Về đến nhà, Lục Khinh Lan không trốn khỏi móng vuốt của Diệp hồ ly. Cô không nhớ rõ trải qua bao nhiêu lần. Dù sao mãi cho đến khi kết thúc, cả ngón tay mình, cô cũng không còn sức cử động!
Thầm mắng anh một câu, cầm thú, sau đó cô nặng nề đi ngủ.
Xác định cô đã ngủ, Diệp Đình Thâm vuốt mái tóc trên trán cô, hôn lên, lúc này anh mới đứng dậy đi vào thư phòng.
Cùng lúc đó, tại tầng 8, trong nhà Kiều Chỉ Sam.
"Chỉ Sam, tại sao hôm nay lại lôi Tần Tân vào?"
Kể từ lúc biết được kế hoạch đối phó Lục Khinh Lan của Kiều Chỉ Sam tại đêm trao giải, Lăng Vi chỉ muốn thấy cô bị bẽ mặt, thậm chí thân bại danh liệt, cho nên cô ta vẫn không tỏ thái độ phản đối. Nhưng không ngờ rằng, cuối cùng lại có kết cục như vậy.
Suy nghĩ một chút, rót hay ly rượu vang đỏ bước tới salon, đưa cho Kiều Chỉ Sam, dò hỏi:
"Hay là, cậu vẫn chưa chịu buông bỏ?"
"Đúng vậy!" – Sắc mặt Kiều Chỉ Sam không tốt, đưa tay đón lấy ly rượu trong tay Lăng Vi, giọng điệu bi ai vô vạn: "Tiểu Vi, chuyện của tớ cùng Tần Tân cậu cũng biết. Triền miên nhiều năm như vậy, nhưng từ đầu đến cuối anh ấy vẫn không cho tớ một câu trả lời chắc chắn. Vì anh ấy, tớ nguyện ý từ bỏ công việc là tớ thích nhất, còn đi đến Thụy Thượng. Nhưng cuối cùng, anh ấy lại đối xử với tớ như vậy! Tớ không cam tâm!"
Nghe xong, Lăng Vi im lặng, những khúc mắc với Tần Tần và Kiều Chỉ Sam, với cô mà nói vẫn chỉ là người ngoài cuộc, cô chỉ cảm thấy lo lắng.
"Nhưng hôm nay, cậu âm mưu hại anh ta, anh ta thông minh như thế, sau này.." – Lăng Vi không nói tiếp, bởi vì ngay cả cô cũng không xác định được thái độ sau này của Tần Tân với Kiều Chỉ Sam là như thế nào.
"Chuyện sau này, đợi sau này nói đi! Còn có thể tệ đến đâu chứ?"
Kiều Chỉ Sam không thèm để ý, khoát khoát tay áo, sau đó nhíu mày, nói:
"Tớ chỉ không ngờ anh ấy lại là cháu ngoại của lão sư! Vị trí đó, quả thực lại càng vô duyên với tớ rồi?"
Dứt lời, Kiều Chỉ Sam uống cạn ly rượu trong tay, muốn mượn rượu giải sầu.
"Đừng uống nữa!" – Lăng Vi đè tay Kiều Chỉ Sam lại, mở miệng nói: "Cậu cho rằng tớ không biết cậu muốn có được vị trí này là vì muốn được Tần Tân chú ý đến hay sao? Nếu nghĩ rằng làm thế sẽ có được đáp án, vậy cậu mau tỉnh táo lên! Đoạt lại mọi thứ đi!"
"Đúng!" – Kiều Chỉ Sam bị câu nói của Lăng Vi kíƈɦ ṭɦíƈɦ, cô ta đột nhiên mở mắt ra, ý cười bất chấp có được: "Tớ sẽ không dễ dàng bị đánh bại!"
Ngừng một chút, cô ta nói tiếp: "Đều là do con khốn Lục Khinh Lan. Tớ hận hôm nay không thể băm nát cô ta thành trăm mảnh!"
Vừa nói chuyện, Kiều Chỉ Sam vừa nắm tay Lăng Vi, kiên định nói:
"Tiểu Vi, cậu yên tâm. Lục Khinh Lan kia, vận may vĩnh viễn không được tốt đẹp thế đâu. Tớ nhất định sẽ giúp cậu cướp Diệp Đình Thâm trở về."
Lăng Vi khẽ cười, gật đầu nói:
"Cảm ơn cậu. Bất quá, Chỉ Sam hôm nay không phải chúng ta không có thu hoạch đâu. Đến cùng vẫn chưa biết là ai đang cười ai."
Kiều Chỉ Sam biết rõ ý Lăng Vi nói đến điều gì, lập tức nhíu mày, cười nói:
"Cậu chuẩn bị thế nào?"
Trong mắt Lăng Vi hiện lên vẻ đắc ý, cô ta nhỏ giọng nói vào tai Kiều Chỉ Sam điều gì đó.
* * *
Ngày thứ hai.
Lúc Lục Khinh Lan tỉnh lại, Diệp Đình Thâm đang làm điểm tâm trong phòng bếp. Tựa người vào tường, cô nhìn xem dáng vẻ tao nhã, thuần thục của anh, sắp nhìn đến ngây dại.
Hướng đến ánh mắt của cô, Diệp Đình Thâm mỉm cười, cố ý đánh giá cô một chút, trêu đùa nói:
"Diệp phu nhân, tối qua chưa nhìn đủ sao?" - Diệp Đình Thâm vừa nói vừa nhấn mạnh hai chữ 'tối qua'.
"Anh!" – Nhớ đến đêm qua điên cuồng, Lục Khinh Lan cảm thấy mặt mình nóng sắp bỏng, dứt khoát xoay người trở lại phòng khách, không thèm để ý đến anh. Còn chưa bước đến sofa, ánh mắt đã bị một cái hộp quà hình chữ nhật trên bàn trà thu hút.
Không biết vì sao, tim cô đột nhiên tăng lên.
"Mở ra xem đi?" – Diệp Đình Thâm từ phía sau ôm lấy cô, thuận thế nói nhỏ vào tay cô, hôn lên cổ cô vài lần, làm cho cả người Lục Khinh Lan run lên nhè nhẹ.
"Tặng em sao?"
Diệp Đình Thâm buồn cười, không nhịn được cắn lên vành tai cô:
"Chẳng lẽ trong nhà còn có người khác hả?"
Nghe xong, trong lòng Lục Khinh Lan cảm thấy ngọt ngào. Cầm chiếc hộp xinh xắn mở ra, bên trong là sợi dây chuyền tinh xảo hôm trước từng xem, suýt chút hô lên.
"Đình Thâm.." – Lục Khinh Lan xoay người, chớp chớp mắt, lẳng lặng nhìn anh.
Diệp Đình Thâm cố ý trêu chọc cô, trên mặt lộ ra bộ dáng thất vọng, nhíu mày hỏi:
"Khinh Lan không thích sao? Nếu vậy.."
"Thích! Thích lắm!" – Lục Khinh Lan vội vàng cắt lời anh, khẽ lay cánh tay anh, cô nũng nịu cười nói: "Đình Thâm, em rất thích."
Thấy thế Diệp Đình Thâm không nhịn được, nở nụ cười. Biết mình bị người trước mặt đùa cợt, Lục Khinh Lan chỉ nguýt tay anh một cái, lại nhớ đến giá của sợi dây chuyền, định nói gì đó lại thôi.
"Khinh Lan." – Biết cô đang nghĩ gì, Diệp Đình Thâm ôm mặt cô lên, thâm tình, chậm rãi nói: "Anh muốn tặng cho em thứ tốt nhất! Sau này, nếu có yêu thích vật gì, đừng tiếc tiền không mua, được không? Không phải từng nói với em, anh còn có nghề tay trái sao?"
Lục Khinh Lan gật gật đầu, nhào vào lòng anh.
Một lúc sau, cô chợt nhớ tới sắp đến sinh nhật của Diệp Đình Thâm..
Cô chui ra khỏi ngực anh, muốn nói gì đó, đúng lúc điện thoại vang lên!