Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 236: Bình tĩnh bị ăn lần nữa




"Đau không?" – Lục Khinh Lan hỏi, khẽ động, cô phát hiện có gì đó không đúng.

Sau đó cô mất hết tiền đồ, đỏ mặt.

Thật không biết bộ dáng ngượng ngùng của cô lúc này đã trở nên thật mê người. Một khắc sau, Diệp Đình Thâm vươn tay đè đầu nhỏ của cô lại, ôn nhu hôn lên!

Lục Khinh Lan mỉm cười đầy mặt, lại dịu dàng đối đãi.

Ngày hôm sau thức dậy, Diệp Đình Thâm đã đi làm, trên bàn ăn giống như trước đây, bày một bữa sáng ngon miệng. Lục Khinh Lan sau khi nhấm nháp tỉ mit thức ăn, liền đi đến ban công, ngồi xuống bật máy tính lên, hồi tưởng lại chi tiết phỏng vấn hôm trước, sau đó lại lấy bản thảo phỏng vấn ra xem.

Cô cũng không phải thỏa hiệp, cũng không phải đã cân nhắc xong rằng sẽ đồng ý đề nghị của bọn họ gia nhập Thụy Thượng. Chỉ là cô không muốn bị Lăng Vi lấy cứ, đến tìm mình nhiều lần như vậy.

Tốt thôi, thật ra sau khi Lục Khinh Lan xác định được Lăng Vi thích Diệp Đình Thâm cũng đã dần thích ứng. Lỡ như đi từ nông đến sâu thì phải làm sao? Cô là người nhỏ mọn thế đó, không muốn vị hôn phu của mình bị người khác nhớ thương.

Thời gian nửa ngày trôi qua, Lục Khinh Lan cũng chỉ trôi dạt theo bản thảo.

"Oai.."

Duỗi lưng một cái, ấn nút gửi xong, Lục Khinh Lan liền tắt máy tính, bắt đầu đọc sách.

Có lẽ cô giúp người giải quyết chuyện gấp thì cũng phải giúp đến cùng thật. Lăng Vi cũng không đến tìm cô nữa, chẳng qua là đợi một ngày nói lời cảm ơn.

Nhoáng một cái, mấy ngày trôi đi, đã nhanh chóng đến thứ sáu, Lục Khinh Lan đi theo Diệp Đình Thâm trở về Diệp gia chúc thọ Diệp lão gia tử, thuận tiện để trưởng bối hai nhà thương thảo chuyện đính hôn một chút.

Nhưng Lục Khinh Lan lại không ngờ, lần về thành phố B này sẽ phát sinh nhiều chuyện, làm cô không kịp trở tay.

Có lẽ vì nhập ngũ đã lâu, Diệp lão Diệp tử vẫn không thích làm sinh nhật phô trương lãng phí, càng chỉ muốn làm một bữa tiệc quây quần người nhà với nhau, náo náo nhiệt nhiệt ăn một bữa cơm.

Nhưng lần này lại khác, con trai ông đem nha đầu Lục gia ra ngoài lâu như vậy, rốt cuộc cũng chịu đính hôn. Làm cho ông sướng đến phát rồ rồi! Nghĩ đến thừa lúc có chuyện vui này cũng không phải đơn giản. Suy nghĩ một chút, đã quyết định chúc thọ năm nay sẽ tuyên bố một phen, vừa vặn cũng sẽ đem chuyện cầu hôn của tiểu tử kia trong tiệc thọ lần trước của Lục lão hô ứng lẫn nhau.

Thế là lần đầu tiên Lục Khinh Lan bước vào Diệp gia, đã thấy danh xưng "Thiết Diêm Vương" của Diệp lão gia tử đang cười híp mắt, vui vẻ nhìn hai người bọn họ, thỉnh thoảng còn quét mắt nhìn về phía bụng của Lục Khinh Lan.

Lục Khinh Lan đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.

"Cha! Đừng nhìn nữa, Khinh Lan da mặt mỏng!" – Diệp Đình Thâm cố gắng kiềm chế ánh mắt trợn trắng thiếu lễ độ của mình xuống, bất đắc dĩ nhắc nhở lão gia tử đừng dọa cô vợ nhỏ của anh.

"Được được được, không nhìn thì không nhìn." – Tâm tình Diệp lão gia tử tốt vô cùng, không hề để tâm, trong lòng vui mừng khôn xiết, ít ra thấy cảnh hai người họ bên nhau cũng không tệ, nhìn dáng vẻ che giấu khuyết điểm của tiểu tử này, ha ha, quả nhiên có phong thái của mình, không tệ a!

Nghĩ thế, Diệp lão gia tử đứng trước những người khác, vẻ mặt ôn hòa nói:

"Đã về rồi sao, vậy đi Lục gia trước đi, đừng để thiếu lễ độ. Lục lão lúc nào cũng lẩm bẩm nhắc Lan Lan nha đầu đâu rồi, ngày mai hai đứa cứ trực tiếp đến khách sạn là được."

Nói xong còn không kịp đợi đã muốn đuổi bọn họ đi rồi.

Diệp Đình Thâm biết lo nghĩ của ông, lập tức gật đầu, nói vài lời xong liền đem cô gái nhỏ trở về Lục gia.

Mới bước xuống xe đã thấy Lý mẫu đứng ở cổng chính đợi họ, lúc thấy hai người, nét mặt cười tươi như đóa hoa cúc:

"Lan Lan cùng Đình Thâm về rồi sao, mau tới đây! Ông ngoại con đợi để được ăn một bữa cơm cũng lâu rồi đó! Vừa rồi còn nhắc tiếp, các con cũng vậy, lâu lắm rồi cũng không nói trở về, lão nhân gia a lần này được náo nhiệt một phen rồi!"

Lục Khinh Lan gật đầu với Lý mẫu một cái, nói thật nhiều lời dỗ dành, sau đó mới vào nhà.

"Ông ngoại!" – Lục Khinh Lan giòn tan gọi một tiếng.

Diệp Đình Thâm cũng cất vài món đồ đem tới, rất tự nhiên nồng nhiệt gọi một tiếng:

"Ông ngoại."

Lục lão gia tử nghe xong, trong bụng như nở hoa, vội vàng ngoắc ngoắc bọn họ:

"Mau tới đây! Lan Lan à, ngồi cạnh ông ngoại này!"

"Cha!" – Bà Vương Quân Mai mở miệng trước, cau mày: "Cha bất công quá đi! Hồng Nhã cũng vừa trở về, cũng nên để con bé ngồi cạnh cha mới đúng chú? Dù sao Hồng Nhã cũng là tôn nữ ruột thịt của cha!"

Bà ta vừa mở miệng, Lục Khinh Lan mới phát giác người ngồi bên cạnh Vương Quân Mai là Lục Hồng Nhã.

Vương Quân Mai là nhị cữu mẫu (dì hai), Lục Hồng Nhã là biểu muội của Lục Khinh Lan, khi cô còn bé, trước khi rướt về Lục gia, Lục lão gia tử cưng chiều nhất chính là Lục Hồng Nhã. Kể từ khi Lục Khinh Lan xuất hiện, đã phá vỡ hiện tượng này.

Lục Hồng Nhã bị cưng chiều lớn lên, đối với mình tràn đầy địch ý, mà bà Vương Quân Mai tự nhiên cũng không thích mình. Mỗi làn trở về Lục gia đều nghĩ đủ biện pháp giáo huấn mình, nhưng chưa từng để cho Lục lão gia tử biết.

"Nhị cữu mầu!" – Có thể xem quan hệ giữa bọn họ thật sự không tốt, nhưng lễ phép vẫn không thể bỏ, Lục Khinh Lan cong cong khóe môi, tôn kính gọi một tiếng, sau đó là chào những vị trưởng bối khác.

"Tôi cảm thấy cô không nên gọi nhị cữu mẫu này." – Vương Quân Mai hừ lạnh, không thèm để ý đến sắc mặt trầm xuống của Lục lão gia tử, nói tiếp: "Đã bảo cô ngồi xuống còn đứng đó làm gì? Chẳng lẽ còn muốn chúng tôi kéo ghế mời cô ngồi sao? Thật là! Dáng vẻ kiêu ngạo lớn như thế, học ai vậy chứ?"

"Được rồi, bớt tranh cãi lại thì sao?" – Lục lão gia tử không vui khẽ nhíu mày, giống như cảnh cáo liếc bà ta một cái: "Nói chuyện với vãn bối, sao lại nổi giận? Dù sao cũng là nhị cữu mẫu của Lan Lan! Lại thể hiện phong thái như vậy!"

Dù sao bà ta cũng là con dâu thứ hai, bình thường cái gì cũng tốt, một khi Lan Lan trở về, phải nói vài câu lạnh nhạt mới thấy dễ chịu, nói thế nào cũng không nghe.

Đối với bộ dạng đó của Vương Quân Mai, Lục Khinh Lan đã sớm quen thuộc, nếu nói có một ngày Vương Quân Mai nhìn thấy cô mà tỏ vẻ thân thân thiết thiết, lúc đó chắc hẳn là hóa quỷ rồi!

Chỉ có điều, điều làm cô thấy kỳ quái là hôm nay Lục Hồng Nhã lại cực kỳ trầm mặc, thường ngày gặp mình, không phải trên miệng luôn đôi co thắng thua cho được mới chịu bỏ qua sao? Bây giờ lại một mực cúi đầu, làm cho người khác không nhìn ra vẻ mặt của cô ta.

Bất quá Lục Khinh Lan cũng không để trong lòng, lặng lẽ nhún vai một cái, cũng không thấy chua xót với lời của Vương Quân Mai vừa rồi, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Lục lão gia tử ngồi xuống, cùng nhau, tự nhiên còn có Diệp Đình Thâm.

Lục lão gia tử cực kỳ cao hứng, vui vẻ hỏi han ân cần, hỏi chuyện ăn ở vừa xong thì đã hỏi đến dự định đính hôn, cuối cùng hỏi tới đến khi nào kết hôn, định lúc nào mới muốn có con, muốn mấy đứa..

"Ông ngoại.." – Lục Khinh Lan bối rối, khuôn mặt nhỏ bé nóng lên giống như hỏa thiêu, thực sự bị hỏi không còn ý tứ, dứt khoát cúi đầu làm thành dáng vẻ của một con đà điểu nhỏ.

Trái lại, Diệp Đình Thâm ngoài mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng khóe miệng vẫn còn mỉm cười, phối hợp cực kỳ.

Lục Khinh Lan thầm mắng một tiếng: Cầm thú!

Lúc cô cúi đầu xuống cô đã bỏ qua vài cái thỉnh thoảng liếc nhìn của Lục Hồng Nhã đối với Diệp Đình Thâm.

"Tiểu thúc thúc." – Giờ ăn cơm, Lục Hồng Nhã rốt cuộc cũng đã tìm được cơ hội nói chuyện, xấu hổ nhìn qua Diệp Đình Thâm một cái, hoàn toàn mất hết dáng vẻ vênh váo hung hăng thường ngày, trông rất ngu ngốc, ngây thơ hỏi: "Lần này trở về, thúc muốn ở lại mấy ngày a?"

Vừa nghe đến danh xưng "tiểu thúc thúc", Diệp Đình Thâm hơi sững sờ một cái, sau đó nhìn thoáng về phía âm thanh vừa gọi mình thì ra là Lục Hồng Nhã, người lúc nào cũng cà nanh (hay tranh giành) với cô gái nhỏ nhà mình, trong lòng anh có chút không vui.

Tiểu thúc thúc là cách gọi riêng biệt của nữ nhân nhà anh nha!

Nhíu nhíu mày, Diệp Đình Thâm nhàn nhạt trả lời: "Cuối tuần đi." Càng tỏ ra dáng vẻ không muốn nhiều lời.

Anh luôn nhất quán như thế, đám người kia cũng không lấy làm lạ.

Thấy dáng vẻ lạnh như băng của Diệp Đình Thâm dành cho mình, Lục Hồng Nhã cự kỳ khó chịu, tầm mắt lập tức rũ xuống, giống như bất lực, ủy khuất.

Không bao lâu, cô ta bỗng không từ bỏ ý định, hỏi tiếp:

"Vậy, thúc thật sự muốn đính hôn với Lục Khinh Lan à? Cô ta có gì tốt chứ?"

Lời kia vừa nói ra, trên bàn ăn đột nhiên trở nên yên lặng!

Mọi người ai cũng kinh ngạc, không cảm xúc nhìn chằm chằm Lục Hồng Nhã, tiếp theo lại lén nhìn qua Diệp Đình Thâm vài lần.

Mà Lục Khinh Lan lại lạnh lùng nhìn Lục Hồng Nhã, nhìn dáng vẻ ủy khuất cùng xấu hổ của cô ta, xem ra đang cảm thấy mình không tốt, không xứng với Diệp Đình Thâm đây mà?

Ồ, cô đúng là đã xem thường người biểu muội này rồi a!

Khác biệt với Lục Khinh Lan, bà Vương Quân Mai hận không rèn sắt thành thép, trong lòng thầm mắng Lục Hồng Nhã một trần, con gái bà sao lại không biết nhẫn nhịn thế chứ? Coi như gặp Lục Khinh Lan được nước trèo cao không vui đi, cũng không cần phải hỏi một câu ngu xuẩn trong tình huống này chứ!

Bà ta lén ngẩng đầu, đã nhìn thấy sự phẫn nộ lờ mờ trong mắt của Lục lão gia tử, không khỏi kinh sợ, lập tức đầu óc vận động nhanh nhảy, muốn chuyển sự chú ý của mọi người.

Nhưng đã có người nhanh miệng hơn!

"Diệp Đình Thâm tôi đã nhận định Khinh Lan, thì tuyệt đối sẽ không thay đổi. Cô ấy trong lòng tôi, tự nhiên là tốt nhất, ai so sánh cũng đều kém xa!" Diệp Đình Thâm dừng một chút, híp mắt lại, cười nhạt một tiếng: "Cho nên, đính hôn, kết hôn là chuyện tự nhiên thôi."

"Nhận định", 'tốt nhất', hai từ này tựa như độc dược khổ nhất, bên trong lại xen lẫn thuốc đắng, làm cho Lục Hồng Nhã sững sờ không phát ra được âm thanh nào.

Cô ta ngốc ngốc ngồi yên một chỗ, giống như hồn bay mất phách, thiếu nữ ôm một cục ngượng ngùng, tâm ý còn chưa kịp dâng tới đã bị người ta không thèm quan tâm ném xuống đất.

"Hồng Nhã, Hồng Nhã?" – Bà Vương Quân Mai thấy con gái mình như vậy, không nhẫn tâm trách cứ, đầu óc vừa rồi bất động, hiện tại lại đau lòng ghê gớm.

Sau một khắc, Lục Hồng Nhã đột nhiên ngẩng đầu, oán độc nhìn qua khuôn mặt lạnh nhạt của Lục Khinh Lan, giật giật khóe môi, cuối cùng nói xin lỗi:

"Tiểu thúc thúc nói hay lắm, Lục Khinh Lan, tôi không nên nói như vậy!"

Cuối cùng, cô ta lại quật cường quay đầu chỗ khác:

"Ông ngoại, con ăn no rồi, đi ra ngoài trước."

Nói xong cũng không nói tiếp, liền xoay người rời đi.

"Hồng Nhã, Hồng Nhã!" – Bà Vương Quân Mai gấp rút đứng lên, không chút nghĩ ngợi liền muốn đuổi theo.

Lục lão gia tử đem đũa buông xuống bàn, nhìn qua mặt bàn, giọng điệu căm giận nói:

"Ngồi xuống! Nó cũng không phải con nít, ra ngoài còn muốn người khác đi cùng à?"

Bà Vương Quân Mai không cam tâm, hết lần này tới lần khác rất oán giận lão gia tử, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống, bất quá, trong mắt nhìn Lục Khinh Lan, oán hận lại càng nhiều hơn.

Bởi vì không khí đã bị làm không vui, tiếp theo, bữa cơm cũng đã trở nên kỳ quái.

Lục Khinh Lan cũng nhanh chóng không còn khẩu vị ăn như thường ngày, tùy tiện ăn thêm mấy miếng, sau đó bị Diệp Đình Thâm kéo ra ngoài tản bộ.

Lục lão gia tử yêu thương cô, lo lắng sợ cô suy nghĩ nhiều cho nên đồng ý để họ đi dạo.

Ban đêm hay người ở lại Lục gia, mà cách phòng cô không xa, Lục Hồng Nhã phẫn nộ, ném tung đồ vật, trong mắt của cô ta tràn đầy lửa hận, gặp thứ gì cũng ném, xem chúng là Lục Khinh Lan mà trút giận.

Cuối cùng, cô ta cũng bất lực nằm xuống, bỗng điện thoại lại vang lên, xem màn hình nhấp nháy, đột nhiên cô ta ngồi dậy!