Lục Khinh Lan sững sờ, lúc này mới kịp phản ứng lại chuyện vừa rồi, nhưng giọng nói bên trong, lại ẩn chứa một ý vị trào phúng, khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên, giống như là đang xem kịch hay.
Lục Khinh Lan bị nhìn suýt chút nổi nóng, cô lập tức bỏ tay xuống, không lạnh không nhạt, đáp:
"Không nghe được đầy đủ."
"Không nghe được đầy đủ?" – Người kia giống như đang nghe được một trò cười, mỉm cười một cái, đôi mắt chim ưng chăm chú nhìn chằm chằm Lục Khinh Lan: "Không nghe đầy đủ cũng không sao, tôi có thể nói cho em biết."
Dứt lời, không đợi Lục Khinh Lan đáp có muốn nghe hay không, người đó đứng đấy nói lại một lần nữa, thuận tiện kể thêm vài ba sự tình giữa Diệp Đình Thâm cũng Lăng Vi nói ra một chút.
"Cho nên?" – Lục Khinh Lan nhíu mày, trong lòng có chút căm tức, xem như Lăng Vi thích Diệp Đình Thâm thì thế nào? Cũng không cần đến lượt tên này đứng ra châm chọc khiêu khích a?
Ngược lại nam nhân kia khá kinh ngạc trước phản ứng của Lục Khinh Lan, không chút né tránh, nhìn về phía cô, cuối cùng khóe miệng không còn cười, lạnh lùng đáp:
"Không có cho nên, sau này sẽ phát sinh chuyện gì, rất khó nói. Tốt nhất em nên chuẩn bị tâm lý sẵn đi."
Lần này Lục Khinh Lan triệt để phát hỏa, khó hiểu, lại chạy đến nói những lời này với mình? Quả nhiên, có phải đã xem Thượng Đế đề cao bản thân rồi hay không?
"Về sau phát sinh chuyện gì cũng rất khó nói." – Cô ngẩng đầu, không yếu thế nhìn chằm chằm người kia, không hề che giấu một tia trào phúng nhàn nhạt trong đáy mắt: "Bất quá, như thế nào đi nữa cũng là chuyện giữa tôi và Đình Thâm, anh không cảm thấy anh không có tư cách đứng đây nói chuyện này sao?"
"Thật là mạnh miệng nha!" – Nam nhân kia hừ lạnh, lộ vẻ mặt khinh thường, còn định nói gì đó liền phát hiện bóng dáng của Diệp Đình Thâm bước tới.
"Không thoải mái sao? Sao đi toilet cũng đi lâu vậy?" – Diệp Đình Thâm bước đến bên cạnh Lục Khinh Lan, rất tự nhiên nắm lấy tay cô, thâm tình cưng chiều, không màng đến hô hấp của người ngoài.
"Không có! Chỉ là nói vài câu chuyện phiếm thôi!" – Lục Khinh Lan quay mặt chỗ khác, chuyện khó chịu trong lòng, sao lại trút lên người Diệp Đình Thâm được, mặc dù cô biết loại này là cố tình giận cá chém thớt, giận chó đánh mèo đây mà!
Diệp Đình Thâm không để ý đến động tác nhỏ của cô, ngẩng đầu thu ý cười trong mắt, nhìn người trước mặt, nhàn nhạt nói:
"Đi xem Lăng Vi một chút đi, cô ấy dường như không thoải mái a."
Nam nhân đó hơi sững sờ, ánh mắt có chút ảm đạm, bên trong pha lẫn nhẫn nại cùng phẫn nộ:
"Tôi biết rồi!"
Vừa nói vừa xoay người chạy đến phòng ăn.
Sau lưng, Lục Khinh Lan nhìn theo bóng lưng của tên đó, nghi hoặc hỏi:
"Người này là ai? Em lại quên tên mất rồi?"
Diệp Đình Thâm cũng không muốn nói chuyện nhiều, không cảm xúc, ném ra một câu: "Trưởng tôn của nhà họ Cố!"
Nghe kiểu nói chuyện này của Diệp Đình Thâm, trong đầu Lục Khinh Lan cũng có ấn tượng, là anh ta? Trách sao cô luôn cảm thấy nhìn qua có chút quen mắt, nhưng chẳng phải anh ta đã..
Bất quá không cho cô suy nghĩ thêm nữa, người bên cạnh đã trực tiếp xoay mặt cô sang, cố ý cười hỏi:
"Sao vậy? Có anh ở đây còn muốn nhìn người khác ư?"
Lục Khinh Lan trừng anh một cái, trực tiếp ném cho Diệp Đình Thâm một cái liếc mắt, làm cho anh cười lớn một phen.
Lúc hai người trở lại phòng ăn, Lục Khinh Lan đã không thấy Lăng Vi ở đó, nam nhân lúc nãy cũng đã rời đi.
Cố Lăng Tu mở miệng trước:
"Lăng Vi thấy không khỏe, tiểu tử Cố gia lo lắng nên đã đưa về trước rồi. Diệp hồ ly, hay là hôm nay đến đây thôi?"
"Thôi cái gì mà thôi? Bây giờ mấy giờ rồi chứ?" – Người có cặp mắt đào hoa lên tiếng phản đối, hừ hừ hai tiếng: "Ta nói a, Diệp hồ ly, đã bao lâu rồi chúng ta không tụ họp? Vẫn còn sớm chán!"
Cố Lăng Tu trừng mắt nhìn người đó:
"Lúc này mà còn sức đi nữa sao? Lão gia tử nhà ngươi dặn dò cái gì ngươi quên rồi à? Mau chóng đi về đi!"
Cặp mắt đào hoa kia có chút không vui, nhưng nghe đến ba chữ lão gia tử đã lập tức yên lặng, bất đắc dĩ đứng lên.
Bữa cơm tối cứ thế kết thúc. Nhưng với Lục Khinh Lan mà nói, những chuyện nghe được ở góc đường tuy nghe lọt tai nhưng vẫn rất khó chịu.
Mặc dù cô tin tưởng Diệp Đình Thâm, cũng biết rằng ai cũng có quá khứ, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện Lăng Vi đã thích anh nhiều năm, hiện tại cũng đang ở nhờ trên lầu nhà mình, trong lòng khó chịu lại càng thêm khó chịu.
"Trên đường đi không thấy em nói gì, chẳng lẽ tên tiểu tử kia đã nói gì với em?"
Về đến nhà, Diệp Đình Thâm ôm cô đặt lên đùi, ôn nhu hỏi chuyện: "Nếu muốn biết chuyện gì, hỏi anh không được sao? Em phải biết rằng, những chuyện bọn họ nói ra cũng không bằng trực tiếp nghe anh nói."
Bởi vì Lục Khinh Lan có uống một chút rượu trái cây, có men trong người, lá gan của Lục Khinh Lan cũng lớn hơn, lắc mông xoay người tới ôm cổ Diệp Đình Thâm, ánh mắt ai oán:
"Diệp Đình Thâm! Lăng Vi thích anh!"
Tất nhiên cô không biết hành động nhỏ của mình, cộng thêm cái vểnh môi nho nhỏ kia đã làm cho tâm tình của Diệp Đình Thâm biến động lớn!
Diệp Đình Thâm không ngờ Lục Khinh Lan lại mở miệng nói chuyện này, xem bộ dáng của cô không nhịn được, mỉm cười.
"Anh cười cái gì?" – Lục Khinh Lan hung hăng trừng mắt một cái, cảm thấy nụ cười của anh quả thực rất chướng mắt, lập tức không suy nghĩ nhiều, cắn anh một cái!
Diệp Đình Thâm để mặc cho cô muốn làm gì thì làm, đợi đến khi cô cắn xong, mới nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, ánh mắt thanh tịnh nhưng lại chứa đựng ý vị thâm tình:
"Anh cười là vì Khinh Lan của chúng ta, bộ dáng lúc nãy rất giống như là đang ăn dấm a! Anh mặc kệ người khác thế nào, lúc nào anh cũng chỉ muốn một mình em, hiểu không? Cô gái nhỏ khó tính?"
"Hừ!" - Lục Khinh Lan kiêu ngạo giơ cằm lên, lúc này cô sẽ không thừa nhận vì có anh mà những thoải mái trong lòng đã giảm đi rất nhiều.
Bất quá nghĩ đến lời vừa rồi, trong lòng cô lại cảm thấy ngọt ngào, liếc mắc nhìn sang chỗ vừa rồi bị cô cắn, có chút ảo não.
"Đau không?" – Lục Khinh Lan hỏi, khẽ nhúc nhích, cô phát hiện có gì đó không thích hợp.
Sau đó, cô rất không có tiền đồ, đỏ mặt.
Thật tình không biết giờ phút này, bộ dáng ngượng ngùng của cô lại có thể say lòng người đến cỡ nào. Một khắc sau, Diệp Đình Thâm vươn tay kéo cái đầu nhỏ bất động của cô, ôn nhu hôn lên!