Vì dáng vẻ ung dung tự tại từ đầu đến cuối của Lục Khinh Lan, lúc nói qua ý tưởng về hai tác phẩm của mình, ánh mắt cô tràn đầy tự tin cùng quen thuộc, nếu như không phải bản thảo đó từng do cô viết ra, không ai có thể hiểu rõ hơn chính cô!
Lăng Vi đứng yên lặng nãy giờ, cũng không bối rối, lúc này chân thành bước ra:
"Lục Khinh Lan, nghe cô nói xong, tôi cảm thấy mình thật sự không bằng cô! Quả thật sườn ý của tôi cũng không sâu xa như cô! Tôi thật sự tâm phục khẩu phục!"
Lục Khinh Lan không ngờ Lăng Vi lại là người lên tiếng trước, lập tức cong môi, nhưng không tiếp lời. Lúc này tốt nhất cô không nên nói gì.
Kiều Chỉ Sam không ngờ Lục Khinh Lan có thể diễn giải rõ ràng quen thuộc đến vậy, không cần nhìn bản thảo cũ, chỉ cần nghe qua những lời giới thiệu hoàn chỉnh vừa rồi, so với bản thảo cũ, còn thuyết phục gấp bội lần.
"Kiều tiểu thư, cô còn gì muốn hỏi không?" – Diệp Đình Thâm vẫn chăm chú dò xét nét mặt của cô ta, lúc này Kiều Chỉ Sam bắt đầu cảm thấy ảm đạm, cho nên anh lên tiếng trước.
Lục Khinh Lan cũng nhìn chăm chú Kiều Chỉ Sam. Cô ta bị cả hai người nhìn đến tức giận, bỗng nhiên cười lạnh:
"Hừ, được. Xem như lời vừa rồi của cô có thể chứng minh cô không đạo văn. Nhưng.."
Nói đến đây, cô ta cố ý dừng lại, một mặt đùa cợt nhìn Lục Khinh Lan, sau đó mới nói tiếp:
"Nhưng tôi có một lá thư tố cáo, trên thư nói rằng, Lục tiểu thư cô rõ ràng đã bỏ lỡ cơ hội nộp đơn dự thi Thụy Thượng Chi Vận. Nhưng sau đó quy tắc lại được sửa đổi, cô lại có cơ hội tham dự. Tiếp theo lại phát hiện tác phẩm tương tự với Lăng Vi, chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi, sao cô có thể làm kịp một tác phẩm mới đi nộp? Trong này chắc hẳn có liên quan đến quan hệ."
Điều mà Kiều Chỉ Sam nói đúng là tình hình thực tế. Nhưng cho đến câu nói cuối cùng, Lục Khinh Lan lại có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, một giây sau, Kiều Chỉ Sam giống như một viên thuốc nổ nặng ký ném xuống:
"Diệp thị trưởng! Chuyện này không phải dính líu đến anh sao? Chỉ sợ làm phí không ít tâm tư của anh rồi! Loại hành vi này của các người đối với những người dự thi khác là không công bằng! Càng không để Thụy Thượng Chi Vận vào mắt mình!"
"Không thể nào? Chẳng lẽ là gian lận sao?"
"Vị trí đứng đầu, chẳng lẽ dựa vào quan hệ mà đoạt giải sao?"
"Sao lại có thể chứ? Không thể ngờ nha!"
Bên dưới có vô số nghị luận to nhỏ, đều là đám phóng viên trẻ tuổi muốn xông tới câu tin.
Lúc bọn họ đang do dự xem có nên hỏi hay không, đã bị đám truyền thông lớn tuổi hơn tranh nhau chen lấn, giơ ống kính lên nhìn Diệp Đình Thâm cùng Lục Khinh Lan.
Tách tách tách, âm thanh máy ảnh không ngừng vang lên:
"Diệp thị trưởng, sự tình có phải như Kiều tổng biên tập vừa nói đến không vậy?"
"Diệp thị trưởng, lần này Lục tiểu thư đạt giải nhất, cũng là nguyên nhân đi cửa sau hay sao?"
"Lục tiểu thư, vậy những vòng thi trước, cô cũng dùng cách này được tuyển chọn sao?"
"Lục tiểu thư, nghe nói trước đây nhậm chức ở Kuiyu, sao cô lại muốn rời đi? Phải chăng là vì cô không có năng lực?"
"..."
Xem ra vấn đề càng lúc càng sắc bén, đều là nhận định Lục Khinh Lan dựa vào thân phận của Diệp Đình Thâm mà được ưu ái. Mà lúc này, Kiều Chỉ Sam sợ rằng cục diện chưa đủ hỗn loạn, cô ta quay sang Hướng lão tiên sinh, nói như đinh đóng cột:
"Lão sư! Chuyện đến nước này, Thụy Thượng Chi Vận cao quý còn có thể trao cho Lục Khinh Lan sao? Không nói tới chuyện cô ta mất hết đạo đức nghề nghiệp đi đạo văn, chỉ cần dựa vào quan hệ với Diệp thị trưởng mà thông qua các vòng thi, khẳng định không xứng đáng!"
"Kiều tổng biên."
Thấy cô ta lần nữa dội nước bẩn trên người Lục Khinh Lan, lại kéo Diệp Đình Thâm xuống nước đục, Lục Khinh Lan đã sớm không còn sùng bái tiền bối như cô ta chút nào nữa.
Thoát khỏi cái cầm tay của Diệp Đình Thâm, Lục Khinh Lan nhanh chóng bước đến trước mặt Kiều Chỉ Sam, cắn răng nhìn cô ta, nói:
"Tôi có thể bước qua từng vòng thi của Thụy Thượng Chi Vận đều là dùng thực lực của chính mình, hoàn toàn không hề liên quan đến Diệp Đình Thâm. Cô đừng ngậm máu phun người."
Lục Khinh Lan phẫn nộ thực sự, nhiều lần nhắm vào cô, cô cũng không để tâm. Nhưng lần nào lại kéo Diệp Đình Thâm xuống cùng, cô thật sự không thể nhẫn nại nữa.
Không ngờ, Kiều Chỉ Sam búng tay một cái, cười nói hả hê:
"Vậy xin hỏi, vì sao trước trận bán kết cô lại có thể đổi tác phẩm dự thi? Nếu như không có quan hệ cùng Diệp thị trưởng, sao cô có thể làm được? Lại còn nắm giữ vị trí hạng nhất! Hôm nay có nhiều đồng nghiệp trong giới truyền thông như vậy, cô có dám nói thật trước mặt bọn họ hay không?"
"Cô!"
Cho dù Lục Khinh Lan được giáo dưỡng tốt đến đâu, cũng chỉ có thể nhịn được vài lần.
Liên tục bị dội nước bẩn lên người, tất nhiên không thể nhịn được nữa. Lúc cô định mở miệng phản kích, đã thấy Diệp Đình Thâm xông tới ôm cô.
"Khinh Lan." – Diệp Đình Thâm ôm cô vào lòng, khẽ liếc Kiều Chỉ Sam, sau đó không chút khách khí cúi đầu, nhẹ giọng an ủi cô: "Khinh Lan! Đừng nóng giận! Em tức giận, anh sẽ đau lòng! Mọi thứ giao lại cho anh! Được chứ?"
Dứt lời, Diệp Đình Thâm cầm lấy micro, phong độ ung dung cười nói:
"Đầu tiên, tôi đến để trả lời câu hỏi của Kiều tiểu thư. Nếu như Lục Khinh Lan thật sự dựa vào mối quan hệ với tôi mà đạt được giải thưởng, như vậy cần gì phải lưu lại hai tác phẩm tương tự?"
Kiều Chỉ Sam giật giật bờ môi định lên tiếng, nhưng Diệp Đình Thâm nhanh chóng cắt ngang.