Diệp Đình Thâm cùng Lục Khinh Lan liếc nhìn nhau, thấy trong mắt anh tràn đầy kinh ngạc, Lục Khinh Lan suy tư mấy giây, sau đó lặng lẽ đẩy cửa ra.
Đi thêm vài bước, nghe có vẻ có một loại âm thanh rêи ɾỉ bay vào tai mình.
Lần này Lục Khinh Lan không biết đó bên trong là gì, nhưng cô cũng có thể đoán được chuyện gì đang diễn ra, thế là mặt đỏ tới mang tai.
Lục Khinh Lan vội vàng thu tầm mắt lại, giật giật ống tay áo của người kia, nhỏ tiếng nói: "Đình Thâm, chúng ta mau đi đi!"
Diệp Đình Thâm nhíu mày cười một tiếng, cũng khẽ đáp lời cô:
"Xem đi, nhất định là đang thu hút chúng ta tới xem."
Lục Khinh Lan đỏ mặt nhìn anh, phồng miệng lên quay đầu chỗ khác, bộ dáng có chút khinh người.
Nhưng hai người vừa mới chuẩn bị xoay đi, phòng ngủ bên trong đã truyền tới một giọng điệu thét lên:
"Đình Thâm! Em thích anh!"
Giống như vừa vui thích lại vừa thống khổ, người phụ nữ kia ôm một người đàn ông, lại khẳng định người đó chính là Diệp Đình Thâm!
Lục Khinh Lan bị âm thanh này hù dừng bước, không thể tin được nhìn vào phòng ngủ phía trong, lại hoài nghi nhìn người bên cạnh mình.
Diệp Đình Thâm nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt cô lắc đầu, biểu thị anh cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra.
Giống như vừa phát hiện ra một bí mật không nên biết, tim Lục Khinh Lan bỗng nhiên đập mạnh, thân thể lại giống như mất tự chủ, bước nhanh đến chỗ phòng ngủ, thuận tiện kéo Diệp Đình Thâm đi cùng.
Cô rất muốn xoay người rời đi, lại thấy sự hiếu kỳ trong lòng nảy nở, cô muốn biết, người nào đang gọi cái tên Đình Thâm này.
Liếc mắc thấy cửa phòng không đóng kính, Lục Khinh Lan không quan tâm, bước tới một bước, đồng thời dùng tay đẩy nhẹ tay cầm cánh cửa, thận trọng nhìn qua khe hở nhỏ kia.
Bất quá, khi thấy một tràng cảnh bên trong, Lục Khinh Lan không nhìn được, thầm mắng nhiếc trong lòng.
Đúng lúc này, một trận âm thanh lại truyền đến, làm cho xương cốt toàn thân Lục Khinh Lan đều run lên một trận:
"Đình Thâm! Em thích anh! Ôm chặt em đi!"
Nghe người phụ nữ kia gọi, mái tóc xoăn như tảo biển kia bị hất ra trước ngực.
Hả? Mái tóc này sao nhìn quen quá vậy?
Tóc dài bị hất ra kia, nhanh chóng làm cho Lục Khinh Lan hiện lên một tia nghi hoặc.
"..."
– Thuận theo mà tới, âm thanh của người phụ nữ kia hét lên càng cao.
Lục Khinh Lan cố gắng che tai lại, bất đắc dĩ ngẩng đầu, lúc thấy khuôn mặt của đôi nam nữ bên trong, lần nữa lại giật mình!
Sao lại là Lục Hồng Nhã và Diệp Hạo Vỹ?
Diệp Đình Thâm ở phía sau cô cũng tràn đầy kinh ngạc, bất quá anh không biểu hiện ra mặt mà thôi.
Lục Khinh Lan không thể tưởng tượng nổi, còn chưa kịp đặt câu hỏi, Diệp Hạo Vỹ càng thêm khiếp sợ nhìn Lục Hồng Nhã, nói:
"Cô.. cô.. sao cô lại ở đây?"
Sau đó Diệp Hạo Vỹ thấy sét đánh bưng bưng, lấy chăn mền che khuất thân thể, nóng nảy nhìn về phía Diệp Đình Thâm giải thích:
"Tứ thúc! Tứ thúc! Con.. con uống mấy chén rượu thật! Nhưng không biết tại sao lại như vậy a?"
Diệp Đình Thâm híp mắt nhìn Diệp Hạo Vỹ một lượt, nhìn thấy Lục Hồng Nhã bên cạnh cũng run rẩy không ngừng, mặt mũi chấn kinh không thể tưởng tượng nổi, nhất thời trong mắt anh lạnh đi mấy phần:
"Mặc quần áo tử tế, đi ra!"
Lục Khinh Lan mấp mái môi định nói gì đó, nhưng cuối cùng đã nuốt xuống.
Khắc sau, Diệp lão gia tử rống tiếng giận dữ vang lên sau lưng:
"Diệp Hạo Vỹ! Sao lại làm chuyện như vậy hả?"
Lục Khinh Lan thầm nghĩ, lần này coi như xong!
Chỉ là, tại sao cả hai lại làm thế? Lại còn đúng lúc như vậy?
"Tranh thủ thời gian mặc quần áo tử tế rồi cút ra đây cho ta!" – Diệp lão gia tử nổi giận không chỉ có một chút, toàn thân đều bốc lên hỏa khí, lúc này mới thấy Lục Khinh Lan cùng nhi tử nhà mình đứng ngoài cứ, ông hận không thể đem câu nói vừa rồi thu lại!
Thật là không để cho mình bớt lo mà!
Lục lão vừa vặn cũng đến, tức giận tới phát run:
"Lục Hồng Nhã! Con đang làm cái gì vậy hả? Ra đây!"
Bị gọi như thế, Lục Hồng Nhã đang ngu ngơ rốt cuộc cũng tỉnh thần lại, nước mắt ngắn dài thi nhau rơi xuống:
"Ông ngoại.. con.. con.. con cũng không biết sao lại như vậy.."
Cô ta thừa biết, kế hoạch này dựng lên là vì anh! Tại sao lại biến thành Diệp Hạo Vỹ vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ phải làm sao?
Sắc mặt Lục Hồng Nhã rõ ràng không đúng, Lục Khinh Lan không thể không nhìn thêm, cô lại len lén hướng qua Diệp Đình Thâm nhìn trộm một cái.
Chuyện đã như vậy, Diệp lão gia tử cũng không có tâm tư quản chuyện bên ngoài, cũng may lần này là tiệc mừng thọ, cũng không cần phải vào kết thúc, suy nghĩ một lát, ông để Diệp Đình Thâm ra ngoài chiêu đại tân khách.
Đợi khi đưa tiễn xong nhóm tân khách cuối cùng, Diệp Hạo Vỹ đã quỳ trong phòng khách thật lâu, mà bà Trang Mi đứng bên cạnh vô cùng đau lòng, định lên tiếng khuyên nhưng lại không dám.
"Cha!" – Diệp Đình Thâm đi đến, nhìn cháu trai trên đất, khách quan nói: "Sự tình vẫn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, chuyện này.."
"Còn có cái gì chưa rõ?"! – Diệp lão gia tử tức giận quát thẳng, tiện tay cầm theo cuốn sách bên cạnh dùng sức hướng Diệp Hạo Vỹ ném tới, vừa hay công bằng vô tư, ném trúng trán của Diệp Hạo Vỹ.
Cái trán của Diệp Hạo Vỹ cũng từ từ đỏ sưng lên.
"Ông làm cái gì vậy?" – Bà Trang Mi nhanh chóng chạy tới, lo lắng kiểm tra vết thương cho cháu trai cưng, không nhịn được, quát: "Ông nghe cũng không chịu nghe Hạo Vỹ giải thích đã muốn đập chết nó sao? Nó là cháu ruột của ông chứ không phái lính của ông!"
Bà Trang Mi trở trước mặt mọi người chống đối lại, Diệp lão gia tử cảm thấy quá mất mặt, hung hăng nhìn Diệp Hạo Vỹ một cái như muốn róc thịt:
"Được! Ta để cho nó nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Diệp Hạo Vỹ ưỡn thẳng sống lưng, đem mọi chuyện hôm nay nhớ lại một lượt, cuối cùng lắc đầu nói:
"Gia gia, con uống rượu nên có chút khó chịu, con nói với Tứ Thúc muốn đi nằm một hồi, nhưng lúc con tỉnh lại thì phát hiện.." – Dừng lại một chút, Diệp Hạo Vỹ trầm mặc nói tiếp: "Mới phát hiện đã cùng với Hồng Nhã.."
Uống rượu?
Diệp Đình Thâm lập tức bắt được từ mấu chốt, nhưng trong đầu anh rất nhanh lóe lên điều gì đó, không bắt được.
Thấy Diệp lão gia tử sắp nổi giận lần nữa, anh liền bước lên, mở miệng nói:
"Cha! Con tin tưởng vào nhân phẩm của Hạo Vỹ! Việc này cứ để con điều tra, mọi người cứ về trước đi."
Nói xong, anh lại liếc nhìn khắp phòng ngủ, Lục lão gia tử và Lục Khinh Lan cũng đang ở bên trong hỏi Lục Hồng Nhã.
Sau khi mọi người rời đi, Diệp Đình Thâm ngồi trên ghế salon, bắt đầu cẩn thận nhớ lại.
Sau khi Lục Khinh Lan đưa tiễn Lục lão gia tử giận dữ đùng đùng cùng Lục Hồng Nhã khóc lóc ròng rã quay trở lại, cô liền nói ra nghi vấn trong lòng:
"Đình Thâm, em cứ cảm thấy mọi chuyện có chút kỳ quái."
Thở dài một cái cô nói tiếp:
"Anh có phát hiện không, sắc mặt bọn họ lúc mới nhìn thấy, có chút không bình thường.."
"Ừm." – Diệp Đình Thâm nhìn cô một cái, cuối cùng gật đầu, một giây sau, anh đứng lên, đưa tay kéo cô: "Đi thôi, chúng ta đi xem xét một chút, phải kiểm tra giám sát lại đã."
Nhưng sau khi bọn họ tìm tới camera giám sát xong, sắc mặt cùng nhau không hẹn mà trầm xuống.
Đêm đó, Lục Khinh Lan kéo thân thể mệt mỏi về Lục gia, ông ngoại vẫn đang chờ bên kia bàn giao, Diệp Đình Thâm cũng không cùng cô trở về, Diệp gia cũng đang chờ anh trở lại.
Trong đại sảnh, đèn đuốc sáng trưng.
Không ngoài dự liệu, trước sofa, Lục Hồng Nhã đang đứng đó, không cần nhìn kỹ cũng có thể thấy, năm ngón tay khép lại, ngón tay giữa để ở gần lưng quần, gót chân khép lại, mũi chân tách ra, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía trước, hai vai - lưng thẳng, đây chính là tư thế chuẩn của quân đội.
Ở Lục gia, bất cứ là phạm phải sai lầm gì, Lục lão gia tử đều sẽ cho mọi người bị phát đứng ở tư thế hành quân, sau đó rồi mới nói chuyện. Càng chết là, nếu cầu xin một lần, thời gian đứng sẽ bị tăng lên.
Đứng trước cửa nhìn vào, nhìn thấy biểu muội từ nhỏ đến giờ luôn cạnh tranh với mình, Lục Khinh Lan không rõ trong lòng đang có cảm xúc gì. Cô nghĩ mãi không ra, rõ ràng ngay từ nhỏ, Lục Hồng Nhã luôn có mọi thứ hơn mình, tại sao còn cần phải tranh giành?
Suy nghĩ nhiều vô ích, ý nghĩ của người khác sao mình lại có thể khống chế được?
Lắc đầu, Lục Khinh Lan cũng không nhìn tiếp, cô trực tiếp bước đến thư phòng trên lầu của Lục lão gia tử.
Nhưng hết lần này đến lần khác, có người lại không muốn cô được như ý.
"Lục Khinh Lan! Cô đứng lại! Thấy tôi bị phạt cô rất hưng phấn đúng không?" – Lục Hồng Nhã đang đứng im lặng, vừa thấy bóng lưng chán ghét của Lục Khinh Lan liền không nhịn được, rống to lên.
Cô ta không cam tâm! Dựa vào cái gì mà mọi chuyện tốt đẹp đều bị Lục Khinh Lan chiếm đi? Rõ ràng cô ta mới là thiên kim tiểu thư chân chính của Lục gia! Những gì Lục Khinh Lan có, cô ta đều muốn tới cướp hết.
Nhưng, lần này vậy mà không thành công.
Cô ta hận!
"Lục Hồng Nhã, cô đủ rồi nha." – Day day hai thái dương đau nhức, Lục Khinh Lan không lộ vẻ mặt gì, xoay người lại, cố gắng mở mắt lườm người đang nổi giận đùng đùng kia: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chẳng phải cô là người rõ nhất sao?"
Tính tình Lục Khinh Lan nhẫn nại, cuối cùng phun ra một câu như thế.
"Cô có ý gì hả?" – Nghe vậy Lục Hồng Nhã mặc dù kinh ngạc, nhưng cô ta nhanh chóng không phục lại bình thường.
Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện, tay phải cô ta để phía sau, đang nắm thật chật, bộ dáng rất khẩn trương.
Còn có thể giả vờ sao?
Lục Khinh Lan tốt tính bao nhiêu cũng đều bị dùng hết, những hình ảnh vừa rồi lại hiện lên, ngọn lửa trong lòng bắt đầu bùng cháy rừng rực, thanh âm cũng đã cao giọng không ít:
"Tôi là một người không thông mình, bình thường cũng khá mơ hồ. Nhưng, Lục Hồng Nhã, cô đã quên rằng khách sạn còn có camera giám sát sao? Có muốn tôi gọi điện cho Diệp Đình Thâm để cùng nói cho cô biết kết quả từ camera hay không?"
Dứt lời, không đợi Lục Hồng Nhã trả lời, Lục Khinh Lan nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Diệp Đình Thâm, mỗi câu mỗi chữ đều nghiến răng nghiến lợi:
"Đình Thâm! Kể lại lần nữa chuyện từ camera giám sát đi!"