Lục lão gia tử cuối cùng cũng kéo được tinh thần của Diệp lão lên, nhớ tới mình cũng từng gặp qua tình huống này với con gái, trên mặt có chút xấu hổ, đang định giải thích thì có một âm thanh cắt ngang mình!
"Ta nói a lão Diệp à! Nếu ông thấy đoán mệnh không được tốt, vậy cứ đem Lan Lan nha đầu nhường cho Quách gia bọn ta đi, Quách gia chúng ta cũng không tính tới ba cái này! Ta đợi Lan Lan nha đầu làm cháu dâu ta lâu rồi a!"
"Lão Quách! Ông mới đến đã làm loạn cái gì vậy?" – Diệp lão gia tử vội vàng đứng lên, giống như tiểu hài tử đang nổi giận, giơ tay che chắn trước người Lục Khinh Lan, thở phì phò trừng trừng nhìn qua ông cụ Quách: "Mau lại đây!"
"Ha ha!" – Ông cụ Quách cũng không tử tế cười một cái, không trả lời, ngược lại cũng trừng trừng nhìn về phía Lục Khinh Lan: "Lan Lan nha đầu, ta đã nói rồi, vẫn là làm cháu dâu Quách gia nhà ta tốt hơn, thế nào? Có muốn đổi ý không?"
Thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô, Lục Khinh Lan không có gì để nói, khóe môi giật giật, cô mỉm cười nói:
"Quách gia gia, người nói cái gì vậy?"
Diệp Đình Thâm và cô liếc nhìn nhau, cười không nói. Bọn họ thấy mấy người kia, mới gặp nhau đã muốn tranh chấp, tuổi cũng đã cao rồi, lại giống như một đám hài tử, loại thời điểm này, tốt nhất nên né họ ra dù sao cũng tốt hơn.
Nghe xong, Diệp lão gia tử liền đắc ý:
"Lão Quách kia, ông nghe thấy rồi chứ? Miễn cưỡng cái gì, nha đầu không muốn làm cháu dâu của ông! Con bé là người của Diệp gia chúng ta nha!"
"Hừ hừ!" – Ông cụ Quách không phục, chỉ vào tờ giấy đỏ kia hỏi: "Sắc mặt ông khó coi như vậy, không cần phải miễn cưỡng đâu!"
"Ai nói là ta vì tờ giấy này hả?" – Diệp lão gia tử gất rút, sợ bị Lục Khinh Lan hiểu lầm, ông tranh thủ thời gian giải thích, bất quá sắc mặt có hơi mất tự nhiên: "Thật ra, ngay từ sau khi Đình Thâm cầu hôn xong, ta đã tìm người coi chuyện đó rồi. Khi đó tính toán đều rất tốt. Hôm nay lại không giống, tôi cũng đang cảm thấy kìa quái a! Đang mãi nghĩ về chuyện này nên đã thất thần không lên tiếng."
Cuối cùng, ông nhìn về phía Lục lão, nghiêm túc nói tiếp:
"Lão Lục, chúng ta biết nhau nhiều năm như vậy, tôi không tin những chuyện này ông cũng không phải không biết. Lùi một bước mà nói, mặc kệ tính toán này thành cái dạng gì, tôi đã nhận định Lan Lan nha đầu là con dâu thì vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi!"
Bọn họ đều là quân nhân, luôn luôn nói là làm.
Lục lão gia tử nhìn ông một cái, cũng nghiêm trọng đáp lời:
"Chuyện này đương nhiên tôi biết. Lão Diệp à, tôi cũng tin ông là người như thế."
Nhìn thấy cơ hội mình đào ra lại bị hai lão già kia nói mấy câu đã bị quẳng vào góc tường, ông cụ Quách mặc dù thở phì phì, cũng không còn gì để nói thêm, cố ý trầm mặc ngồi xuống, kêu là muốn uống vài chén rượu.
Lục – Diệp hai lão gia tử nhìn thấy bộ dáng của ông cụ Quách đều cười ha hả không thôi, không nói hai lời, đã gọi phục vụ viên cầm bình rượu "bất thương thân" tới, ngươi một chén, ta một chén nhập cuộc.
"Khinh Lan, không cần để trong lòng!" – Diệp Đình Thâm tự nhiên ghé vào tai của Lục Khinh Lan, nhẹ giọng an ủi, cũng như đang biện hộ cho mình: "Em là người là anh đã nhận định!"
Ầm..
Rõ ràng không nói gì, mặt của Lục Khinh Lan lập tức liền đỏ lên.
Đỏ mặt, lại càng xinh đẹp, còn quay sang nhìn Diệp Đình Thâm chằm chằm, ánh mắt lại vũ mị, trong mắt Diệp Đình Thâm, hình ảnh này anh hận không thể hung hăng kéo cô lại 'ăn hiếp' một phen.
Lục Hồng Nhã ngồi trong nơi khuất góc, ánh mắt không rời khỏi hai người, vừa thấy bộ dáng 'ẩn ý đưa tình' vừa rồi, lửa giận trong lòng cô ta cháy lên hừng hực, hai bàn tay đặt dưới bàn đã nắm nhăn nhó hết tấm khăn trải bàn.
Bởi vì là tiệc mừng thọ của Diệp lão gia tử, không ít huynh đệ, thủ hạ trước kia đều chạy tới mời rượu, hết nhóm này tới nhóm khác, thật náo nhiệt.
Mời xong một vòng, Diệp Đình Thâm cùng Lục Khinh Lan liền thay mặt Diệp lão gia tử ra bàn nhận rượu đáp lễ. Ngoài ý muốn là Lục Hồng Nhã lại chủ động lên tiếng, sau đó lại chạy đi cùng Diệp Hạo Vỹ đảm đương trách nhiệm rót rượu.
Mỗi bàn họ đến, ai ai cũng đều khen ngợi cả hai. Tính mình Diệp Đình Thâm tự biết rõ, cho nên anh không gượng ép bản thân uống bao nhiêu rượu, ý tứ nhận lễ một cái xem như xong.
Mà mỗi khi chén rượu của Diệp Đình Thâm trống rỗng, Lục Hồng Nhã luôn là người phát hiện trước nhất, cũng tích cực rót đầy cho anh. Lục Khinh Lan thấy rõ cũng không nhiều lời, chỉ nhắc Diệp Đình Thâm uống ít một chút, tránh tổn thương dạ dày.
Diệp Đình Thâm vui vẻ nghe lời.
Sau cùng, là đến mấy bàn vãn bối, trùng hợp chính là những người đến ăn cơm tối tại thành phố A đêm hôm trước, chỉ là thiếu mỗi Lăng Vi không đến.
Lục Khinh Lan còn chưa đến gần, đã cảm nhận được một loại ánh mắt khinh miệt đang nhìn mình chằm chằm, bất thình lình cô ngẩng đầu lên, vừa vặn ắt được tầm mắt của người kia.
Thì ra là tên đó, người có khuôn mặt chữ quốc đã châm chọc, khiêu khích cô.
Lục Khinh Lan nhớ lại hắn là trưởng tôn nhà họ Cố, gọi là Cố Hiên.
Vì cùng tuổi nhau, từ nhỏ cũng có chơi cùng, mọi người ai ai cũng sẽ không giống như trưởng bối mà buông tha cho Diệp Đình Thâm dễ dàng, tranh cãi náo loạn ép anh uống rượu.
"Diệp hồ ly! Lần trước chúng ta không uống đã, lần này nhất định phải chơi tới bến mới được!"
"Đúng vậy! Hôm nay quả là một dịp tốt nha, đám anh em chúng ta cùng uống cho đã, ai cũng không được phép trốn về trước a!"
"..."
Đám vừa vừa nói vừa giơ ly rượu lên, tự động không thèm coi Diệp Đình Thâm cùng Lục Khinh Lan bên cạnh, hung hăng rót rượu cho anh.
Nhưng Lục Khinh Lan phát hiện, căn bản Cố Hiên đó không hề tham dự, chỉ lẳng lặng uống rượu một mình, hoặc là, không có hứng thú với cuộc vui này.
Lục Khinh Lan khẽ cau mày, cô không thích loại dò xét như thế, vừa trào phúng, khinh miệt, lại không để lại dấu vết, cô xích qua người Diệp Đình Thâm muốn tránh đi.
Thật không ngờ, Cố Hiên nhìn mình có thâm ý khác, sau đó cầm chén rượu đi tới, nhíu mày cười nói:
"Tại sao lại phải cùng uống với Diệp hồ ly?"
Giọng nói trong trẻo lập tức thu hút ánh mắt của những người khác, đợi lúc bọn họ dừng lại, Cố Hiên lại mở miệng lần nữa:
"Ta nói a, Diệp hồ ly à, anh định đính hôn với Lục Khinh Lan sao? Theo lý mà nói, tôi phải gọi cô ấy một tiếng 'tẩu tử' (chị dâu), mà đã gọi là tẩu tử, có phải cô ấy cùng không khác gì chúng ta sao? Vậy phải để chúng ta mời cô ấy mới đúng chứ?"
Lời nói vừa xong, lập tức đã có người phụ họa:
"Đúng! Nói rất đúng! Diệp hồ ly, chúng tôi không muốn uống với anh nữa, muốn mời tẩu tử đây! Tẩu tử, muốn uống loại rượu nào đây?"
Lục Khinh Lan nghe tiếng gọi mình, mặc dù bọn họ gọi cô là tẩu tử, nhưng cũng chỉ là xưng hô ngoài miệng mà thôi, trong mắt không hề có một chút tôn kính.
"Khinh Lan không thể uống rượu, tôi sẽ uống thay." – Diệp Đình Thâm cũng nhìn ra điểm này, che lại trước mặt cô, khóe miệng cong cong, làm ra bộ dáng cũng không tệ, nhưng trên thực tế không phải vậy.
"Anh thay cái gì mà thay?" – Cố Hiên nghiền ngẫm cười một tiếng, mắt không chớp nhìn Lục Khinh Lan, muốn bức cô phải ra mặt: "Chúng tôi kính trọng tẩu tử như vậy, chẳng lẽ ngay cả rượu mừng, tẩu tử cũng không chịu nể mặt uống cùng sao? Có phải làm cho đám anh em đây mất hết mặt mũi a?"
"Đúng đúng nha! Thật là không nể mặt nể mũi gì hết!" – Trước đó người có cặp mắt đào hoa cũng bước ra, tà khí cười một tiếng, liền nhanh chóng bước tới rót rượu.
Sắc mặt Diệp Đình Thâm trầm xuống, tâm tình càng thêm bất ổn.
Lục Khinh Lan lặng lẽ giữ chặt ống tay áo anh, im lặng nhìn anh lắc đầu, ra hiệu anh yên tâm, sau đó từ sau lưng anh bước tới, dáng người thẳng tắp, lạnh nhạt cười đáp lễ:
"Rượu, tất nhiên sẽ uống cùng mọi người."
Nói xong liền cầm chai rượu đỏ trên bàn lên, chuẩn bị rót vào ly, tửu lượng của cô cô biết rất rõ, rượu đỏ uống sẽ không say.
Nhưng cô không ngờ, một bàn tay đã ngăn chính mình lại.
Ngẩng đầu, là Lục Hồng Nhã xinh xắn nhìn mình cười một cái, nhanh chóng cầm lấy chai rượu trắng trên bàn rót đầy ly của cô, còn làm vẻ vô tội nói:
"Muốn uống thì nên uống rượu giống bọn họ, bọn họ đều uống rượu trắng a!"
Lục Khinh Lan trong lòng hừ lạnh, biểu muội này của cô, quả nhiên vẫn thích thừa cơ hội đẩy mình một cái.
"Không ngờ tửu lượng của tẩu tử lại tốt như vậy." – Cố Hiên nhanh chân đi đến trước mặt cô, đuổi Diệp Đình Thâm ra, cầm ly rượu giơ lên: "Tẩu tử, kính chị một ly!"
Nói xong, Cố Hiên ngửa đầu uống cạn, cả một ly rượu trắng lớn đều được nuốt hết vào dạ dày.
Cầm ly trút ngược xuống, Cố Hiên cười lạnh:
"Tẩu tử! Đến chị rồi!"
Lục Khinh Lan cười đáp lễ một cái, sau đó cũng giơ ly rượu lên, nhìn về đám người còn lại ra hiệu:
"Ly này, mời các vị."
Nói xong, cô cố gắng nuốt vào!
Bất quá, mới uống chưa được 1/3 đã bị Diệp Đình Thâm đoạt lấy, còn lại, tất nhiên phải vào dạ dày anh!
Cố Hiên hơi sững sờ, sau đó phản ứng lại, khinh thường nói:
"Tẩu tử, sao lại không có thành ý như vậy?"
Lục Khinh Lan còn chưa mở miệng, Diệp Đình Thâm là miễn cưỡng mỉm cười một cái, trong mắt mang theo hàn ý băng lãnh:
"Cái gì mà không có thành ý? Trước khi uống cũng đã nói, ly này mời cái người rồi, cũng không ai quy định ly rượu này phải do ai uống hết nha! Cố Hiên, mọi thứ nên có chừng mực!"
Nghe xong, Cố Hiên đem cục tức nuốt xuống.
Bởi vì Cố Hiên đột nhiên phát hiện, lời vừa rồi của Diệp Đình Thâm chính là cảnh cáo cho mình, đây chính là ranh giới cuối cùng của anh..
Thấy anh trầm mặc, những người khác cũng không dám lôi kéo Lục Khinh Lan uống rượu, ai cũng than oán trong lòng, xong rồi, mấy năm không gặp, bọn họ dường như đã quên tính cách của Diệp Đình Thâm, chọc ai cũng không được đụng đến anh a!
Giây phút trầm lặng quái dị cũng đã được Lục Khinh Lan mở miệng phá vỡ, xấu hổ nói:
"Chúng tôi còn phải đi mời rượu bàn khác, mọi người cứ tùy ý dùng, uống vui vẻ!"
Sau khi chúc rượu đến bàn cuối cùng, bình rượu rỗng trong tay Lục Hồng Nhã lại được cô ta xoay người khui một mình mới, lúc trở lại, một tia cười đắc ý lóe lên.
"Đến rồi, rượu đến rồi đây!" – Lục Hồng Nhã cố nén hưng phấn trong tim, nháy mắt nhìn Diệp Đình Thâm chằm chằm.
Đùng lúc này điện thoại của cô ta vội reo lên.
Nhìn màn hình báo cuộc gọi, cô ta âm thầm mắng chửi một câu không đúng lúc, sau đó cầm điện thoại đi đến nơi ít người trả lời.
Lúc cô ta trở lại, ly rượu cũng đã thành trống không.
Một bên khác, Lục Khinh Lan vì uống một chút rượu trắng, trong ngực buồn bực khó chịu, đáng thương cầu xin Diệp Đình Thâm đưa cô ra ngoài một lát.
Thầm than một tiếng, Diệp Đình Thâm bất đắc dĩ trừng cô một cái, bàn giao lại cho Diệp Hạo Vỹ cùng Diệp lão gia tử, lúc này anh dắt cô ra ngoài hoa viên trong khách sạn ngồi nghỉ.
Lúc lâu sau, Lục Khinh Lan nghĩ rằng nên quay lại, nhớ đến chuyện Diệp lão gia tử còn muốn bàn lễ đính hôn, cô liền đứng dậy muốn trở lại phòng tiệc.
Diệp Đình Thâm mỉm cười ngăn cản cô, chỉ chỉ vào tay cô, nói:
"Đã tìm thấy chiếc nhẫn cầu hôn của Kelan lần đó, đang nằm ở chỗ Hạo Vỹ kia, đợt lát nữa đeo lên!"
Nghe xong, Lục Khinh Lan hé môi cười một tiếng, cảm thấy có luồng gió hạnh phúc đột nhiên xông lên, gật đầu nói: "Được!"
Diệp Đình Thâm cười cười sờ đầu cô, đưa cô đi về phòng khách bên kia, vừa rồi, tiểu tử Hạo Vỹ nói không thoải mái định nằm nghỉ một hơi, sẵn tiện đem tin tức tốt này báo cho anh biết.
Nhưng không ngờ, hai người mới đến cổng phòng khách, đã nghe thấy một âm thanh kỳ quái truyền đến!