Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 220: Đàn bà đanh đá, sao chổi?




Xem từng bài đăng, hàng loạt tin tung ra. Có tin nói Lục Khinh Lan ngông cuồng tự đại, không biết tốt xấu, tin chứng minh cô thật sự có năng lực cũng có. Bất quá trải qua mọi chuyện, tin đồn nói cô đạo văn cũng đã biến mất, mà tin tức nhắm vào Diệp Đình Thâm cũng đã lặng mất.

Lục Khinh Lan yên tâm hẳn.

Không quá mấy giây, cô lại đứng dậy, bỗng nhiên nhớ ra sắp đến sinh nhật của Diệp Đình Thâm rồi! Nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị thứ gì ra hồn!

Trước đó, khi biết sắp đến sinh nhật anh từ chỗ Lăng Vi, cô nghĩ rằng mình nên chuẩn bị cẩn thận một món quà tặng anh, nhưng sau đó lại bị vô số chuyện làm rối loạn tâm trí.

Nên tặng cái gì mới được?

Đi tới đi lui vài vòng, Lục Khinh Lan vẫn chưa tìm ra cách tốt nhất, bất đắc dĩ cô gọi điện thoại cho Giang Nhiễm Nhiễm, hẹn cô ấy ngày mai cùng đi dạo vài cửa hàng.

* * *

Hôm sau.

Dường như tất cả các cửa hiệu đều đã bị Lục Khinh Lan đi dạo qua, cô vẫn chưa tìm được một món quà vừa ý. Định phàn nàn vài lời lúc này mới phát hiện Giang Nhiễm Nhiễm hôm nay khá im lặng, không giống Giang Nhiễm Nhiễm của ngày thường.

Lục Khinh Lan bước qua, kéo kéo cánh tay cô ấy, lên tiếng hỏi:

"Nhiễm Nhiễm, nàng sao vậy? Không nói lời nào, thật là không quen gì hết! Gần đây bận rộn lắm hả? Nhìn nàng xem, hai mắt đều thâm quầng rồi!"

"Không sao! Hí kịch vừa kết thúc, ta tạm thời được nghỉ một chút."

Thật ra trong lòng Giang Nhiễm Nhiễm thật sự rối loạn, trong lòng tựa như cuộn len rối bời, vô cùng bực bội, khó chịu nhưng lần nào định nói ra cũng không biết mở miệng thế nào.

"Nàng gặp chuyện gì phải không?" – Lục Khinh Lan nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Giang Nhiễm Nhiễm, cô khẳng định được, không đợi Giang Nhiễm Nhiễm trả lời, bước đến đối diện với cô ấy, nghiêm túc hỏi:

"Nhiễm Nhiễm! Rốt cuộc là thế nào?"

"Lan Lan.." – Giang Nhiễm Nhiễm bất đắc dĩ ngẩng đầu thở dài: "Tìm một chỗ ngồi rồi nói."

Rất hiếm khi Lục Khinh Lan thấy bạn mình rơi vào trạng thái này, cô lập tức gật đầu.

Bất quá, không ngờ, lúc đi đến một nhà hàng, lại đụng phải hai vị đại yêu tinh.

Thẩm Bội Bội cùng mẹ của Mạc Dương.

Sau khi Thẩm Bội Bội xuất viện, vì không còn đứa con, tinh thần cũng không được tốt, cho dò cô ta đeo kính râm thật to cũng không che giấu được sự tiều tụy của bản thân. Đi bên cạnh là mẹ của Mạc Dương đang cầm theo không ít túi đồ. Cả hai không ngừng nói chuyện, bà ta giống như đang dỗ dành Thẩm Bội Bội, càng tươi cười với nhau càng cảm thấy sự giả tạo lấy lòng nhau là nhiều!

Những năm Lục Khinh Lan còn ở bên cạnh Mạc Dương, cũng đã từng gặp qua mẹ của anh ta.

Bà ấy là một người phụ nữ nông thôn, chân thật, lúc đó cô từng cảm thấy rất có thiện cảm với mẹ anh ta.

Suy cho cùng, cô cũng từng một mực tôn kính mẹ của Mạc Dương. Chỉ là không ngờ bọn họ lại cùng một ruột. Thứ mà họ xem trọng lại là danh lợi mà Mạc Dương có được.

Hiện tại gặp phải, Lục Khinh Lan hơi khó chịu, huống chi còn có Thẩm Bội Bội đi cùng, cô không muốn gặp bọn họ.

Nhưng ông trời vốn là vậy! "Ghét của nào trời trao của nấy" mà! Càng tránh đi, lại càng dễ gặp được.

"Ây, đây không phải là Lục Khinh Lan sao? Sao rồi, thấy người lớn cũng không chào hỏi một tiếng à?"

Mẹ của Mạc Dương ngẩng đầu lên đã thấy cô cùng Giang Nhiễm Nhiễm định tránh né vào sảnh ăn, nhớ đến chuyện con dâu từng bị cô "khinh thường", con mình cũng bị cô "làm hại" lửa giận trong lòng bà ta cũng bắt đầu xông lên, lập tức bước tới ngăn cản, không cho cô đi:

"Đây chính là gia giáo của nhà các cô sao? Hay là nói các cô nhìn thấy Bội Bội nên chột dạ? Đồ yêu tinh hại người! Sao chổi!"

Lục Khinh Lan dừng bước, quét mắt qua Thẩm Bội Bội, cười lạnh, khẽ nhíu mày:

"Bác gái! Tôi kính bác là trưởng bối, lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, vừa rồi không chào hỏi là vì không nhìn thấy bà. Nhưng bà cũng không cần vì chuyện đó mà chửi mắng tôi. Đừng nói việc tôi không thấy Thẩm Bội Bội, ngay cả khi nhìn thấy cô ta, tôi cũng không cần chào hỏi các người. Những chuyện cô ta đã làm với tôi, rốt cuộc là ai làm hại ai, trong lòng tôi tự biết, cô ta cũng nên tự hiểu rõ đi."

"Cô nói cái gì?" – Mẹ của Mạc Dương nghe xong liền giận đỏ mặt, không biết làm sao phản bác.

Bà ta chỉ là một phụ nữ nông thôn, học qua vài chữ, những chuyện trong thành phố, bà tương đối không biết nhiều! Nhưng bà ta cũng không dễ dàng tha thứ cho người khác nói xấu con dâu tương lai của bà:

"Cô mau nói rõ ràng cho tôi!" – Cánh tay đầy vết chai sạn của mẹ Mạc Dương tóm lấy Lục Khinh Lan, rống họng lên tiếng: "Con nhỏ chết tiệt! Nếu không phải mày, cháu của bà đã không mất đi! Nếu không phải mày, con trai bà sẽ không bị thất nghiệp! Mày là con Thiên Sát, tâm địa độc ác! Nhà họ Mạc chúng tôi đã tạo oan nghiệt gì để bị cô hãm hại như vậy? Ôi trời ơi, thiên lý ở đâu.."

Có lần Lục Khinh Lan cùng Mạc Dương về thăm quê anh ta, cô từng thấy mẹ anh ta cãi nhau với người khác cũng dùng tư thế ăn vạ kia, khóc lóc om sòm, pha trò, múa chân múa tay.

Nhưng bây giờ bà ta cũng đang dùng lại chiêu cũ để ngăn cản cô, nếu nói cô không thấy phiền lòng là giả! Huống chi, đã có những người qua đường bắt đầu vây quanh chỉ trỏ.

Hít sâu một hơi, Lục Khinh Lan định mở miệng đã thấy Giang Nhiễm Nhiễm nhanh chóng ngăn cản mình!