"Thật ra.." – Lục Khinh Lan cắn cắn môi, liếc anh một cái, nhìn thấy vẻ tin tưởng cùng lo lắng trong mắt anh, suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Nếu như em không nhớ lầm, là.."
"Anh biết rồi." – Diệp Đình Thâm nhận ra ẩn ý sau lời cô, anh mím mím môi, để lộ một chút tức giận.
Từ lúc chuyển ra ngoài sống đến nay, ra vào nhà họ, số lượng người đến đếm trên đầu ngón tay. Mà chuyện trong nhà anh, nếu để cô gái nhỏ của anh bị kẹp giữa chắc hẳn sẽ làm khó cô rồi. Nghĩ đến đây, anh khẽ thở dài, hai tay nâng khuôn mặt cô lên, dáng vẻ nhu hòa, tựa như an ủi, tựa như cam đoan:
"Khinh Lan, anh từng nói rồi, anh sẽ không để cho bất kỳ người nào ăn hiếp em, cho dù bọn họ.."
"Đình Thâm!" – Lục Khinh Lan sờ lên tay anh, không biết nên nói gì cho phải, khóe môi giật giật, cuối cùng nói ra: "Chuyện hôm nay, có nhiều ký giả truyền thông như vậy, có thể sẽ ảnh hướng đến anh không ít.."
Dù sao, cuối cùng cô vẫn không có chứng cứ để thuyết phục bọn họ hoàn toàn tin tưởng, chứng minh cô không đạo văn, càng chứng minh cô không dùng danh phận thị trưởng phu nhân để vượt qua màn thẩm định đánh giá.
Tất nhiên sẽ có rất nhiều người chĩa mũi giáo nhọn về phía anh. Cô không thể không lo lắng.
"Không có việc gì. Không cần phải lo cho anh." – Diệp Đình Thâm tràn đầy ý cười, cúi xuống hôn cô một cái: "Anh sẽ xử lý tốt, được chứ?"
"Ừm" một cái, Lục Khinh Lan bị anh làm cho đỏ mặt.
Hai người dựa vào nhau, hô hấp ấm áp lan tỏa. Từ góc nhìn của Diệp Đình Thâm, dễ dàng nhìn thấy vành tai của Lục Khinh Lan đỏ ửng, trông rất đáng yêu.
Nhiệt độ trong xe càng lúc càng nóng, mà lẳng lặng cũng chỉ có tiếng thở của hai người vang dội. Sau một khắc, Diệp Đình Thâm không kìm lòng được, hôn cô lần nữa.
Cánh môi mềm mại của anh chạm đến, Lục Khinh Lan mất hết tiền đồ, đỏ mặt ào ào.
Thấy anh liên tục chiếm lĩnh, cô càng thấy chóng mặt, chỉ là, một màn trước mắt, tựa như pháo hoa nở rộ giữa không trung.
Lục Khinh Lan khẽ kêu một tiếng: "Đình Thâm.."
Diệp Đình Thâm cũng không chịu nổi, nhìn thấy ánh mắt vô tội của người trong lòng, anh không biết là ai đang hành hạ ai.
"Khinh Lan." – Cố gắng hít một hơi, anh sắp bị cô hút hết lý trí, khó khăn lên tiếng: "Chúng ta.."
Cộc cộc cộc.
Đột nhiên, cửa kính truyền tới tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Bên ngoài có người!
Lục Khinh Lan luống cuống, vội vàng chui khỏi ngực anh định ngồi lại chỗ cũ, mà tay chân cứ liên tục múa may, đầu đụng trần xe một cái.
"Aizzz!" – Lục Khinh Lan không ngờ lại đau như vậy, có chút xấu hổ, hốc mắt lập tức chảy nước mắt.
Cùng với khuôn mặt hồng hồng đáng yêu của cô, thật là một hương vị đặc biệt. Diệp Đình Thâm thu hết vào trong mắt.
Cộc cộc cộc!
Người bên ngoài lại tăng tốc gõ cửa xe.
Trong nháy mắt, Diệp Đình Thâm đã khôi phục lại thần thái, mở cửa sổ xe. Cửa sổ vừa hạ xuống đã thấy một vị cảnh sát giao thông trẻ tuổi.
Không đợi bọn họ mở miệng, vị cảnh sát đã viết soạt soạt mấy cái, vừa viết vừa lên tiếng nói:
"Chỗ này không được dừng xe. Lỡ như bị ùn tắc giao thông thì sao? Mặc dù hiện tại là ban đêm, lượng lưu thông không lớn nhưng cũng phải chú ý một chút chứ?"
Tựa như nói không vẫn chưa đủ, vị cảnh sát liếc mắt nhìn vào trong xe, sau đó giật bắn người:
"Lại là hai người sao? Lần này thế nào? Lại dỗ dành bạn gái nữa hả? Có chuyện gì về nhà giải quyết đi, sao cứ nhất định xử lý trên đường lớn vậy hả?"
Từ đầu đến cuối Diệp Đình Thâm cũng không phản bác, anh vẫn mỉm cười, vẻ mặt khiêm tốn tiếp nhận góp ý. Trái lại là Lục Khinh Lan, vẻ mặt vô đã đỏ, nay lại càng đỏ hơn. Không ngờ lại bị người cảnh sát lần trước nhận ra mình cùng Diệp Đình Thâm..
A a ah! Mất mặt chết đi được!
Lục Khinh Lan không dám ngẩng đầu, cúi đầu thấp đến độ sắp đụng phải ngón chân.
Sao cô dám nhìn thẳng vào vị cảnh sát này nữa chứ.. Bị người khác biết được, chẳng phải họ sẽ cười đến rụng răng luôn a..
Diệp Đình Thâm biết cô đang nghĩ gì, khóe miệng nhếch lên, nhận lấy đơn phạt.
Vị cảnh sát thấy anh sảng khoái như thế, cũng không nói thêm lời nào. Chỉ là, nhìn thấy anh rất quen, không nhớ là thấy qua lúc nào. Mãi cho đến khi Diệp Đình Thâm lái xe đi xa mười mấy mét, lúc này cậu ta mới bừng tỉnh đại ngộ!
Đây chẳng phải là thị trưởng thành phố mình, Diệp Đình Thâm đây sao?
Thế mà, cậu ta lại gửi đơn nộp phạt cho Diệp thị trưởng nha! Vị cảnh sát trẻ tuổi bị kích động đến sợ hãi, dù sao cũng thấy choáng váng!