"Lục tiểu thư, cô có biết mình đang nói gì không?" – Hướng lão tiên sinh kinh ngạc nhìn vẻ mặt nhẹ như nước chảy mây trôi của Lục Khinh Lan, ông lên giọng nhấn mạnh: "Cô thật sự muốn từ bỏ giải thưởng?"
Lục Khinh Lan thừa biết Thụy Thượng Chi Vận là mục tiêu cao quý mà mỗi người trong ngành ai cũng tôn sùng. Cô cũng biết việc nhận được chiếc cúp cao quý kia, sau này bước vào bất kỳ tòa soạn quốc tế nổi tiếng nào cũng được ví như một tấm thẻ bạc vô cùng vinh quang.
Nhưng thời khắc này, cô lại muốn từ bỏ! Lại từ bỏ đúng lúc Hướng lão tiên sinh định trao nó tận tay cô!
Sắc mặt Hướng lão tiên sinh lập tức khó coi, một giây sau, nộ khí cũng bắt đầu dâng lên.
"Hướng lão tiên sinh." – Lục Khinh Lan nhếch môi, lễ phép mỉm cười, cô hơi khom người thể hiện sự tôn trọng, lúc này mới nói tiếp: "Đúng vậy, người không nhe lầm. Tôi cũng biết mình đang nói gì. Chiếc cúp này, tôi xin từ bỏ."
Lúc cô nói ra, đôi mắt cực kỳ trong trẻo. Nhưng cho dù là thế, vẫn không thể dập tắt lửa giận trong lòng Hướng lão tiên sinh:
"Lục tiểu thư, Thụy Thượng Chi Vận không phải trò đùa!"
Người thông minh đều nhìn rõ Hướng lão tiên sinh thật sự đã bị chọc tức sắp phát điên. Không ít người có mặt bắt đầu nhao nhao đánh giá Lục Khinh Lan, tựa như họ đang nghĩ, cô thật không biết điều, quá ngông cuồng ngạo mạn rồi? Lăng Vi bước tới đỡ lấy Hướng lão tiên sinh, nhỏ giọng nói:
"Lão sư, có chuyện gì từ từ nói! Sức khỏe quan trọng hơn!" Dứt lời, cô ta ngẩng đầu, nhìn Lục Khinh Lan một cách phức tạp, hỏi: "Lục Khinh Lan, cô.."
Lục Khinh Lan chặn trước người Lăng Vi, cung kính nhìn Hướng lão tiên sinh, âm thanh trong trẻo, điềm tĩnh lại kiên định:
"Hướng lão tiên sinh, sở dĩ hôm nay tôi đến tham dự cuộc khi vòng bán kết là muốn chứng minh thực lực của bản thân. Vốn dĩ đạo văn là việc tôi khinh thường nhất. Chưa kể việc bị nói rằng lợi dụng quan hệ để được ưu ái tiến vào vòng này. Hôm đó, bị người của Thụy Thượng chất vấn tôi được thiên vị, xin lỗi, tôi không thể nào minh bạch nhận chiếc cúp danh giá này. Không phải tôi ngông cuồng ngạo mạn, mà tôi có niềm kiêu hãnh của riêng mình."
Ngữ điệu của cô tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một sức mạnh kiên định, phiêu diêu trong phòng họp nhưng toàn bộ người nghe đều bị làm cho chấn động.
Lục Khinh Lan đảo mắt một vòng, biến hóa trên mặt mỗi người đều lọt vào mắt cô, cô cũng không cần để ý đến việc bọn họ nghĩ gì về chính mình. Cô mỉm cười, cuối cùng nói:
"Hướng lão tiên sinh, tôi vẫn phải cảm ơn người đã cho tôi cơ hội được thanh minh này. Bên ngoài còn có người đợi tôi, tôi xin phép đi trước."
Lời vừa dứt, cô xoay người đẩy cửa đi ra ngoài. Bỏ lại đám người phía sau trơ mắt nhìn nhau.
Lúc lâu, một viên giám khảo mạnh dạn bước tới hỏi:
"Hướng lão tiên sinh, chuyện này.. cái cúp này.."
Dựa theo quy định, nếu như người đoạt giải của Thụy Thượng Chi Vận không thể có mặt, hoặc tự động từ bỏ, chiếc cúp sẽ được trao cho người ở vị trí kế tiếp. Nhưng loại tình huống này xưa nay chưa từng xuất hiện, đây là lần đầu tiên xảy ra. Hướng lão tiên sinh gõ gõ cây gậy trong tay, thở dài một hơi, giọng điệu mang theo tức giận nói:
"Theo quy định mà làm."
Chính là trao chiếc cúp cho Lăng Vi – người ở vị trí thứ hai.
Nhóm ban giám khảo liếc mắt nhìn nhau không nói lời nào, tuyên bố tiếp tục các thứ hạng từ cao đến thấp, sau đó đưa chiếc cúp đến tay Lăng Vi. Giới truyền thông chờ đợi đã lâu, bắt đầu nhanh chóng tiến vào, có người hỏi về những trở ngại, có người chúc mừng Lăng Vi.
Vì công bằng, cuộc tranh tài lần này đều mời theo giới truyền thông ngồi dự phía sau chứng kiến toàn bộ quá trình diễn ra.
Lục Khinh Lan từ bỏ, Lăng Vi nhận giải thưởng, tin tức này cũng cực kỳ tốt. Giới truyền thông cũng biết rõ, hiện tại Lục Khinh Lan đã rời đi, chỉ có thể tập trung chú ý vào Lăng Vi để săn thêm tin tức. Mà Lăng Vi, mặc dù trên mặt cô ta vẫn giữ vẻ điềm nhiên như thường ngày, nhưng trong lòng, cực kỳ bất phục!
Cô ta về nhất, cầm được giải thưởng, chẳng để làm gì! Nhìn chiếc cúp trong tay, Lăng Vi vô cùng phẫn nộ, chướng mắt!
Lục Khinh Lan, là cô cố ý sao?
Bước khỏi cửa lớn, không cần tốn sức tìm, chỉ cần ngẩng đầu, Lục Khinh Lan đã thấy Diệp Đình Thâm đợi mình trên lối đi.
Một thân áo quần trắng đơn giản, tựa lưng vào tường, tâm thái ưu nhã mang theo chút lười biếng. Ánh mắt trời sáng rỡ chiếu trên mặt anh cũng còn chưa tươi sáng bằng nụ cười ôn nhu nhuận ngọc của anh lúc này.
"Đình Thâm!" – Lục Khinh Lan gọi anh.
"Khinh Lan!" – Diệp Đình Thâm nhếch miệng, giang hai cánh tay, ánh mắt rực sáng nhìn về cô gái nhỏ của anh.