Lục Khinh Lan định nói thêm, bỗng dưng điện thoại đột ngột vang lên.
Là số lạ. Không nghĩ ngợi nhiều, cô trực tiếp bắt máy:
"Alo, xin chào. Cho hỏi là ai vậy?"
Đầu bên kia lập tức có tiếng nói:
"Xin chào Lục tiểu thư, tôi là phóng viên của Tạp chí Giải Trí, nội tình bên trong chuyện Thụy Thượng Chi Vận tối qua, cô có thể tiết lộ cho tôi được không? Nghe nói cô được vào bán kết là vì có quan hệ thân thiết với Diệp thị trưởng, chuyện đó.."
Giọng nam khàn khàn vẫn tiếp hỏi, ý đồ nhằm moi được tin tức sốt dẻo. Lục Khinh Lan vừa nghe vừa nhíu mày, trong lòng có chút không vui:
"Thật xin lỗi, tôi không biết anh từ đâu đến, tôi cũng không có nghĩa vụ phải giải thích những tin tức không phải sự thật đó."
Nói xong cô cúp điện thoại.
Vừa tắt cuộc gọi xong, điện thoại tiếp tục reo lên, lần nữa lại là số điện thoại lạ. Không khí trong phòng trầm tĩnh, ngoại trừ tiếng chuông điện thoại, hoàn toàn không có âm thanh khác.
Diệp Đình Thâm bước tới cầm lấy điện thoại của cô, mở nắp sau tháo pin ra, sờ sờ đầu cô cười nói:
"Nếu không muốn tiếp diễn, cách này có thể xem là cách tốt nhất."
Không cần hỏi, anh cũng thừa biết những cuộc gọi này có mục đích gì.
Chuyện hôm qua xảy ra, anh cũng đoán được sẽ có loại chuyện này xảy ra. Mặc kệ chân tướng sự thật là thế nào, đối với giới truyền thông mà nói, bọn họ không quan tâm. Anh cũng không trực tiếp ra tay đè mọi chuyện xuống, vì làm thế, cũng sẽ chỉ bất lợi cho cô gái nhỏ của anh.
"Ừm." – Lục Khinh Lan gật gật đầu, cong cong môi, ra vẻ không vui: "Chỉ là không ngờ, lại tiến triển nhanh đến thế."
"Nhiều người xem kịch như vậy, đương nhiên sẽ lan nhanh. Dù sao đây cũng là cơ hội tốt để đả kích người cùng ta, không phải sao?"
Diệp Đình Thâm nhếch miệng, nhàn nhạt cười mỉa mai, đại khái anh cũng đoán được đằng sau chắc chắn có người nhúng tay vào, thuận thế đẩy thuyền: "Không cần lo lắng, những chuyện này cứ giao cho anh xử lý là được. Lát nữa anh có việc phải ra ngoài, em ngoan ngoãn ở nhà, biết không?"
"Được."
Nhất định Lục Khinh Lan không để những chuyện này làm cho mình bực mình, mặc kệ mọi chuyện chuyển biến thế nào, chỉ cần liên lụy đến Diệp Đình Thâm, buổi sáng chỉ cần nghĩ tới thôi cô cũng cảm thấy hơi bất an, bực bội.
Tâm tình khó chịu kéo dài mãi đến trưa. Lúc đứng dậy dẹp dọn ban công, cô chợt phát hiện trên ghế còn có một món đồ chưa kịp gửi ra ngoài.
Lục Khinh Lan yên lặng tự mắng đầu óc mình lơ đãng, liền thay quần áo, cầm gói đồ ra khỏi nhà. Rẽ qua hai khúc đường mới tìm được một công ty chuyển phát nhanh.
Viết xong phiếu thông tin chuyển phát, khóe miệng cô không nhịn được cong lên, nghĩ đến người bạn 'bất đả bất tương thức' (không đánh nhau, không thể thành bạn ), cô tưởng tượng dáng vẻ lúc cô nàng kia nhận được món đồ của mình, trong lòng Lục Khinh Lan rất vui vẻ, bất quá tính ra, cũng đã mấy tháng rồi hai người chưa gặp lại nhau, có phải cũng nên sớm họp mặt rồi không?
Đang mải mê suy nghĩ, Lục Khinh Lan cũng không phát hiện người nhân viên chuyển phát đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái.
Đợi khi Lục Khinh Lan tự mình phát giác, bắt gặp ánh mắt của người kia đang nhìn mình chằm chằm, người nhân viên không kịp thu hồi ánh mắt xấu hổ của mình.
"Khụ khụ.." – Cô ấy giả vờ vô tình kho khan một cái, quay người về bàn, thu dọn đồ đạc.
Lục Khinh Lan cũng tiện thể nhìn thấy một tờ tạp chí giải trí, có tấm ảnh chụp lớn của cô cùng Diệp Đình Thâm đang kề vai sát cánh, phối hợp với tiêu đề to tướng, khiến người khác buộc lòng phải chú ý.
Càng đọc, sắc mặt cô càng trầm xuống.
Khó trách có bao nhiêu ánh mắt nhìn cô như vậy. Nội dung bên trong hoàn toàn tự biên tự diễn, quan trọng nhất là nói Diệp Đình Thâm lại vì muốn làm mỹ nhân của mình vui vẻ hài lòng, không tiếc lạm dụng chức quyền! Nhất thời, Lục Khinh Lan vô cùng phẫn nộ!
Sốt ruột, cô nhanh chóng trở về định cùng anh thương lượng đối sách, dù sao thân phận của Diệp Đình Thâm có sự khác biệt khá lớn với Lục Khinh Lan, nhiều lời đồn nhảm, chắc chắn cũng ảnh hưởng không nhỏ đến sự nghiệp của anh.
Nhưng không ngờ, cô đụng phải Thẩm Tùy!
"Lục Khinh Lan, ồ, thật trùng hợp nha!" – Thẩm Tùy tựa lưng trên cửa xe, vẻ mặt lạnh như băng kết vạn năm, đột nhiên lại nhìn cô tươi cười.
Trực giác của Lục Khinh Lan cho cô biết, điều này thật quái dị. Nhớ tới chuyện trong thang máy lần đó, cô khẽ nhíu mày, càng không muốn cùng anh ta gặp lại.
Nhưng Thẩm Tùy không nghĩ thế.
Thẩm Tùy bước thẳng tới chặn lối đi của Lục Khinh Lan, thu hồi nụ cười, anh ta hừ lạnh, nếu nghe kỹ một chút, dường như Thẩm Tùy còn hơi nghiến răng tức tối:
"Sao? Thấy tôi lại né đi?"
"Thẩm Tùy." – Lục Khinh Lan quay người, mặt không cảm xúc: "Tôi cảm thấy chúng ta không có gì tốt đẹp để nói, nên tôi cảm thấy không cần phải chào hỏi anh."
"Thật không hổ là người phụ nữ của Diệp Đình Thâm." – Thẩm Tùy cười lạnh không quá một giây, sau đó lại nhếch môi, tựa như cố gắng dùng toàn lực khắc chế bản thân, cuối cùng mở miệng nói một câu:
"Tôi đến là muốn hỏi cô, các người đã làm gì Tiểu Thư rồi?"