung, điện thoại lại đột nhiên vang lên, nhạc chuông reo lên, kéo toàn bộ suy nghĩ bay xa trở về thực tại.

Thấy màn hình báo cuộc gọi, Lục Khinh Lan khẽ nhíu mày, là nhị cữu mẫu – Vương Quân Mai?

Mang theo nghi ngờ bắt máy, cô chưa kịp mở miệng, đầu biên kia đã cất tiếng, âm điệu hoàn toàn chứa đựng sự không thích trước đây:

"Lục Khinh Lan, tôi đã biết hết rồi! Hồng Nhã cần Diệp Đình Thâm chịu trách nhiệm, cô nên chủ động rời đi đi! Dù sao nó cũng là biểu muội của cô nha!"

Vương Quân Mai đắc ý cực kỳ, đổi di động sang lỗ tai kia, thuận tiện vuốt vuốt mái tóc thưởng thức.

Bà ta một mực chờ đợi điện thoại của con gái mình, nhưng đợi mãi vẫn không thấy gọi tới, còn tưởng rằng không thành công, mãi cho đến khi có cú điện thoại vừa rồi gọi tới..

Nghĩ đến chuyện này, bà ta lại ưỡn thẳng sống lưng, xuất ra khí thế trưởng bối:

"Cô nghĩ sao hả?"

Lục Khinh Lan nhịn không được, muốn cười lớn, nhưng trong lòng lại cảm thấy quá nhiều bi thương.

Cô biết, bà Vương Quân Mai chưa từng xem mình là ngoại sanh nữ (cháu ngoại gái), cũng thật không ngờ, bà ta lại có thể trở thành dạng này.

Bọn họ xem cô là cái loại gì rồi? Còn xem Diệp Đình Thâm cũng thành loại gì rồi?

"Nhị cữu mẫu!" – Lục Khinh Lan cố nén hỏa khí phẫn nộ bốc lên, mỗi câu mỗi chữ đều nói rất chậm rãi: "Nếu Lục Hồng Nhã thích Diệp Đình Thâm như thế, sao các người không đến hỏi anh ấy, tới tìm tôi làm gì? Còn nữa, Diệp Đình Thâm là người chứ không phải hàng hóa, sẽ không dễ dàng truyền tay qua lại! Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, mời cữu mẫu hỏi kỹ càng lại rồi hãy nói đi."

"Cô có ý gì?" – Vương Quân Mai híp mắt lại, tâm tình đang không vui, nghe xong câu nói đó lại càng thêm bất an.

Bà ta thật sự không hiểu đã xảy ra chuyện gì a?

Vừa nghĩ đến đây, đầu bên kia cũng vang lên âm thanh 'tút tút'.

Cầm điện thoại chậm rãi bỏ xuống, trong lòng Lục Khinh Lan cũng bực bội không thôi.

Đúng lúc này ngoài cửa lại vang lên âm thanh của Lục lão gia tử, mang theo giọng điệu già nua cùng bất đắc dĩ:

"Lan Lan.. mở cửa ra, ông ngoại có chuyện muốn nói với con.."

Lục Khinh Lan cũng hiểu được Lục lão gia tử đến nói chuyện gì, thầm thở dài một hơi, đứng lên mở cửa.

"Ông ngoại.." – Đối diện với ánh mắt của Lục lão gia tử, cô có chút không biết nói thế nào.

Vẫn là Lục lão lên tiếng phá vỡ yên tĩnh:

"Mọi chuyện đã tra rõ ràng rồi sao? Thật sự là như thế ư?"

Thật ra, đoạn nói chuyện vừa rồi của hai đứa cháu gái ông cũng nghe rõ ràng, chỉ là lập tức có chút khó có thể thừa nhận.

Gia giáo Lục gia luôn rất nghiêm, nhưng hiện tại lại thành ra thế này, cháu ngoại bảo bối lại lập mưu với Diệp Đình Thâm, chuyện này chẳng phải làm ông không còn mặt mũi nào gặp người của Diệp gia sao?

"Dạ, đúng là như vậy." – Lục Khinh Lan gật gật đầu.

"Được rồi, ông ngoại biết rồi!" – Lục lão gia tử khoát khoát tay, ra hiệu không cần nói nữa.

Bờ môi khẽ mấp máy, nhìn không ra ông ngoại đang có cảm xúc gì, Lục Khinh Lan cuối cùng nuốt câu nói xuống một cái.

Đêm đó, người mất ngủ hai nhà Lục – Diệp quả thực không ít.

Mới rạng sáng ngày hôm sau, người của Diệp gia đến.

"Lão Lục.." – Diệp lão gia tử đi qua, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được sự bất đắc dĩ trong lòng.

"Lão Diệp.." – Lục lão gia tử lên tiếng, một đêm trôi qua, ông vẫn chưa biết nên đối mặt với người huynh đệ này thế nào.

Trong phòng khách, không khí tựa hồ ngưng kết lại, làm cho người ta cảm thấy bị kiềm chế ngột ngạt.

"Ông ngoại!" – Cuối cùng Diệp Đình Thâm là người mở miệng: "Chuyện hôm qua, phía sau đã xử lý tốt, ngoại yên tâm!"

Lục lão gật gật đầu nhìn thoáng qua Diệp Hạo Vỹ đang im lặng, lúc này ông mới nói ra suy nghĩ một đêm của mình:

"Lão Diệp, chuyện này, vốn dĩ là do nha đầu Hồng Nhã làm sai, ý của tôi là, không cần phải đem chuyện này để trong lòng. Sai chính là sai, cần phải trả giả đắt. Nó sẽ phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình."

Nếu là tình huống khác, hai nhà nói về chuyện của tiểu bối như thế, nếu là thế hệ trước, chắc chắn việc kết hôn là không tránh khỏi.

Nhưng chuyện ngày hôm nay, dù sao cũng là bên phía Lục gia cố ý, sao lại có tư cách đưa ra yêu cầu gì?

"Lão Lục à.."

Diệp lão gia tử nghe xong có chút giật mình, nhưng cũng càng không đồng ý với ý kiến vừa rồi. Tuy nghiên, Diệp Đình Thâm nói mọi chuyện đã được xử lý xong, sao có thể vì như thế mà mặc kệ Lục Hồng Nhã? Một khi mọi chuyện bị truyền ra ngoài, tóm lại cả hai nhà đều chịu ảnh hưởng. Diệp gia bọn họ cũng sẽ không trốn khỏi trách nhiệm!

Diệp lão gia tử định nói ra tính toán của mình, bỗng Vương Quân Mai xông tới:

"Cha! Không thể giải quyết như vậy được!" – Bà Vương Quân Mai trầm mặt xuống, nổi giận đùng đùng hất tay Lục Hồng Nhã ra, hét lên: "Chuyện này liên quan đến danh dự của Hồng Nhã!"

Tối qua sau khi nghe những lời của Lục Khinh Lan thì vội vã trở về, sau đó mới biết chân tướng sự tình.

Nói không tức giận mới là lạ, dù sao nó cùng là con gái mình, nếu mình không che chở cho nó thì là ai?

Nhưng bà ta thừa sức biết, lúc này không nên nói gì mới tốt, lời vừa nói xong, Lục lão gia tử vất vả đè nén lửa giận bao nhiêu lại bị lôi hỏa khí lên.

"Lúc nó làm chuyện này, có nghĩ tới danh dự không hả?" – Hô hấp Lục lão càng lúc càng dữ dội.

Bà Vương Quân Mai không quản được chuyện này, thanh âm đè nén xuống, lại gằng lên:

"Nhưng nó cũng là cháu ngoại của cha! Cha không thể không quản!"

Vừa nói chuyện, bà ta còn hung hăng nhìn về phía Lục Khinh Lan như muốn róc xương lóc thịt cô, đều là do cô hại!

Lục lão thấy được động tâm của bà ta, càng thêm tức giận, lấy khí thế nói với thủ hạ quân đội:

"Toàn bộ Lục gia, mệnh lệnh phải nghe!"

"Cha!" – Bà Vương Quân Mai bị ánh mắt của ông dọa đến sững sờ.

"Lão Lục!" – Diệp lão gia tử cũng đứng dậy, hòa hoãn bầu không khí, quay sang Vương Quân Mai, trịnh trọng nói: "Con yên tâm! Việc này sẽ không làm như lão Lục nói đâu!"

"Cha?" – Diệp Đình Thâm không nhịn được nhíu mày, trong lòng có chút bất an, quay sang nhìn ánh về phía Diệp Hạo Vỹ.

"Hạo Vỹ!" – Diệp lão gia tử tức giận, hận không rèn được sắt thành thép, đanh giọng gọi.

Diệp Hạo Vỹ đột nhiên ngẩng đầu lên, lại lắc đầu, chậm rãi nói:

"Ông nội!"