*bà bà: Mẹ chồng
Giằng co không bao lâu, một thân ảnh bước tới phá vỡ không gian trầm mặc.
"Rốt cuộc hai người cũng về rồi sao?"
Cách đó vài mét, Lăng Vi mặc một thân váy màu vàng nhạt đang từ từ bước tới, trong mỗi bước chân đều không hề giảm đi khí phái tiểu thư khuê cát.
Thấy có người lạ, cô nhẹ nhàng gật đầu với Tô Viễn, sau đó nhìn Diệp Đình Thâm hơi nhíu mày nói: "Bác gái đến, gọi điện thoại cho em, nói rằng gọi đến điện thoại nhà anh không ai nghe máy. Em đang định đón bác lên chỗ em trước, vừa mới chuẩn bị đưa bác lên thì đúng lúc nhìn thấy mọi người."
Bà Trang Mi tới sao?
Đột nhiên Lục Khinh Lan cảm thấy hơi bất an, đến nhanh vậy ư?
Lăng Vi cũng nhìn thấy được biểu lộ của cô, trong lòng cô ta vui mừng nhưng vẻ mặt vẫn thể hiện lo lắng, hỏi: "Lục Khinh Lan, cô sao thế? Không thoải mái à?"
"Không, không có gì." – Lục Khinh Lan lắc đầu, mỉm cười miễn cưỡng.
Tự nhiên Diệp Đình Thâm nắm lấy tay cô, ra hiệu không cần lo lắng, lúc này anh mới quay đầu về phía Lăng Vi: "Đã làm phiền, chúng tôi sẽ lên nhà ngay."
Nói xong cả hai định đi vào.
"Tiểu Lan!" – Tô Viễn kéo cô lại, khóe miệng hơi nhếch, lo lắng khẽ nhíu mày.
"Ca, em không sao đâu! Những tin tức lá cải kia anh không cần để trong lòng. Hai ngày nữa em sẽ về nhà ăn cơm, lúc đó sẽ giải thích với mọi người sau."
Trong lòng Lục Khinh Lan cảm thấy ấm áp, người thân của cô, bạn bè cả cô, ai nấy đều tin tưởng cô, lo lắng cho cô, cảm giác này thật sự rất ấm áp! Thấy Lục Khinh Lan kiên trì như vậy, Tô Viễn không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu, lẳng lặng quan sát đánh giá Lăng Vi một chút.
Theo lý mà nói, Tiểu Lan là con dâu tương lai của Diệp gia, mẹ chồng tới cửa, phản ứng đầu tiên không phải gọi điện thoại cho con dâu mình, ngược lại đi tìm người khác?
Mà cô gái này, nhìn có chút quen mắt.
Nghĩ thế, Tô Viễn không khỏi lo lắng, lập tức trở về nhà hỏi chuyện bà Lục Mẫn Hoa.
Lục Khinh Lan đi theo Diệp Đình Thâm lên lầu tám đưa bà Trang Mi về nhà mình. Dọc đường đi, sắc mặt bà Trang Mi vẫn lạnh lùng, không hề có chút vui vẻ, chỉ khi bà ta nhìn thấy Lăng Vi, tâm tình mới trở nên tốt hơn.
Bầu không khí như vậy cũng làm cho Lục Khinh Lan khẩn trương, vả lại, cô luôn cảm thấy từ lúc bà Trang Mi bước vào cửa, mỗi một cái liếc nhìn của bà dành cho cô đều ẩn chứa lực phẫn nộ cực lớn!
Về đến nhà Diệp Đình Thâm, bà Trang Mi không nói lời nào, ngồi xuống salon, còn có Lăng Vi, Diệp Nhị Tinh, Diệp Gia, ba người thuận thế ngồi xuống hai bên.
Lấy cớ vào trong rót nước, Diệp Hạo Vỹ bốc hơi nhanh vào bếp, hạ giọng nói:
"Tứ thúc, Lan Lan! Bà nội đọc được những tin tức kia, đang vô cùng tức giận."
Nói xong, Diệp Hạo Vỹ nhìn lén ra phòng khách một cái, khẽ thở dài, giọng điệu còn thấp hơn trước đó: "Tứ thúc, chuyện thúc căn dặn, con đã làm xong rồi."
Vừa nói xong, đã nghe âm thanh Diệp Gia cao giọng hỏi:
"Lão tứ Đình Thâm, rót có cốc nước mà lâu dữ vậy? Mẹ đang đợi được uống nước đây này!"
Nghe xong Lục Khinh Lan hít một hơi, cười cười nhìn về phía bọn họ, sau đó bước ra, lễ phép nói: "Bá mẫu, mời bác uống nước."
Diệp Hạo Vỹ cũng làm theo, đem ly nước bước tới, cười tươi như hoa với bà Trang Mi:
"Bà nội, uống nước đi, tứ thẩm rót cho bà kìa!"
Trước đây, chiêu này rất hữu dụng, nhưng hôm nay, tâm trạng bà Trang Mi cực kỳ xấu, vừa mở miệng đã chứa mùi thuốc súng nồng nặc, ẩn ý chửi chó mắng mèo, bóng gió cực kỳ:
"Con lắm mồm làm gì? Thật là! Bị ông nội cưng chiều riết rồi hư đốn, vô pháp vô thiên đúng không?"
Lúc bà Trang Mi nói, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía Lục Khinh Lan. Diệp Hạo Vĩ tự chuốc nhục nhã, nhún vai một cái, vội vàng chạy đi chỗ khác, giả vờ lật tạp chí trên bàn xem qua.
Xem ra, thái độ giận dữ của bà Trang Mi càng lúc càng tăng, còn đang định nói thêm gì đó, Diệp Đình Thâm đã lên tiếng ngăn lại, trên mặt hơi bất bình:
"Mẹ! Hạo Vỹ có làm gì sai đâu, sao lại nói nó như vậy? Huống chi còn có người ngoài ở đây, nó cũng không còn nhỏ nữa."
Anh vừa nói xong, khuôn mặt Lăng Vi lập tức ức chế, trắng bệch, dáng vẻ rất khó chịu.
"Lão tứ, sao lại nói vậy?" – Diệp Gia nhìn thấy bộ dạng quái dị của Lăng Vi trước, sợ thiên hạ đại loạn, tiếp tục lên tiếng: "Tiểu Vi cũng không phải người ngoài!"
"Được rồi! Đừng nói những chuyện này!" – Bà Trang Mi day day hai thái dương, thấy lo lắng cho con gái mình, trong lòng lại càng thêm tức giận.
Nghĩ tới mục đích hôm nay, bà Trang Mi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Lục Khinh Lan:
"Nha đầu Lục gia!"
"Dạ, thưa bá mẫu!" – Lục Khinh Lan ngẩng đầu lên tiếng, chờ đợi câu tiếp theo.
Vừa rồi, bà Trang Mi cố ý răn dạy Diệp Hạo Vỹ không phải cô không hiểu được ý tứ bên trong, mặc kệ bọn họ đến làm gì, 'binh lai tương đáng – thủy lai thổ yểm' (binh đến có tướng ngăn chặn, nước dâng có đất chống đỡ: Ý nói chiến sự có thế nào cũng sẽ dũng cảm đương đầu) đi!
Bà Trang Mi thấy được thần sắc của Lục Khinh Lan, giận dữ đập xuống bàn một cái:
"Cô tự mình mất mặt còn chưa đủ sao? Sao lại còn kéo Đình Thâm của chúng tôi vào? Đạo văn để nhận được giải thưởng cao nhất? Cô không sợ làm mất mặt cả nhà Lục gia hay sao?"
Quả nhiên là vì chuyện này.
Thấy Diệp Đình Thâm nhíu mày, môi hơi mấp máy, chuẩn bị đáp trả, Lục Khinh Lan đã mở miệng trước anh, thần thái phẳng lặng:
"Bá mẫu, con không hề đạo văn. Sự thật không phải như những lời đồn đại đâu! Huống chi, con cũng không phải loại người trơ trẽn đi đạo văn của người khác!"
Lúc cô nói chuyện, đôi mắt trong veo sáng tỏ, không hề lẫn một tia tạp chất nào, người nghe tự dưng cũng dễ bị thuyết phục. Nhưng nơi này, người đối diện với cô là bà Trang Mi – người lúc nào cũng nhìn cô với đôi mắt ngập đầy thành kiến.
"Có phải đạo văn hay không, cô tự mình biết rõ!"