Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 242: Xin lỗi cùng nói lời cảm ơn




"Xin chào, cho hỏi là ai vậy?" – Lục Khinh Lan thấy màn hình báo số điện thoại lạ, cô suy nghĩ một lát liền nghe máy.

"Là ta, Hướng Bắc Dương."

"Hướng lão tiên sinh?" – Lục Khinh Lan nghe xong kinh ngạc nhíu chặt chân mày, ngược lại cô không nghĩ đến, Hướng lão tiên sinh sẽ gọi điện thoại cho mình.

Nhận ra được sự kinh ngạc trong giọng nói của cô, Hướng lão tiên sinh có hơi bất đắc dĩ, sau đó trực tiếp nói thẳng vấn đề:

"Là chuyện lần trước, gia nhập Thụy Thượng, cô cân nhắc thế nào rồi? Hiện tại đã quá ba ngày đi."

"Tôi.." – Lục Khinh Lan lúng túng không biết trả lời thế nào, thật ra nếu không có cuộc điện thoại này, cô cũng không nghĩ đã nhanh như vậy, vừa mới trở về từ một mớ chuyện phát sinh trong thành phố B, cô làm gì có tâm tư nghĩ đến những chuyện này?

Vốn nghĩ rằng mình đã chọc cho giận Hướng lão tiên sinh, dù sao chuyện này cũng không nể mặt trưởng bối thật.

Không ngờ, Hướng lão tiên sinh vẫn dùng ngữ điệu bình tĩnh như cũ:

"Như vầy đi, cùng nhau ăn một bữa cơm tối, chúng ta từ từ nói tiếp." – Dừng một chút, sợ cô không đồng ý, lão tiên sinh còn nói thêm: "Lần này Tần Tân cũng tới, xem như hai ông cháu chúng tôi mời các người dùng cơm!"

Nói xong liền cúp điện thoại, căn bản không cho Lục Khinh Lan cơ hội trả lời.

"Thế nào?" – Diệp Đình Thâm lo lắng, từ phía sau ôm cô vào lòng, hỏi: "Có chuyện gì khó xử ư?"

"Cũng không hắn." – Lục Khinh Lan thở dài, vuốt vuốt ngón tay thon dài của anh: "Hướng lão tiên sinh mời chúng ta ăn cơm, Tần Tân cũng sẽ tới, đoán chừng vẫn là vì chuyện của Thụy Thượng."

Diệp Đình Thâm trầm tư một hồi, có chút đoán không ra ý nghĩ của Hướng lão tiên sinh.

"Đi thôi! Cũng không nên lặp lại chuyện không nể mặt mũi người ta nhiều lần được." – Lục Khinh Lan suy nghĩ một chút, quyết định đi gặp.

Diệp Đình Thâm không nói gì, anh chỉ nắm tay cô, biểu thị, cho dù cô quyết định thế nào, anh đều sẽ ủng hộ cô.

Thay quần áo xong, lúc hai người đến nhà hàng, Hướng lão tiên sinh và Tần Tân cũng đã đến được một lát.

"Lão tứ, em dâu!" – Tần Tân đứng lên chào hỏi, dáng vẻ chững chạc đàng hoàng, quả thật không nói nhiều như lúc mới gặp mặt.

Lục Khinh Lan thấy hơi kỳ quái, vẫn chưa thích ứng kịp, nhưng thấy biểu lộ không có gì của Hướng lão tiên sinh xong, cô liền hiểu rõ.

Gọi vài món ăn xong, phục vụ viên rót nước rồi rời đi, không ai nói với ai câu nào, trong phòng, không khí trầm mặc bao phủ.

Lúc lâu, vẫn là Hướng lão tiên sinh phá vỡ không khí ngột ngạt này.

"Tiểu Lục, nghe nói con vẫn đang tìm nơi công tác, tại sao lại không đến Thụy Thượng?"

Lục Khinh Lan bị tiếng gọi 'Tiểu Lục' kia làm cho kinh ngạc, ngẩng đầu một cái liền thấy ánh mắt chân thành của Hướng lão tiên sinh đang nhìn mình, vốn định tìm thời điểm lấy lý do thoái thác, nhưng lúc này mọi lời nói đều bị dồn ở cổ họng.

Giống như biết cô đang rơi vào khó xử, Hướng lão tiên sinh cười hiền lành, giống như một lào già bình thường không hơn không kém:

"Con cứ xem như ta là ngoại công (ông ngoại) của tiểu tử Tần Tân, một trưởng bối bình thường, cứ thoải mái nói chuyện."

"Ngoại công!" – Tần Tân nghe thế không đồng ý, nhíu nhíu mày, Tần Tân vốn dĩ không muốn đến, anh không muốn vì quan hệ của mình làm Lục Khinh Lan khó xử, dù sao trước đó Diệp hồ ly đã nói, thật ra cô là một người dễ mềm lòng.

Hướng lão tiên sinh ngược lại không để tâm đến biểu lộ của Tần Tân, vẫn mỉm cười như cũ nhìn về phía Lục Khinh Lan:

"Tiểu Lục, có thể nói cho ta biết, nguyên nhân thật sự con không muốn vào Thụy Thượng hay không?"

Không đợi cô trả lời, ông lại nói tiếp:

"Kỳ thật mà nói, ngày đó ta cũng đã nói rất rõ ràng, tiến vào Thụy Thượng, có thể là bước quyết định để con nâng cao năng lực, làm cho càng trở nên ưu tú, vậy vì cái gì con lại không cân nhắc?"

"Hướng lão tiên sinh.." – Lục Khinh Lan mấp máy môi, đối diện với ánh mắt của ông, trong lòng nghĩ rằng, nếu hôm nay không nói rõ ràng sợ rằng sẽ không dễ dàng bỏ qua: "Những gì người nói quả thật không sai. Con cũng thừa nhận, cho dù là Thụy Thượng hay là Thụy Thượng Chi Vận, cả hai vẫn luôn là ước mộng của con, nhưng.."

Nội dung của chữ nhưng còn chưa kịp nói, đã bị Hướng lão tiên sinh cắt ngang:

"Tiểu Lục, chúng ta nói vế trước chữ 'nhưng' này đi đã!" – Ông khoát khoát tay, trong đáy mắt xẹt qua một tia vui vẻ, cuối cùng, bỗng nhiên ông nâng tách trà, đứng lên: "Trước khi con nói ra vế sau chữ 'nhưng' này, ta muốn nói với con một tiếng xin lỗi."

Chính vì thế, đừng nói Lục Khinh Lan, ngay cả Diệp Đình Thâm cũng đều kinh ngạc, lúc trước tựa như 'hùng hổ dọa người', bây giờ lại bỏ hết mặt mũi, hướng về một tên tiểu bối nói xin lỗi, còn có thể không kinh hãi sao?

Chỉ có Tần Tân là xem như trấn định, Tần Tân biết rõ ngoại công của mình, một khi muốn đào người mới, chưa từng có ai thoát khỏi.

Thừa lúc Lục Khinh Lan còn chưa kịp phản ứng, Hướng lão tiên sinh tiếp tục nói:

"Tại đêm trao giải Thụy Thượng Chi Vận, ta xin lỗi vì thái độ của ta đối với con không tốt. Nếu như không nhờ hai đứa giúp đỡ kịp thời tại bệnh viện lần đó, ta sợ mình sẽ lâm vào nguy hiểm. Vật mà ta lại đi chất vấn con đạo văn, sau này ngẫm lại, thật sự hổ thẹn. Kể cả ngày con thắng được quán quân, ta cũng chưa từng nghĩ rằng con sẽ cự tuyệt Thụy Thượng Chi Vận. Cho nên, cách nói chuyện hôm đó của ta cũng thật có vấn đề. Tiểu Lục à, thật xin lỗi con!"

"Hướng lão tiên sinh.." – Lục Khinh Lan cuống quít đứng lên, chân thành nói: "Người không cần phải làm vậy đâu!"

"Aizz!" – Hướng lão tiên sinh cười, khoát khoát tay, có ý dùng ngữ khí nói đùa: "Chẳng lẽ Tiểu Lục lại không chịu nhận lời xin lỗi này của ta sao? Xem như nể mặt Tần Tân, con hãy tha thứ cho lão già này được không? Nào, ta lấy trà thay rượu!"

Bị mỉa mai một trận, Lục Khinh Lan không thể nói gì, cô cũng không thể nhỏ mọn như vậy, còn gì là mặt mũi lão nhân gia nữa?

Lục Khinh Lan hơi nhún nhún vai, cô nâng chén trà lên, cười nói:

"Được! Hướng lão tiên sinh, mời!"

Thấy cô uống xong chén trà, Hướng lão tiên sinh cực kỳ cao hứng, thừa thắng truy kích:

"Tiểu Lục à, có phải bây giờ con đã cân nhắc lại rồi không? Ta biết, con không chịu gia nhập Thụy Thượng cũng là vì thái độ hoài nghi của ta trước đó, phải không? Nói gì thì nói, ta vẫn hy vọng con có thể suy nghĩ thật kỹ."

Quả thật, Hướng lão tiên sinh nói không sai, lúc ấy bị hoài nghi, tiếp theo còn có đủ loại tin tức ném ra, trong thâm tâm Lục Khinh Lan quả thật rất ngại. Nhất là còn làm liên lụy đến Diệp Đình Thâm, cho nên tự nhiên cũng sẽ có chút phản cảm, sau này liền để Thụy Thượng trách xa mình đi.

Kể từ lúc cô từ bỏ cúp, chưa từng hối hận.

Nhưng bây giờ Hướng lão tiên sinh, trước sau nói hai lượt, làm cho cô bị đẩy tới vị trí lúng túng, nếu không đáp ứng, người khác sẽ cảm thấy rằng mình không biết tốt xấu, nếu như đáp ứng, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ nói cô làm bộ làm tịch.

Lục Khinh Lan trước giờ chẳng thèm để ý đến cái nhìn của người khác, lần đầu tiên cảm thấy bối rối.

Diệp Đình Thâm vừa lúc nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình, trong nháy mắt truyền đến một loại cảm giác cực kỳ ấm áp.

Nghiêng đầu, Lục Khinh Lan thấy ánh mắt cổ vũ của anh, đột nhiên cô thấy được đáp án trong lòng.

Cô cười nhạt một tiếng, sau đó nhìn về Hướng lão gia tử:

"Hướng lão tiên sinh, tôi.."

Đúng lúc này, cửa phòng ăn bị mở ra, hai người ngoài cửa bước tới cắt ngang lời cô.

"Lão sư!" – Người đi vào đầu tiên là Lăng Vi, trên người khoác một bộ trang phục công sở OL vừa vặn càng làm nổi bật vẻ dịu dàng cùng trưởng thành của cô ta, "Thật xin lỗi, bọn con đến muộn! Phỏng vấn vừa mới kết thúc!"

"Lão sư!" – Kiều Chỉ Sam cũng cung kính hướng Hướng lão tiên sinh gọi một tiếng, chỉ là ánh mắt lại liếc nhìn Tần Tân một cái, hiện ra một tia ảm đạm.

Thấy hai người vừa đến, Hướng lão tiên sinh lại càng thêm vui vẻ, quay sang Lục Khinh Lan nói:

"Tiểu Lục à, thật ra hôm nay mời con ăn cơm, ngoại trừ chuyện vừa rồi, còn có một chuyện muốn nói với con. Con làm phỏng vấn hộ cho Vương Tẩm, chuyện này cô ấy rất hài lòng, cả tạp chí cũng vì nhờ bài phỏng vấn của con mà lượng tiêu thụ không nhỏ! Có thể nói là ngọn pháo tiên phong vang dội a!"

Thấy thành tích khả quan nâng cao, Hướng lão tiên sinh không kìm được vui mừng, lại càng kiên định, quyết tâm muốn đem Lục Khinh Lan về Thụy Thượng.

Nghĩ đến đây, ông nói tiếp:

"Cho nên cảm ơn con, Tiểu Lục! Lăng Vi cùng Chỉ Sam cũng muốn mời con một chén, ngoại trừ cảm ơn, cũng là lời xin lỗi."

Lục Khinh Lan không vì chuyện tạp chí Thụy Thượng được bán chạy mà đắc ý, dù sao ngày đó cô cũng thuận tiện giúp đỡ mà thôi, Hướng lão tiên sinh không cần phải khoa trương như thế, điều làm cô kinh ngạc nhất là câu nói cuối cùng kia.

Bất quá, Lục Khinh Lan cũng không nghĩ quá sâu, ngược lại Lăng Vi cầm chén trà, nâng lên giữa không trung, cười yếu ớt nói:

"Lục Khinh Lan, cảm ơn cô đã thay tôi làm phỏng vấn, để kỳ tạp chí vừa rồi xuất bản kịp thời hạn. Còn nữa, về chuyện trong đêm trao giải lần đó, tôi đại diện cho Thụy Thượng xin lỗi cô một tiếng, hy vọng chúng ta có thể quên hết những chuyện không thoải mái, sau đó cùng thực hiện Thụy Thượng thực hiện giấc mộng thể hiện giá trị bản thân mình!"

Nói xong, không đợi Lục Khinh Lan phản ứng, Lăng Vi trực tiếp uống cạn một hơi, sau đó nhìn về phía Kiều Chỉ Sam, ra hiệu nói tiếp.

Rõ ràng Kiều Chỉ Sam nhíu nhíu mày, khóe miệng ẩn ẩn cong lên một đường cong khinh miệt:

"Tôi không có gì đáng nói! Lục tiểu thư, cũng không có chứng cứ xác minh cô không đạo văn!"

Nghe thấy thế, Lục Khinh Lan cũng không thấy kinh ngạc, vẫn thế, Kiều Chỉ Sam vẫn không để cô trong mắt. Thần sắc của Diệp Đình Thâm nghe xong có chút chuyển biến, nhìn về phía Kiều Chỉ Sam, suy tư một lát.

Trên mặt Hướng lão tiên sinh sắp không nhịn được, hạ giọng quát:

"Chỉ Sam! Nói bậy cái gì vậy?"

Thấy thế, Lăng Vi kéo kéo ống tay áo của Kiều Chỉ Sam, nhìn sang chỗ không có ai, nháy mắt với nhau một cái.

Nửa ngày sau, Kiều Chỉ Sam mới bưng chén trà lên, hít sâu một cái, không tình nguyện, cứng ngắt nói:

"Lục tiểu thư, thật có lỗi. Là tôi không điều tra rõ ràng mà hoài nghi cô, làm cô bibj tổn thương danh dự, thật xin lỗi."

Thanh lãnh như Kiều Chỉ Sam lại có thể nói chuyện với một tân binh như vậy, quả thật rất hiếm thấy.

Ba người, một trước một sau, đều nói xin lỗi rồi cảm tạ, Lục Khinh Lan thật sự không hiểu nổi ý đồ của bọn họ, cứ thế mà ngây ngốc.

Hôm nay nhất định mình phải đưa ra quyết định đi.

Trong lòng thầm thở dài một hơi, Lục Khinh Lan vẫn giữ nguyên nụ cười, cầm chén trà nuốt hết vào bụng, sau đó ai nấy đều ngồi xuống.

Tần Tân vẫn không lên tiếng, từ đầu đến cùng Diệp Đình Thâm đều là người ngoài cuộc. Lục Khinh Lan suy tư phải nói thế nào, tình huống này, chỉ có thể đưa ra quyết định, mặc kệ có Diệp Đình Thâm hay Tần Tân, lên tiếng đều không tốt.

"Tiểu Lục à, con cân nhắc thế nào?" – Hướng lão tiên sinh vẫn nhất quán, biết dạng chiêu mộ này, tốt nhất là dùng thủ đoạn, đối với Lục Khinh Lan không thể kéo về, nhất định cũng phải kéo được tại chỗ: "Xem như nể mặt bốn người chúng ta, hãy gia nhập Thụy Thượng đi!"

Hướng lão tiên sinh vừa nói câu này, lại đem Tần Tân lôi ra, ngoại trừ bất đắc dĩ, Tần Tân cũng không biết nên làm gì.

"Hướng lão tiên sinh, người đừng nói như thế!" – Lục Khinh Lan mở miệng, trên môi vẫn vừa vặn tươi cười: "Thật cao hứng khi gia nhập Thụy Thượng."

Trong loại tình huống này, cô không thể từ chối. Kỳ thật, cô không biết quyết định như thế là tốt hay xấu.

Một câu, việc này rốt cuộc đã được quyết định, Hướng lão tiên sinh vui vẻ vô cùng, vội vàng gọi thêm nhiều thức ăn lên, chỉ là, mấy người đang cùng nhau ăn, có tâm tư gì cũng chỉ có mình biết mà thôi.

Bầu không khí suốt bữa cơm cũng cứ thế mà kết thúc, Diệp Đình Thâm nói vài câu với Tần Tân, sau đó nắm tay Lục Khinh Lan chuẩn bị rời đi.

Không ngờ, Lăng Vi bỗng nhiên lên tiếng, gọi anh lại:

"Đợi một lát, Diệp Đình Thâm!"