Lục Khinh Lan lặng lẽ rút lui, cố gắng kiềm chế dị dạng trong lòng, không muốn nói tiếp, định đẩy cửa bước vào. Lúc đưa tay lên, thần giao cách cảm, cô đột ngột nhìn về phía cuối hành lang, nhìn thấy Diệp Đình Thâm, cả hai cùng nhau cười một tiếng.
Không ai phát hiện lúc này trong lòng Lăng Vi bị ăn dấm chua, lại càng không cam lòng, phẫn nộ!
Phòng họp của Thụy Thượng rất lớn. Mỗi người ngồi cách xa nhau, không sợ tác phẩm của mình bị "quay cóp"!
Lão tiên sinh Hướng Bắc Dương ngồi ở vị trí đầu tiên, ánh mắt tinh tường quan sát Lục Khinh Lan, khi thì quan sát Lăng Vi. Lục Khinh Lan cũng cảm nhận được nhưng cô không ngẩng đầu dậy, tâm thái bắt đầu nghĩ đến ý tưởng trình bày.
Đề bài chọn "mối tình đầu" làm chủ đề chính, nội dung này chính là nội dung hấp dẫn tiếp theo mà Thụy Thượng định tung ra.
Mối tình đầu sao?
Lục Khinh Lan khẽ nhíu mày. Mạc Dương được xem là mối tình đầu của cô, cũng không phải là hồi ức tốt đẹp, cho nên cô không hề có cảm hứng sáng tác.
Khẽ cắn môi một cái, Lục Khinh Lan hơi lúng túng, nhất thời cô không biết phải bắt đầu thế nào, mà những người khác, phần lớn đều đã bắt đầu gõ máy tính làm bài.
Cô không phát hiện dáng vẻ nhất thời của mình đã bị Hướng lão tiên sinh nhìn thấy, trong lòng ông càng thêm xem thường cô. Từng giây trôi qua, ý tưởng liên tục bị cô xóa bỏ, Lục Khinh Lan bắt đầu khẩn trương, động tác dừng lại, từ từ suy ngẫm.
Cúi đầu nhìn thấy sợi dây chuyền mà Diệp Đình Thâm tặng cô khi cô còn công tác tại Kuiyu, cô sờ sờ tay lên đó, không gian giới hạn trong tâm trí lại bắt đầu chập chờn nhen nhóm.
Có rồi!
Một giây sau, Lục Khinh Lan nở nụ cười, đôi mắt thanh tịnh tràn đầy tự tin.
Cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong ý tưởng. Thời điểm tranh tài cũng vừa lúc đến. Dựa theo quy định trước đó, tất cả tác phẩm chưa hoàn thành hay đã hoàn thành đều sẽ được gửi email rút ra nhận xét, đồng thời cũng sẽ nhận được kết quả.
Lăng Vi ngồi cạnh Lục Khinh Lan, tựa như vô tình cố ý sờ vào bông tai, mím môi cười nói:
"Lục Khinh Lan, xem ra cô rất tự tin."
Lục Khinh Lan cong môi, hỏi lại: "Còn cô?"
Dừng một lát, Lục Khinh Lan nói tiếp: "Không phải là hoàn toàn tự tin, nhưng loại cảm giác này, có được thật tốt."
Trong nháy mắt, Lăng Vi trở nên cứng ngắc, cuối cùng cô ta lại điềm nhiên nói: "Đúng, lời cô rất có lý."
Dứt lời, cả hai không nói gì thêm.
Không mất bao lâu, Lục Khinh Lan thấy Hướng lão tiên sinh Hướng Bắc Dương dẫn đầu nhóm giám khảo bước ra, ánh mắt khó tin nhìn cô, cũng nhìn qua Lăng Vi. Hiển nhiên Lăng Vi cũng phát hiện. Cô ta cười cười, thăm dò:
"Sao vậy, lão sư? Có vấn đề gì sao?"
Hướng lão tiên sinh nheo mắt lại, nhìn không chớp mắt, trong lòng kinh ngạc.
Giống! Thật sự là quá giống!
Lần này, tác phẩm của Lăng Vi cùng Lục Khinh Lan đều biểu hiện từ góc độ trang sức để nói về chủ đề mối tính đầu!
Một bên sử dụng hình tượng bông tai, còn một bên sử dụng hình ảnh dây chuyền!
Nhưng nếu đánh giá tinh tế hơn, tác phẩm của Lục Khinh Lan có phần vượt trội hơn Lăng Vi. Bởi vì từ tác phẩm của cô, có thể cảm nhận rõ ràng một mối tình đầu trọn vẹn, nhưng tác phẩm của Lăng Vi chỉ dừng lại ở mức độ thầm ái mộ. Nói tới phương diện này, tác phẩm của Lục Khinh Lan càng thích hợp để tung ra số tạp chí tiếp theo.
Chẳng lẽ, trước đó thật sự đã hiểu lầm Lục Khinh Lan?
Hướng Bắc Dương lão tiên sinh nghĩ thế, đợi khi ông thu hồi suy nghĩ, đã thấy Lục Khinh Lan cùng Lăng Vi nhận được email đánh giá tác phẩm.
"Sao lại như vậy?" – Lăng Vi không cam lòng nhưng trên mặt vẫn mỉm cười.
Lục Khinh Lan cũng rất kinh ngạc, nhưng cô lại càng hiếu kỳ hơn chính là đôi bông tai mà Lăng Vi đang đeo.
Sau đó là khoản thời gian thảo luận của ban giám khảo.
Từ lúc nhận được email đánh giá, Lục Khinh Lan không nói quá một câu. Cô chỉ hướng mắt dò xét thái độ lạnh lùng của Hướng lão tiên sinh. Kết quả ngoài dự liệu, số phiếu bầu chọn hai tác phẩm của Lục Khinh Lan và Lăng Vi là ngang nhau, mà phiếu cuối cùng quyết định lại nằm trong tay Hướng lão tiên sinh.
Lục Khinh Lan bình tĩnh nhìn ông, tựa như không quan tâm chuyện ông sẽ bầu cho ai.
Không quá lâu, đáp án cũng được công bố.
Lần này, Lục Khinh Lan lại lần nữa chiếm ưu thế, vượt mặt Lăng Vi bằng một phiếu bầu chất lượng duy nhất. Hướng lão tiên sinh đi đến trước mặt Lục Khinh Lan, thanh âm uy nghiêm, chậm rãi vang lên:
"Chúc mừng cô!"
Lục Khinh Lan khẽ cười, phong thái nhu hòa lại cực kỳ khí phách, lúc cô mở miệng, lại khiến cho toàn bộ con mắt mọi người suýt bị nổ tung:
"Cảm ơn! Bất quá cúp quán quân này, tôi xin phép từ bỏ."