Kiều Chỉ Sam nheo mắt.
"Tần tổng, không lẽ vì lễ trao giải đặc biệt này mà anh về nước? Anh có muốn nói gì thêm không?" – Thấy Tần Tân, một phóng viên tuổi trung niên lập tức bước tới, giơ micro về phía Tần Tân, đợi câu trả lời.
Tần Tân tức tốc dùng ánh mắt trao đổi với Diệp Đình Thâm, sau đó phức tạp nhìn qua Kiều Chỉ Sam, im lặng bước tới khán đài, lên tiếng nói:
"Chuyện vừa rồi, trên đường trở về tôi đã nghe nói. Hiện tại tôi đứng đây là muốn nói rõ ràng mọi chuyện, bất luận là Lục tiểu thư hay Lăng tiểu thư, cả hai đều không hề dựa vào quan hệ cá nhân để dự thi Thụy Thượng Chi Vận. Nguyên tắc tổ chức của Thụy Thượng Chi Vận trước giờ, tất cả mọi người chắc hẳn ai cũng nắm rõ. Mọi lần trúng tuyển đều sẽ minh bạch dựa trên năng lực của ứng viên. Mà lần này, quy tắc có phần sửa đổi, trước đó cũng đã nói rõ ràng đều là vì việc Thụy Thượng lập trụ sở tại thành phố A."
Dừng một chút, vẻ mặt Tần Tân vẫn giữ nguyên nét nghiêm nghị:
"Năm nay, bất luận là vòng loại hay bán kết, tất cả các ứng viên đều sẽ được cộng tác viên của Thụy Thượng Chi Vận hỗ trợ nhận, sửa chữa, thay đổi tác phẩm, không phải chỉ có một mình Lục tiểu thư mới được quyền đó."
Lời Tần Tân rất đơn giản, nhưng cũng biểu lộ thái độ của chính mình.
Thụy Thượng Chi Vận dựa vào thực lực mỗi người là chính, không phải dựa vào quan hệ cá nhân. Thứ hai cũng là giải thích cho sự chất vấn trước đó của Kiều Chỉ Sam.
Lúc này, sắc mặt của Kiều Chỉ Sam rất khó coi. Lăng Vi thừa dịp không ai để ý, bước đến bên cạnh, cầm tay lắc đầu nhìn Kiều Chỉ Sam.
"Bất quá, Kiều tổng biên đã đưa ra câu hỏi, thành tích bản đấu vừa rồi cũng đã mất hiệu lực! Sẽ chính thức tổ chức thi lại một lần nữa." – Tần Tân xoay người nhìn Kiều Chỉ Sam, vẻ mặt không chút biểu lộ, nói tiếp: "Tình huống hiện tại này nên bắt đầu lại từ đầu. Người có tài, đương nhiên tài năng sẽ càng thấy được rõ ràng."
Đây quả thật là biện pháp tốt nhất của sự kiện đêm nay. Tuy Kiều Chỉ Sam không cam lòng nhưng không thể làm gì khác.
"Lục tiểu thư, cô cảm thấy thế nào?"
Thấy Tần Tân đột nhiên hỏi mình, Lục Khinh Lan hoàn hồn, gật đầu một cái: "Được."
Một màn trao giải nhốn nhào, cuối cùng kết thúc dưới biện pháp như vậy.
"Tần Tân, tới đây cho ta!" – Hướng lão tiên sinh bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí có vẻ không tốt.
Tần Tân ngẩng đầu: "Ông ngoại, tìm con có việc gì?"
Ông ngoại?
Không chỉ Kiều Chỉ Sam, ngay cả Diệp Đình Thâm cũng kinh ngạc. Bất quá, chuyện tiếp theo không cần bọn họ quản. Nghĩ đến đây, anh ôm lấy bả vai Lục Khinh Lan đưa cô ra ngoài.
Bước ra xe, Lục Khinh Lan bị Giang Nhiễm Nhiễm kéo qua một bên:
"Lan Lan, đừng để chuyện vừa rồi trong lòng! Nàng là tuyệt nhất! Biết không?"
"Ừm ừm, ta biết mà." – Lục Khinh Lan gật đầu cười, nhớ đến vừa rồi, Giang Nhiễm Nhiễm vì mình xông tới chất vấn, trong lòng cô cảm động, không biết nói gì cho phải, im lặng nửa ngày, mới chịu lên tiếng: "Nàng cũng vậy nha! Cứ thế xông tới nói lí lẽ, không sợ truyền thông viết linh tinh hay sao?"
Giang Nhiễm Nhiễm hiểu rõ ý cô, cười nói: "Sợ cái gì. Chẳng lẽ ta lại trơ mắt nhìn Kiều Chỉ Sam kia ức hiếp nàng sao?"
Phù một tiếng, Lục Khinh Lan bật cười.
"Được rồi được rồi! Mau về nhà đi!" – Giang Nhiễm Nhiễm đẩy cô lên xe, cho đến khi bóng xe khuất dạng cô mới quay đầu lại.
Quả nhiên bị Cố Lăng Tu đứng phía sau làm cho giật mình.
* * *
"Còn đang nghĩ tới chuyện vừa rồi sao?" – Thừa lúc đợi đèn đỏ, Diệp Đình Thâm dừng xe ven đường, mở dây an toàn, xoay người nâng mặt cô, cưng nựng: "Đừng không vui được không?"
"Em.." – Lục Khinh Lan ấp úng không nói nên lời, không ngờ dáng vẻ của cô đã bị anh nhìn thấu.
Cô có thể hài lòng sao?
Từ lúc Thụy Thượng Chi Vận bắt đầu đến giờ, cô đã gặp phải không ít chuyện. Hôm nay, ngược lại tốt rồi, còn bị nói thành kẻ đạo văn, lại còn bị nói dựa vào quan hệ với Diệp Đình Thâm mà đạt được giải nhất.
Biết trong lòng cô nghĩ gì, Diệp Đình Thâm khẽ hôn lên trán cô, ôn nhu, dỗ dành nói:
"Không cần lo lắng cho anh, cũng không cần tự trách! Cây ngay không sợ chết đứng, không phải sao? Mà, anh luôn có thể xử lý tốt mọi chuyện nha. Sẽ không để em phải chịu oan ức như vậy."
"Đình Thâm.." – Miệng nhỏ của Lục Khinh Lan vểnh lên, chui vào lòng anh.
Thiên ngôn vạn ngữ, lúc này đều dư thừa.
Thấy bộ dạng nũng nịu như bé con của cô, Diệp Đình Thâm cảm thấy vui vẻ, trong lòng không ngừng sắp xếp lại biến cố đêm nay. Không lâu sau, sắc mặt anh trầm xuống, hỏi:
"Khinh Lan, trước vòng bán kết, máy tính của em có bị ai động vào hay không?"
Lục Khinh Lan chui khỏi ngực anh, cẩn thận suy nghĩ. Lúc này cô nhớ đến tập tin trống rỗng ban nãy, cũng khá kinh ngạc. Nghĩ lại, chuyện xảy ra cũng không phải quá tệ hại.
"Laptop của em, bình thường đều để ở nhà, nếu không đi ra ngoài, cũng chỉ có mình em dùng tới mà thôi." – Nghĩ tới nghĩ lui, cô đều không nghĩ rằng có ai động vào laptop của mình.
"Thật sự không có sao? Nhưng những dữ kiện trong laptop cũng sẽ không cánh mà bay ah." – Diệp Đình Thâm nắm chặt tay cô: "Suy nghĩ thật kỹ xem."
Nghe xong, đôi mày thanh tú của Lục Khinh Lan nhíu chặt, theo lý mà nói, kể từ ngày chuyển về sống cùng anh, cơ bản cũng không có ai thường xuyên ra vào nhà họ. Ngoại trừ những lần kia.
Đợi đã! Không lẽ?
Diệp Đình Thâm chăm chú quan sát nét mặt của cô, thấy có biến hóa, anh lập tức hiểu ra:
"Nghĩ ra rồi ư?"
Lục Khinh Lan không nói gì. Quả thật cô nghĩ tới một người. Nhưng cô không xác định được, lỡ như nói ra, thực tế lại không phải thì sao.. Thấy cô bối rối, Diệp Đình Thâm khẽ thở dài:
"Không phải nói sẽ thẳng thắn đối diện sao?"
"Thật ra.." – Lục Khinh Lan cắn cắn môi, liếc anh một cái, nhìn thấy vẻ tin tưởng cùng lo lắng trong mắt anh, suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Nếu như em không nhớ lầm, là.."