Giang Nhiễm Nhiễm ngăn Lục Khinh Lan lại, khóe miệng cong lên một nụ cười trào phúng:
"Vị này là Mạc bá mẫu sao? Bà vừa nói cái gì? Lúc trước tiền đồ con trai bà quá tốt đẹp đi, còn bắt cá hai tay, chuyện này bà không biết sao? Con trai bà trộm tác phẩm của Lan Lan đi dự thi thăng chức, chuyện này bà cũng không biết sao? Còn nói Lan Lan hại người? Con trai bà làm nhiều chuyện xấu như vậy, lúc đi tế bái ông bà tổ tông, tổ tông nhà bà chắc cũng e ngại thằng cháu này đi? Lan Lan nhà tôi đã bị anh đối xử thế nào, làm hại những ai, bá mẫu, lúc nói chuyện bà nên nhìn lương tâm của mình một chút đi!"
Mẹ Mạc Dương nghe xong á khẩu, không biết nên trả lời thế nào. Trước mắt đã có mấy người chỉ trỏ vào bà ta, khinh thường nhìn xem, dáng vẻ cực kỳ khó chịu:
"Con nhỏ đê tiện kia, cô nói cái gì?"
Nhìn thấy Thẩm Bội Bội cúi đầu thương tâm, mẹ Mạc Dương càng khẳng định Lục Khinh Lan là người độc ác, còn người bên cạnh cô là đồng lõa, lập tức định xông tới:
"Xem tôi có xé rách miệng cô không! Mẹ cô không dạy cô cách ăn nói đàng hoàng sao? Không cho phép cô nói xấu con trai tôi!"
"Đối diện với hạng người nào thì nói chuyện y như dạng người đó ah."
Giang Nhiễm Nhiễm che chắn trước mặt Lục Khinh Lan, giơ tay cản bà ta lại:
"Hừ, nói xấu con trai bà? Bà có thể từ từ đi hỏi con trai cưng của bà xem, chuyện tôi vừa nói có phải là nói xấu hay không? Nếu bà còn muốn động tay động chân, đừng trách tôi gọi bảo vệ tới!"
"Nhiễm Nhiễm!" – Lục Khinh Lan bước tới trước mặt, nhìn lướt qua chỗ Thẩm Bội Bội, mặc dù cô ta cúi đầu nhưng vẫn không giấu được vẻ oán hận nhìn Lục Khinh Lan, sau đó cô nhìn thẳng mẹ của Mạc Dương, sắc mặt vô cùng bình thản tựa như nói chuyện với một kẻ xa lạ:
"Bác gái, hiện tại tôi cùng Mạc Dương không còn bất kỳ quan hệ gì. Những chuyện anh ta từng làm chắc hẳn bà cũng biết rõ, tôi không nhắc lại, không giải thích thêm không phải là tôi chấp nhận thao nước bẩn này của bà. Tôi không ngu ngốc đến mức đứng đây để mặc cho bà khi dễ!"
Âm điệu khí phách trong từng câu nói của Lục Khinh Lan, nhìn qua có vẻ ôn hòa nhưng lại ẩn chứa nộ khí mạnh mẽ, khiến cho trong lòng mẹ Mạc Dương bất giác run lên.
"Cô.. Cô! Phản rồi, phản rồi! Cô dám nói chuyện với tôi như vậy!"
Thấy không ai đứng ra nói giúp mình, mẹ Mạc Dương lại bắt đầu giở chiêu trò cãi nhau ở quê ra, ngồi bịch xuống đất, hai mắt nhắm lại bắt đầu "ăn vạ" :
"Aizzo, số tôi khổ quá, bị người khác khi dễ như thế, còn có thiên lý hay không, ôi.."
Đây là lần đầu tiên Lục Khinh Lan cùng Giang Nhiễm Nhiễm gặp phải tình huống như thế, hai người nhìn nhau, cùng bất đắc dĩ!
Mẹ Mạc Dương tiếp tục làm trò, thu hút không ít người đi đường đứng lại xem, đại đa số bọn họ đều muốn xem náo nhiệt mà thôi.
Lục Khinh Lan lắc đầu, nhẹ giọng nói với Giang Nhiễm Nhiễm:
"Nhiễm Nhiễm, chúng ta vào trong đi."
Đối với loại đàn bà đanh đá gian xảo này, chỉ cần không để ý đến bà ta, để bà ta khóc lóc om sòm đã đời rồi cũng sẽ tự dừng lại.
Rống lên một lát, mẹ Mạc Dương từ từ mở mắt ra, lúc này mới phát hiện sao chổi Lục Khinh Lan đã không còn đứng trước mặt. Bà ta sững sờ, không biết có nên tiếp tục hay không, quay đầu lại nhìn Thẩm Bội Bội hỏi ý nhau, nếu cô ta chưa hết tức giận, bà ta sẽ tiếp tục làm loạn.
Nhưng bà ta không ngờ ngay từ đầu Thẩm Bội Bội muốn lợi dụng mình, thừa cơ nhìn xem bộ dạng khó xử của Lục Khinh Lan, hả hê một lần, sau đó lại không nghĩ tới, mẹ Mạc Dương lại trở thành một cái nồi đất ngáo ngơ ăn vạ vô ích thế kia!
Thẩm Bội Bội thấy rất mất mặt, mẹ Mạc Dương còn hung hăng nhìn cô, rõ ràng là muốn lấy lòng! Cô ta bắt đầu cảm thấy phiền phức.
Càng phiền hơn nữa, dù có bực đến đâu, Thẩm Bội Bội cũng không dám biểu lộ ra ngoài, xung quanh còn có rất nhiều người đang nhìn mình!
Thẩm Bội Bội nhanh chóng bước tới, ngồi xuống kéo bà ta dậy:
"Bác gái, chúng ta đi thôi, không phải nói còn muốn mua quần áo sao?"
Mẹ Mạc Dương không hiểu điều gì, bắt lấy tay cô ta, làm bộ tức giận:
"Nhưng còn còn tiện nhân Lục Khinh Lan.."
Thẩm Bội Bội ngăn lại, vẻ mặt có chút không vui:
"Lần sau đi! Chúng ta đi thôi, con thấy không thoải mái!"
Vừa nghe con dâu tương lai nói rằng không thoải mái, nhớ đến lời con trai từng căn dặn phải chăm sóc con dâu nhiều hơn, mẹ Mạc Dương lập tức bò dây:
"Bội Bội, chỗ nào không thoải mái? Có phải tức giận không? Nói cho bác nghe đi!"
"Đi chỗ khác sẽ tốt thôi." – Thẩm Bội Bội chỉ muốn rời khỏi ánh mắt của đám người xung quanh, hiện tại đã có vài người nhận ra cô, lỡ như để tin này truyền ra ngoài, anh cô sẽ lại thêm tức giận.
Cô phải nhịn! Một ngày nào đó, những thứ mà Lục Khinh Lan từng nợ cô, cô nhất định sẽ đòi lại!
"Được được được! Chúng ta đi chỗ khác!"
Mẹ Mạc Dương xách đồ, khoát tay Thẩm Bội Bội, ngẫm lại chuyện bực tức vừa rồi, bà ta xoay người lại, đứng trước cửa nhà hàng nhổ một ngụm nước bọt, nói "phi" (ta khinh) một tiếng!
Thấy bộ dáng này của bà ta, trong lòng Thẩm Bội Bội càng thêm phiền chán.
* * *
Trong phòng ăn.
Lục Khinh Lan rót ly nước cho Giang Nhiễm Nhiễm, sau đó xem menu, nhanh chóng gọi vài món cả hai cùng yêu thích.
Thật ra trải qua một trận nhốn nháo lúc nãy, cả hai cũng không còn tâm trạng ăn uống ngon lành.
Nhấp một ngụm trà, trong lòng Giang Nhiễm Nhiễm không thoải mái:
"May mắn là nàng đã không còn bên cạnh tên Mạc Dương đó, nếu không gặp phải người nhà anh ta như vậy, chắc hẳn sẽ khó chịu đi!"
Cả hai không phải là người thích nói xấu sau lưng người khác, nhưng thực sự mẹ của Mạc Dương cùng anh ta thật sự quá đáng!
Lục Khinh Lan hiểu rõ ý Giang Nhiễm Nhiễm, gật gật đầu, cô cong môi đáp:
"Ừm, nên mới nói dáng vẻ không thèm nể mặt của nàng trước đây thật là đúng nha!"
"Đương nhiên, ta là ai chứ?" – Giang Nhiễm Nhiễm cười cười, sau đó lại nhíu mày: "Bất quá không ngờ, Thẩm Bội Bội hôm nay vẫn còn oán hận như vậy. Mỗi lần thấy nàng đều như gặp phải kẻ thù, nhất định phải ồn ào cho được!"
"Đoán chừng cô ta bị sảy thai cũng không còn tâm trạng đó đi!" – Lục Khinh Lan không nghĩ thêm, cô cũng không để Thẩm Bội Bội trong lòng: "Mau nói chuyện của nàng đi!"
"Ta hả? Chuyện gì đâu chứ?" – Giang Nhiễm Nhiễm không kịp phản ứng, động tác cầm ly nước dừng lại, nháy mắt nhìn người đối diện.