Thẩm Tùy vừa ra khỏi nhà vài hôm, lúc trở về lại nghe được tin Tiểu Thư bị cưỡng chế đưa về Bạch gia! Đến lúc Thẩm Tùy liều lĩnh xông tới Bạch gia, lại nhận được tin Tiểu Thư bị đưa về Anh Quốc tu dưỡng!
Vả lại, Thẩm Tùy đã dùng hết mọi cách, phí bao nhiêu tâm sức, tiền bạc, cũng không tìm được chỗ ở chính xác của Tiểu Thư. Mà hết thảy, đều là do đám người của Diệp Đình Thâm gây cản trở! Thẩm Tùy tức giận, đôi mắt đen nhánh kia dường như muốn nói rằng anh ta đang cực kỳ điên cuồng.
Lục Khinh Lan liếc mắt một cái, không hề sợ hãi, ngược lại trong lòng cô còn dấy lên bực bội:
"Anh muốn tìm Bạch Thư, còn đến tìm chúng tôi làm gì?"
Hôm đó, Diệp Đình Thâm nói sự thật về những bài post, mặc dù cô không lên tiếng, nhưng trong lòng rất khó chịu.
Cô tự hỏi, không biết từ lúc nào mình đắc tội với Bạch Thư, rõ ràng chỉ gặp qua vài lần, dựa vào cái gì cô ta lại làm vậy với Lục Khinh Lan? Không lẽ cô ta thật sự chỉ vì Thẩm Bội Bội?
Mà bây giờ Thẩm Tùy đứng trước mặt, lại luôn miệng chất vấn bọn họ đã làm gì Bạch Thư? Thật là buồn cười.
Lục Khinh Lan hất cằm lên, không chút sợ hãi thái độ muốn ăn tươi nuốt sống của Thẩm Tùy, cô lạnh lùng nói: "Thẩm Tùy, anh tìm nhầm người rồi."
"Cô!" – Thẩm Tùy định bước tới một bước, anh ta cố gắng dùng sức đè nén cơn giận, muốn bóp cổ Lục Khinh Lan:
"Lục Khinh Lan, cô đừng quá đáng! Lần đầu tiên ở bệnh viện, cô làm Tiểu Thư khóc, lần này, cô còn ép cô ấy phải đi tha hương, lòng cô, rốt cuộc có bao nhiêu độc ác?"
Nghe xong Lục Khinh Lan giật giật khóe môi, cũng không muốn đáp lại anh ta.
Nếu Thẩm Tùy muốn đem mọi chuyện trút lên người cô, cô mặc kệ anh ta nói cái gì, cùng anh ta tranh cái, cũng không được lợi ích gì. Nhưng cô không nghĩ tới, chính vì sự im lặng của mình, Thẩm Tùy lại cho rằng cô đang ngầm thừa nhận mọi chuyện:
"Sao? Không còn gì để nói ư?"
Thẩm Tùy chăm chú nhìn cô, sự tức giận sắp không kìm chế nổi, nhưng trong đó vẫn còn len lỏi một tia cảm xúc khác, làm cho Thẩm Tùy có chút phiền não.
Sắc mặt Lục Khinh Lan vẫn không chút thay đổi, hoàn toàn lạnh nhạt, giống như cô đang xem người khác diễn kịch trước mặt mình, điều này càng làm cho Thẩm Tùy thêm khó chịu.
Anh ta rất muốn kéo chiếc mặt nạ đó xuống. Thẩm tùy chậm rãi bước tới, lạnh giọng lên tiếng:
"Tôi quên mất, vụ bê bối cô đi đạo văn người khác, chắc hẳn cũng không có tâm tư đi quản chuyện khác rồi. Lục Khinh Lan, thế nào, 'trèo cao té đau' là hương vị gì?"
"Chuyện này có liên quan tới anh à?" – Lục Khinh Lan lặng lẽ nhìn, không bỏ qua ánh mắt đắc ý của anh ta.
Anh ta càng đắc ý, cô càng phải bình tĩnh.
Khóe miệng khẽ nhếch, Lục Khinh Lan cười như không cười, nói tiếp:
"Nếu anh cảm thấy chuyện đó có thể đánh bại được tôi, hoặc làm xoa dịu lòng anh, thì anh cứ tự nhiên mà nghĩ."
Vừa nói cô vừa xoay qua xem sạp báo chí.
Hôm nay Thẩm Tùy xuất hiện trước mặt cô, một mặt là muốn đòi lại công đạo cho Bạch Thư, một mặt cũng muốn hả hê cười chê cô ah! Dù sao, anh ta cũng hy vọng cô cùng Thụy Thượng Chi Vận chỉ là có duyên không phận mà thôi.
Cô không ngốc, những chuyện Thẩm Tùy đã làm sau lưng, cô cũng có thể đoán được vài phần.
Phản ứng của Lục Khinh Lan càng chọc giận Thẩm Tùy, đôi mắt của anh ta càng ngày càng ám muội, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, rốt cuộc cũng không khống chế nổi!
"Lục Khinh Lan!"
Thẩm Tùy cắn răng gọi tên cô, đột nhiên bị một âm thanh khác cắt ngang:
"Thẩm tổng!" – Tô Viễn nhanh chóng bước tới, đem Lục Khinh Lan che lại sau lưng, nhìn thẳng vào Thẩm Tùy, trên mặt không còn nụ cười ôn hòa: "Không biết em gái nhà tôi đã đắc tội anh chỗ nào khiến cho anh càng lúc càng ép sát em ấy ah?"
Lời này rất rõ ràng, dựa theo dáng vẻ của Thẩm Tùy, tựa như anh ta có 'thâm cừu đại hận' với Lục Khinh Lan.
"Tô tổng, đến thật đúng lúc." – Thấy người đến là Tô Viễn, Thẩm Tùy cười cũng không dám qua loa: "Lục Khinh Lan làm gì đắc tội tôi, cô ấy chắc hẳn tự biết."
Dứt lời, còn nói thêm: "Lục Khinh Lan, chúng ta gặp lại sau!"
Sau đó bước tiếp trở về xe, rời đi. Tô Viễn vẫn chú ý động tác của anh ta, nhíu mày, anh quan tâm hỏi:
"Tiểu Lan, có sao không?"
"Ca, em không sao." – Lục Khinh Lan lắc đầu, không quên hỏi lại: "Ca, sao anh lại đến đây?"
Nghe cô hỏi, Tô Viễn lập tức trầm mặt xuống: "Những tin tức kia, anh đã xem qua."
Lục Khinh Lan biết Tô Viễn lo lắng cho mình, cô cười nói:
"Đều là tin vịt mà thôi! Ca, anh đừng để ý."
"Tại sao anh lại có thể không để ý được?" – Tô Viễn trừng mắt nhìn cô, anh không nỡ nặng lời với cô, đành thở dài khẽ nói: "Tiểu Lan, từ lúc em ở cạnh Diệp Đình Thâm, gặp phải không ít chuyện không may rồi! Chuyện bài post xấu vừa giải quyết không được bao lâu, hiện tại lại còn bị nói là đạo văn! Em ở cùng anh ta, anh thật sự không yên lòng!"
"Ca.." – Vừa nghe những lời Tô Viễn, trong lòng Lục Khinh Lan có chút không thoải mái, vấn đề không phải do Diệp Đình Thâm.
Với Diệp Đình Thâm mà nói, ca ca của cô tựa như luôn có thành kiến với anh ấy! Lúc cô đang bối rối không biết nên trả lời thế nào, một âm thanh quen thuộc, kiên định vang lên:
"Chuyện này tôi sẽ xử lý tốt! Tôi sẽ không để Khinh Lan phải chịu bất kỳ tổn thương nào."
Ngẩng đầu lên, đã thấy Diệp Đình Thâm bước tới.
Thấy anh, tâm tình phiền não của Lục Khinh Lan lập tức bình tĩnh hẳn, khóe miệng bất giác mỉm cười tươi sáng. Tô Viễn thấy thế, nắm chặt tay phía sau lưng, trong lòng dâng lên vô số cảm xúc không cam lòng, vừa cất tiếng, âm thanh cũng trở nên sắc nhọn:
"Xử lý tốt? Lần nào cũng đợi sau khi Tiểu Lan gặp chuyện xong xuôi anh mới đi giải quyết! Anh hoàn toàn không hề cho con bé một cuộc sống yên ổn!"
"Ca?" – Lục Khinh Lan khẽ nhíu mày, trong lòng hơi lo lắng còn có một tia nghi hoặc.
Diệp Đình Thâm đối diện ánh mắt của Tô Viễn, trong mắt chất chứa lãnh ý khiến người khác khó có thể nhận ra:
"Tôi cùng Khinh Lan sống bên nhau, sẽ rất tốt!"
Tô Viễn sững sờ, bỗng nhiên chợt nhận ra điều gì, nhớ đến lời cảnh cáo trước đó của Diệp Đình Thâm, cổ họng rốt cuộc bị nghẹn lại.
Giằng co không bao lâu, một thân ảnh bước tới phá vỡ không gian trầm mặc.