Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 237: Đoán mệnh, bát tự không hợp?




Lúc Lục Hồng Nhã bất lực nằm xuống giường, điện thoại lại vang lên, xem cuộc gọi báo đến, cô ta đột nhiên ngồi dậy!

Hồi lâu, cúp điện thoại xong, khóe miệng không thể ức chế, nở một nụ cười lạnh lẽo!

Hôm sau chính là lễ mừng thọ của Diệp lão gia tử, là nhân vật chính của sự kiện đính hôn, Lục Khinh Lan cùng Diệp Đình Thâm đã nhanh chóng đến khách sạn hỗ trợ, bất quá không ngờ, đã có vài người còn đến sớm hơn mình.

"Lục Hồng Nhã?" – Lục Khinh Lan nhíu mày, cách đó không xa, Lục Hồng Nhã đang cười duyên ngồi hầu chuyện bên cạnh Diệp lão gia tử, không biết cô ta đang nói gì, mấy người xung quanh đều không kìm lòng được, bật cười.

Nhìn thấy loại này từ xa, tựa như một nhà vui vẻ hòa thuận vậy.

Lục Khinh Lan cũng không nghĩ nhiều, cô biết Lục Hồng Nhã, lúc nào cũng có thể làm cho trưởng bối cực kỳ vui vẻ, luôn tận lực cố gắng vì muốn bọn họ vui vẻ.

"Lục Khinh Lan!" – Lục Hồng Nhã giống như ngẩng đầu vô tình, thấy hai người ngoài cổng, vội vàng ưỡn thẳng lưng, vẫy vẫy tay về phía hai người bọn họ, ra hiệu mau tới đây, làm xong lại cúi đầu nói mấy câu.

Hai người nắm tay nhau như đôi uyên ương tiến vào yến tiệc, cùng nhanh sánh vai tựa như một đôi Kim Đồng Ngọc nữ, vô cùng đẹp mắt.

Lục Hồng Nhã tối sầm mắt lại, nhanh chóng xóa đi dáng vẻ ghen ghét trong lòng.

"Cha."

"Diệp bá bá." – Lục Khinh Lan cười cười bắt chuyện, cô đem lễ vật đã chuẩn bị trước đưa tới: "Xin tặng bá bá một bộ văn phòng tứ bảo (gồm bút, mực, giấy, nghiên) hy vọng người thích!"

Nếu như không phải Diệp Đình Thâm nhắc nhở, Lục Khinh Lan sắp bị khẩn trương làm cho quên mất, Diệp lão gia tử rất thích thư pháp, tặng một bộ văn phòng tứ bảo thì quả là không còn gì tốt hơn.

Quả nhiên, Diệp lão gia tử thấy xong, nhãn tình sáng lên, cười ha ha nói:

"Lan Lan nha đầu, lễ vật này ta cực kỳ thích a!"

Lục Khinh Lan cười không đáp, len lén hướng về Diệp Đình Thâm một cái, tựa như đang nói, nhờ công lao của a!

Diệp Đình Thâm nhíu mày, ý cười đầy hết đáy mắt.

"Diệp gia gia, chẳng lẽ quà của con người không thích sao?" – Lục Hồng Nhã bỗng nhiên lên tiếng, cong miệng, làm ra bộ dáng nũng nịu.

"Thích, thích!" – Diệp lão gia tử mở miệng cười một tiếng, nhìn Lục Khinh Lan nói: "Lan Lan à, con và nha đầu Hồng Nhã thật không hổ là biểu tỷ muội, tặng quà lại giống nhau như thế! Con bé cũng tặng ta một bộ văn phòng tứ bảo a."

Vừa nói còn đem đồ của Lục Hồng Nhã mới tặng lúc nãy ra, nếu so sánh thì tính chất món quà của Lục Khinh Lan có hơi đơn giản, kém hơn một chút.

Nghe những người khác tán thưởng mình, Lục Hồng Nhã không nhịn được nhếch miệng lên, kéo ra một độ cong kiêu ngạo.

Tặng văn phòng tứ bảo thì đã sao nao? Ngọn gió nổi trội không phải đã bị mình cướp đi sao?

Thừa dịp mọi người không chú ý, cô ta lại lén nhìn qua Diệp Đình Thâm đang đứng yên lặng kia, trong lòng tự nhắc nhở, qua hôm nay, vị hôn phu của Lục Khinh Lan sẽ là của mình, hừ!

"Quả nhiên là rất đỉnh xảo!" – Lục Khinh Lan cong cong khóe miệng, ánh mắt nhìn hai loại lễ vật kia cũng thu hồi, sau đó thuận tiện nói một câu, cũng không kinh ngạc.

Biểu muội này, từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng tặng lễ vật cho trưởng bối giống với cô không phải lần một lần hai.

"Tôi nhìn không phải là xảo, mà là vấn đề hiếu tâm nha!" – Diệp Gia từ phía sau bỗng nhiên đi tới, cao ngạo hất cằm, ngồi xuống bên cạnh Diệp lão gia tử, nhíu mày nói:

"Cha, nói thế nào Lục Khinh Lan cũng là con dâu tương lai của Diệp gia chúng ta, vậy mà tặng qua lại không đặc biệt như em họ của mình! Rõ ràng là không kính trọng cha gì hết!"

"Được rồi, có cái gì đâu, cái miệng này của con nha! Cứ như vậy cha sẽ không tha cho con!" – Diệp lão gia tử hôm nay rất cao hứng, khoát khoát tay cắt ngang Diệp Gia, cố ý trừng mắt nhìn cô ta, "Lan Lan nha đầu tặng gì, cha cũng rất thích."

"Cha." – Diệp Đình Thâm mở miệng đúng lúc, lườm Diệp Gia một cái, không chút hoang mang nói: "Khinh Lan đi mua món dimsum Sinh Ký cho cha nên đến muộn."

Diệp lão gia tử thích ăn dimsum nhất, đặc biệt là ở Sinh Ký, nhưng Sinh Ký thường bán rất đắt, rất nhanh bán hết, cũng may hôm nay bọn họ dậy sớm, nếu không đã trở về tay không rồi.

"Khinh Lan thật có lòng!" – Diệp lão gia tử nhận hộp dimsum xong, trong lòng cực kỳ vui vẻ, càng thấy đôi trẻ này quả là trời sinh một đôi, hài lòng vô cùng.

Ai cũng không nhìn thấy, Lục Hồng Nhã cố gượng cười, đến độ hàm răng nghiến chặt vào nhau!

Mà Diệp Gia cũng khinh thường nhìn sang chỗ khác.

Không lâu sau đó, tân khách cũng dần dần đến nhiều hơn, Diệp lão gia tử có Lục Khinh Lan và Diệp Đình Thâm bên cạnh, cùng nhau chào hỏi những người kia.

Bọn họ thấy đôi trẻ Lục – Diệp, nhớ đến chuyện cầu hôn kinh động mấy tháng trước, cũng tự nhiên ca ngợi một màn.

Những lời kia bay đến trong tai Lục Hồng Nhã, đâm vào làm cho cô ta cực kỳ khó chịu, hết lần này đến lần khác muốn tránh cũng không được!

Trong lúc cô ta phiền muộn, bỗng nhiên thấy bà Trang Mi đang trầm mặc, cô ta vui mừng trong bụng, làm bộ dáng khả ái chạy tới chỗ bà:

"Diệp nãi nãi! Người càng lúc càng trẻ nha! Suýt nữa con đã không nhận ra rồi!"

"Cái đứa nhỏ này, miệng lưỡi thật ngọt mà!" – Không có người phụ nữ nào lại không thích người khác khen mình trẻ, bà Trang Mi rốt cuộc cũng nở nụ cười, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lục Khinh Lan.

Lần trước từ thành phố A trở về, Diệp lão gia tử biết được chuyện của Diệp Nhị Tinh, nổi giận chí cực, sau này nghĩ đi nghĩ lại, bà vẫn cương quyết không để cho Lục Khinh Lan trở thành con dâu của bà. Nhất định tìm cách thay đổi, không thể cái gì cũng biểu lộ ra mặt được.

Hôm nay, chính là một cơ hội.

Lục Hồng Nhã không biết trong lòng bà Trang Mi đang nghĩ gì, cô ta cũng đang tính toán xem phải làm sao để hôm nay phá rối một cách không có sơ hở.

Hai người đều mang tâm tư trong lòng, cứ như vậy không thèm nói thêm câu thứ hai, người ở bên ngoài thấy cảnh này, ngược lại nghĩ rằng bọn họ giống như mẹ chồng nàng dâu cực kỳ hòa hợp.

Rất nhanh, tân khách đều đã vào bàn ngồi, Lục Khinh Lan ngồi đối diện xéo chỗ bà Trang Mi, mặt bà không vết tích, hướng về Diệp gia liếc mắt ra hiệu một cái.

Diệp Gia hiểu ý, giống như vô tình nhắc tới:

"Cha, sinh thần bát tự của lão tứ và Lục Khinh Lan xem thế nào rồi?"

Thành phố B có một tập tục, nam nữ trước khi đính hôn đều phải đi xem đoán mệnh (xem bói), coi hai người có hợp nhau hay không. Chuyện này vẫn luôn diễn ra. Mặc dù không ít người trẻ tuổi không để tâm đến, nhưng đối với thế hệ trước mà nói, lại là chuyện không thể thiếu.

Đầu tiên Diệp lão gia tử hơi sững sờ, lập tức nở nụ cười:

"Con không nhắc cha cũng quên mất. Đều rất tốt. Cũng vừa lấy về, để trong gói trước mặt mẹ con." – Ông hướng về bà Trang Minh nói: "A Mi, lấy ra đi."

Vì thế tầm mắt mọi người đều tập trung nhì bà Trang Mi.

Mặc dù Lục Khinh Lan cùng Diệp Đình Thâm đều không tin, nhưng cô vẫn không thể khống chế nổi, khẩn trương lên.

Phát giác thấy thay đổi nhỏ của cô, Diệp Đình Thâm vươn tay nắm chặt tay cô, nhỏ giọng nói:

"Không cần khẩn trương, chỉ là hình thức thôi!"

Nhìn gò má của anh đối diện với mình, bỗng nhiên Lục Khinh Lan cảm thấy an tâm cực kỳ.

Diệp Gia lấy tờ giấy từ chỗ bà Trang Mi tựa như không kịp đợi nổi, vội vàng mở ra xem, càng xem sắc mặt càng xấu hổ.

"Thế nào?" – Diệp lão gia tử nhíu mày, chẳng lẽ lại không tốt?

Diệp Gia nhanh chóng liếc qua hai người, giống như tiếc hận nói:

"Cha, trên này nói bát tự cả hai có chút không hợp."

Lời này vừa nói xong, không ít người đổ dồn ánh mắt về chỗ đôi trẻ, tựa như không thể tin được.

Diệp lão gia tử tỏ vẻ ngưng lại, cầm tờ giấy nhỏ Diệp Gia đưa qua, phía trên có viết sinh thần bát tự hai người, sau đó toán mệnh tiên sinh còn phê bình chú giảng bên dưới, cuối cùng là vận thế nếu hai người sống bên nhau.

Nhìn từ đầu đến cuối, xác thực là không tốt.

Lục Hồng Nhã không nhịn được liền đắc ý, không nói đây có phải là việc mê tín hay koong, trước mặt mọi người lại bị phê là một đôi không hợp, hừ, Lục Khinh Lan, rốt cuộc cô cũng mất thể diện nha!

Nghĩ thế, cô ta định nói gì đó hỗ trợ thêm.

Không ngờ, đúng lúc này Lục lão gia tử cũng tới.

"Lão Diệp! Sắc mặt ông sao không tốt vậy?" – Lục lão gia tử bước tới cười ha hả, ngồi xuống chỗ trống nói tiếp: "Trước khi ra cửa gặp phải vài chuyện nên ta tới trễ, lão Diệp à, ta không đến muộn chứ hả?"

Thấy Diệp lão vẫn không có phản ứng nhìn mình, Lục lão cũng thấy có gì đó không đúng, đến gần xem thử, cũng nhìn thấy nội dung trong tờ giấy kia, mặt dù trong lòng có chút giật mình, nhưng sắc mặt ông vẫn không thay đổi, nói:

"Cách nói này sao có thể tin được chứ, ta thấy hai đứa trẻ rất tốt, trời sinh một đôi."

"Cha!" – Diệp Đình Thâm không chút hoang mang, mở miệng, khóe miệng vẫn giữ một nụ cười đầy tự tin: "Chuyện vận thế này, khó mà nói tốt hay không tốt. Nếu như nói mệnh của chúng ta được tính toán kiểu như vậy, thì con người cần gì phải cố gắng nữa chứ? Cha! Loại vật này, cứ xem cho biết thôi. Diệp gia chúng ta, mọi thứ đều dựa vào cố gắng của bản thân mà đạt được, không phải sao?"

"Cũng không thể nói như vậy, lão tứ à!" – Diệp Gia không đồng ý, lắc đầu đứng lên phản đối: "Nhân duyên trời định, nếu hai người không hợp, miễn cưỡng ở bên nhau cuối cùng không biết là ai hại ai đây!"

Càng nói, Diệp Gia càng không ngừng hướng về Lục Khinh Lan khiêu khích, cười một tiếng: "Cô nói đúng không, nha đầu Lục gia?"

Lục Khinh Lan còn chưa kịp trả lời, Lục lão gia tử đã không vui, mở miệng trước:

"Nhị nha đầu Diệp gia, lời này của con, Lục thúc thúc không thích nghe chút nào."

"Lục thúc thúc, con chỉ ăn ngay nói thẳng thôi!"

Từ nhỏ đến lớn, Diệp Gia chưa từng sợ ai bao giờ, cơ hội lần này đã vất vả chờ đợi, đương nhiên phải ra sức làm Lục Khinh Lan khó xử một phen, cho nên cũng mặc kệ người lên tiếng bênh vực là ai!

"Nhị tỷ!" – Diệp Đình Thâm đứng lên, nhàn nhạt lườm cô ta một cái.

Mặc dù lúc này nhìn qua như không một gợn sóng, ngược lại Diệp Gia bị anh hù một phát, không tự chủ quay mặt sang chỗ khác, cố ý né tránh, nhưng ngoài miệng vẫn mạnh mẽ nói:

"Lão tứ, cậu muốn nói gì chứ?"

Diệp Đình Thâm nhẹ nhàng cười một tiếng:

"Tôi chỉ muốn nói rằng, nhị tỷ, chị nói bậy rồi. Năm đó chị cùng anh rễ tính ra mệnh toán cũng là không tốt, nhưng sống bên nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ nên là càng ngày càng không tốt mới đúng chứ hả? Anh rễ đối với chị rất tốt, chúng ta ai cũng thấy rõ chuyện này."

"Tôi, tôi.." – Bị Diệp Đình Thâm nhắc nhở một phen, Diệp Gia đột nhiên nhớ lại chuyện đoán mệnh năm đó trước khi đính hôn, cũng đã gây ra không ít chuyện, suy nghĩ lại một chút, bây giờ cũng không đủ sức nói tiếp gì nữa.

Lục lão gia tử đem biểu hiện của Diệp Đình Thâm ghi nhận trong đáy mắt, hài lòng cực kỳ, nhưng vẫn thấy Diệp lão còn để dáng vẻ cau mày, cố ý ho khan vài tiếng, lớn giọng nói:

"Ta nói a, lão Diệp! Ông còn đang nghĩ cái gì nữa chứ? Ta vẫn nhớ kỹ nha, lúc ông với tẩu tử hồi xưa cũng là dạng này. Ông nói xem, hiện tại chẳng phải hai người vẫn sống tốt sao?"

Năm đó đoán mệnh của Diệp lão gia từ cùng bà Trang Mi, tính ra cũng có chênh lệch, lúc ấy Diệp bá mẫu phản đối kịch liệt, nhưng bây giờ, chẳng phải đều tốt đẹp hay sao?

Bà Trang Mi cũng nhớ đến cốt lõi, trong lòng gất rút không yên, nghìn tín vạn tính lại quên mất lão Lục! Còn đem chuyện của mình ra nói tới!

Lục lão gia tử cuối cùng cũng kéo được tinh thần của Diệp lão lên, nhớ tới mình cũng từng gặp qua tình huống này với con gái, trên mặt có chút xấu hổ, đang định giải thích thì có một âm thanh cắt ngang mình!