Lục Khinh Lan mím môi cười, không thèm để ý bị người khác nhìn thấy, cô chạy như bay đến chỗ anh, đâm đầu thẳng vào ngực anh, tựa như một chú mèo vừa tỉnh giấc ngủ ban chiều, đầu không ngừng cọ quậy.
Diệp Đình Thâm bật cười, đem hai cánh tay ôm cô chặt hơn, cúi đầu nhẹ giọng nói vào tai cô:
"Về nhà hay là ra ngoài dạo chơi?"
"Sao cũng được." – Lục Khinh Lan ngẩng đầu nhìn anh, cười cười, nhón chân lên mổ mổ vào môi anh vài cái: "Đình Thâm, em từ bỏ cúp cao quý của Thụy Thượng Chi Vận rồi!"
"Ừm, anh biết." – Đưa cánh tay rảnh rỗi nhéo nhéo gương mặt cô, Diệp Đình Thâm chăm chú nhìn, nói thêm: "Trước khi đến đây, anh đã đoán được em sẽ làm như thế. Mặc kệ quyết định của em là gì, anh đều ủng hộ em!"
"Ừm!" – Lục Khinh Lan gật gật đầu, ý cười hiện rõ trên môi, cô sẽ không hỏi anh tại sao bởi vì cô biết rằng anh hiểu cô! Chỉ cần như vậy là đủ!
Rời khỏi văn phòng Thụy Thượng, hai người không về nhà ngay, không khởi động e, cả hai nắm tay nhau bước trên đường.
Đường lớn thành phố A rất sạch sẽ, hai bên đường trồng đầy Hương Chương thụ, ánh nắng xuyên qua tán cây, theo khe hở chiếu xuống mặt đất tạo thành vô số quang ảnh, trông rất đẹp mắt. Đi dạo nơi đây, bên cạnh còn có Diệp Đình Thâm bầu bạn, Lục Khinh Lan cảm thấy rất hạnh phúc.
Thấy anh vừa đi vừa nhận vài cuộc điện thoại, Lục Khinh Lan lên tiếng hỏi thăm: "Đình Thâm, có việc cần xử lý sao?"
Diệp Đình Thâm nhìn cô, cười thần bí: "Cũng tạm tạm."
Lục Khinh Lan hơi sửng sốt, luôn cảm thấy nụ cười của anh giống như có kế hoạch ẩn chứa bên trong.
"Nha đầu ngốc!" – Diệp Đình Thâm cưng chiều xoa xoa mái tóc cô, nhanh chóng chuyển đề tài: "Mặc dù em từ bỏ cúp Thụy Thượng Chi Vận nhưng vẫn là người đứng nhất! Xin hỏi, Diệp phu nhân muốn ăn mừng thế nào? Hay là muốn nhận quà gì?"
"Ăn mừng thì không cần đâu, còn phần quà tặng ah.." – Lục Khinh Lan nhíu mày, làm bộ xem thường: "Chẳng lẽ Diệp tiên sinh không có chuẩn bị trước sao? Thật là không có thành ý gì hết!"
"Thì ra Diệp phu nhân cảm thấy tôi không có thành ý hả?" – Diệp Đình Thâm học theo dáng vẻ nhíu mày của cô, anh đem bàn tay cô trong tay mình nâng lên, hôn xuống một cái, nói tiếp:
"Để chúc mừng Diệp phu nhân, anh đã đặc biệt chuẩn bị hai phần lễ vật! Lát nữa em sẽ biết, còn có một phần thưởng nữa.."
Anh cố ý kéo dài âm cuối, nhìn vào ánh mắt mong chờ của cô, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô, ngụ ý mập mờ:
"Tối nay sẽ từ từ hầu hạ Diệp phu nhân xua tan mấy ngày qua đã vất vả, thấy sao?"
"Anh.." – Hơi thở ấm áp của Diệp Đình Thâm phả lên cổ cô, Lục Khinh Lan lập tức đỏ mặt, tựa như toàn bộ máu trong người đều tăng hết lên.
Diệp Đình Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, không nhịn được muốn hôn một cái.
Vừa nghĩ xong anh cũng đã hành động.
"Axx.." – Lục Khinh Lan không kìm được khẽ kêu lên, cô khẽ nhìn người qua đường đang mập mờ lườm lườm nhìn hai người họ, trong lòng cô cực kỳ xấu hổ lại hơi giận dữ.
Lục Khinh Lan hung hăng trừng mắt nhìn người trước mặt, sau đó nhanh chóng bước về phía trước. Diệp Đình Thâm giả vờ không biết cô đang thẹn thùng, bước theo bắt lấy tay cô nắm thật chặt đề phòng cô hất ra, sau đó lại đưa cô đến cửa hàng phía trước.
Lục Khinh Lan còn đang lẩn quẩn trong trạng thái ngượng ngùng, để mặc anh dắt đi. Đến khi lấy lại tinh thần mới phát hiện hai người đang tiến vào một cửa tiệm.
Cố Lăng Tu đứng trước cửa chớp mắt nhìn cô, bên cạnh còn có hai người phục vụ, ngoài bọn họ, trong tiệm không còn ai khác.
"Đây là.." – Lục Khinh Lan dừng bước, hơi nghi hoặc, tim bắt đầu đập rộn lên.
Một bạn phục vụ viên trẻ tuổi tiến lên, hai tay để phía trước, nụ cười vừa phải lên tiếng:
"Diệp tiên sinh, Diệp phu nhân! Hoan nghênh ghé đến DarryRing!"
DarryRing? (trong những chương trước có đề cập đến DarryRing là thương hiệu độc nhất chế tác nhẫn, mỗi người chỉ được phép mua một lần trong đời bằng căn cước công dân)
Lục Khinh Lan sững sờ đứng yên, kinh ngạc nhìn Diệp Đình Thâm.
Một giây sau, cô nhớ lại lúc ở thành phố B, lúc anh nhìn thấy trên tay cô không đeo chiếc nhẫn đêm cầu hôn, anh đã có ý muốn đưa cô đến DarryRing mua một chiếc nhẫn khác. Lúc đó cô đã từ chối, nói rằng mình thích chiếc nhẫn Kela kia. Sau này xảy ra nhiều chuyện, cô cũng đã quên chuyện đó.
Không lẽ hiện tại, anh ấy muốn..
Khuôn mặt của Lục Khinh Lan lại càng đỏ hơn, đường đi vào bên trong cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ mồn một tiếng tim mình đập.
Thấy người đi bên cạnh từ đầu đến cuối không có động tĩnh, Diệp Đình Thâm cảm thấy rất buồn cười, anh lên tiếng hỏi:
"Thế nào? Không muốn sao?"
"Không, không phải.." – Lục Khinh Lan không biết nên trả lời thế nào, cô ngẩng đầu lên, chớp mắt vô tội vạ, qua mấy giây mới ngây ngốc đáp:
"Anh định mua nhẫn thật sao?"
"Chứ còn gì nữa?"
"Nhưng.. nhưng.." – Lục Khinh Lan nhớ lại chiếc nhẫn cô vô tình ném đi ở Lục gia, chê cười nói: "Chẳng phải đã có một chiếc rồi sao?"
Nghe vậy, Diệp Đình Thâm nắm lấy tay cô, nhìn ngón áp út trống trải của cô, nhíu mày nói:
"Em không đeo nó, huống chi, em có chắc sẽ tìm lại được nó không?"
"Đương.. đương nhiên.." – Cô lí nhí đáp lời anh, không dám ngẩng đầu.
Diệp Đình Thâm buồn cười: "Vậy đổi chiếc khác. Có hai chiếc, thích chiếc nào thì đeo chiếc đó. Diệp phu nhân, em cho rằng ngay cả một chiếc nhẫn anh cũng không thể mua cho em hay sao?"
Nói xong, anh không cho cô cơ hội phản bác, đi thẳng tới trước quầy, liếc mắt nhìn qua, đem vài mẫu thấy ưng ý đem tới. Lục Khinh Lan nhìn theo, mấy mẫu anh đưa đến đều là những kiểu dáng cô thích, đơn giản, trầm ổn lại rất xinh đẹp.
Quả nhiên anh biết rõ ý cô. Nghĩ đến đây, cô không còn thấy ngượng ngùng nữa, bước tới phía trước, cẩn thận lựa chọn.
"Diệp phu nhân, nếu như cô không hài lòng những mẫu mã này, chúng tôi còn có loại kim cương hồng và loại kim cương tinh khiết vừa mới nhập hàng, cô có thể xem qua! Tất cả đều là trân phẩm!"
Diệp Đình Thâm gật đầu:
"Vậy xem một chút đi."
Nhân viên phục vụ thận trọng lấy sản phẩm ra, chỉ cần nhìn thoáng một cái, Lục Khinh Lan đã bị hấp dẫn bởi một chiếc nhẫn kim cương hồng!
Diệp Đình Thâm thuận tiện nhìn sang, sau đó nói nhỏ vào tai cô: "Thích thì mua!"
Hai người đứng rất gần nhau, Lục Khinh Lan nhớ đến còn có người khác, cô xấu hổ không đáp. Đợi lúc cô định mở miệng, đã thấy anh sắp xếp mọi thứ xong xuôi.