Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 205: Tất cả đều trống không!




Kiều Chỉ Sam càng thêm kiêu ngạo:

"Có phải vu khống hay không, đem chứng cứ ra sẽ biết thôi."

"Thật sao? Vậy chúng ta rửa mắt chờ xem." – Diệp Đình Thâm nhìn kỹ ánh mắt khiêu khích của Kiều Chỉ Sam, cười nhạt một tiếng: "Kiều tiểu thư, tốt nhất cô nên có chứng cứ rõ ràng, nếu không, đừng trách chúng tôi không ngại hắt nước bẩn đáp trả lại cô!"

Trong mắt người ngoài, Diệp Đình Thâm vẫn giữ bộ dáng ôn hòa cười nói, nhưng chỉ những người quen tiếp xúc với anh mới biết rõ, sự thật không phải như vậy.

Giống như ngữ khí hiện tại, rõ ràng là rất nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho người khác không có cơ hội khinh bỉ, thậm chí cũng cảm nhận được bầu không khí áp lực xung quanh cỡ nào. Loại khí thế này, chỉ có ở bậc lão nhân cao cao tại thượng mới có.

Rất nhanh, giới truyền thông cũng có người nhận ra Diệp Đình Thâm, sau đó bước tới phía trước hỏi dồn:

"Diệp thị trưởng?"

"Diệp thị trưởng, xin hỏi, Lục Khinh Lan – Lục tiểu thư cùng anh có quan hệ thế nào? Sao anh lại bảo vệ cô ấy như vậy?"

"Diệp thị trưởng, có thật là cô ấy đạo văn không?"

"..."

Đối mặt với những câu hỏi của giới truyền thông, Diệp Đình Thâm vẫn giữ nguyên dáng vẻ cưỡi mây đạp gió, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa đủ để người khác nghe rõ:

"Lục Khinh Lan là phu nhân của tôi, tất nhiên tôi tuyệt đối tin tưởng cô ấy."

Vừa rồi, lúc nói chuyện với Kiều Chỉ Sam, anh cũng không dùng micro. Cho đến lúc câu nói này vang lên, cho dù không cần mic tất cả mọi người trong khán đài ai ai cũng ngẩn người, ánh mắt nhìn Lục Khinh Lan đều trở nên khác biệt.

Đối với truyền thông mà nói, đây chính là một tin tức cực kỳ nóng sốt!

Vợ chồng đại thần, người đạo văn, cho dù là ai cũng cảm thấy hứng thú!

Diệp Đình Thâm mặc kệ bọn họ nghĩ gì, chỉ bước tới một bước, khẽ liếc mắt nhìn Kiều Chỉ Sam, nói: "Kiều tiểu thư, bắt đầu đi."

Đối diện với đôi mắt đen tuyền của Diệp Đình Thâm, Kiều Chỉ Sam cảm thấy nội tâm run lên, giống như mọi thứ đều bị anh nhìn thấu.

Lùi về sau một bước, giữ khoảng cách, Kiều Chỉ Sam ổn định tâm trạng, khóe miệng giật giật nói:

"Nếu muốn chứng minh Lục tiểu thư đạo văn, chỉ cần mở lại hai bản thảo cũ sẽ thấy rõ. Dù người trong nghề, thực lực không giống nhau. Nhưng dù sao, bản thảo vẫn được chính tay mình viết nên, chắc chắn có tư liệu tham khảo đối chiếu. Nếu như nói Lục tiểu thư không đạo văn, chắc chắn sẽ có những tư liệu này. Tôi nói đúng chứ?"

Nghe xong, Lục Khinh Lan không nhịn được, khẽ nhíu mày, cô cảm thấy lời này của Kiều Chỉ Sam có ẩn ý.

"Đúng vậy! Lục tiểu thư, mời cô đem tư liệu bản thảo cũ chứng minh đi!" – Hướng lão tiên sinh lập tức đứng lên, ánh mắt xa lạ nhìn Lục Khinh Lan.

"Thế nào? Lục tiểu thư? Không nói nên lời hay là không dám nói?" – Kiều Chỉ Sam đắc ý nhìn Lục Khinh Lan: "Hay là nói rằng, cô đang chột dạ rồi?"

Lục Khinh Lan cười lạnh:

"Kiều tổng biên, tôi có cái gì tốt để chột dạ chứ?"

Đây là cái gọi là chứng minh, chứng cứ Lục Khinh Lan không đạo văn, cũng đồng thời là cách để sỉ nhục cô.

Một giây sau, Lục Khinh Lan tựa như hiểu ra.

Trước khi tiệc trao giải bắt đầu, có nhân viên thông báo rằng, cần phải đem theo laptop cá nhân hoặc USB chứa bản thảo gốc để đề phòng quá trình trao giải xảy ra sai sót còn có thể cứu vãn.

Bản thảo cũ? Laptop?

Diệp Đình Thâm cũng nghĩ đến điểm này. Thì ra là vì chuyện này. E rằng bên trong có người cố ý dàn xếp, chắc hẳn đã chuẩn bị sẵn kế hoạch công kích cô.

"Không cần sợ!" – Diệp Đình Thâm nghiêng người, nhẹ nhàng nói với người bên cạnh.

Lục Khinh Lan gật gật đầu. Anh ấy luôn là nguồn cho cô cảm giác an tâm.

Máy tính nhanh chóng được đưa tới, không chỉ có cô, mà còn có laptop của Lăng Vi cùng người hạng ba. Nhưng ai chẳng biết, mục đích nhắm tới là Lục Khinh Lan.

Hít sâu một hơi, Lục Khinh Lan bình tĩnh bước đến, cô khởi động máy, tìm đến thư mục lưu trữ, mở ra.

Tất cả đều trống không!

Ngón tay Lục Khinh Lan khẽ run lên, đôi mày thanh tú cau lại, đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Đình Thâm nhìn thấy sự khác thường của cô, nhanh chóng bước tới, ánh mắt liếc qua màn hình laptop, một tay nắm chặt tay cô nói:

"Đừng hoảng hốt! Những ý tưởng kia đều được lưu lại trong đầu em rồi, không phải sao?"

"Lục tiểu thư, hai phần tác phẩm, đều không có bản thảo cũ. Cái này, sao chúng tôi có thể tin tưởng?" – Kiều Chỉ Sam cong môi cười một tiếng, nhìn đến trước mặt Hướng lão tiên sinh: "Lão sư, người cũng thấy rõ, cả hai phần tác phẩm của Lục tiểu thư đều có vấn đề. Thụy Thượng Chi Vận cao quý sao có thể trao cho loại người như cô ta?"

Hướng lão tiên sinh vỗ bàn một cái, nhớ đến những chuyện nghe được trong bệnh viện, cơn giận tức đến đỉnh đầu:

"Lục tiểu thư!"

"Hướng lão tiên sinh." – Lục Khinh Lan không đúng mực, nghênh đón ánh mắt phẫn nộ, thanh âm của cô rõ ràng, lại xen lẫn một chút thất vọng: "Tuy tôi không có thói quen lưu trữ bản thảo cũ, nhưng những ý tưởng đó, đều nằm trong đầu tôi."

Bị ánh mắt điềm tĩnh của Lục Khinh Lan làm cho sững sờ, Hướng lão tiên sinh định nói gì đó, nhưng Lục Khinh Lan lần nữa lên tiếng. Cô chiếu lại toàn bộ hai tác phẩm, nói rõ cảm hứng, cách dàn dựng, ý nghĩa từng phần.

Trật tự, rõ ràng, lại còn chân thật thể hiện tình cảm cùng tâm huyết của mình.

Nói xong, cô nhìn qua Kiều Chỉ Sam, tự tin cười nói:

"Tác phẩm đầu, tôi chỉ chú trọng quá mức vào tình yêu cá nhân, mà tác phẩm sau, chủ yếu nói về hạnh phúc khi yêu của người phụ nữ đô thị. Đây là sự nhận thức của tôi trong cái gọi là hạnh phúc tình yêu. Cho nên tôi muốn thay thế tác phẩm dự thi. Mọi chuyện chính là như vậy."

Lúc nhìn thấy tập tin rỗng trong máy tính, cô đã hoảng hốt.

Rõ ràng bản thảo cũ cô đã lưu lại, hiện tại không còn nữa? Khả năng duy nhất chính là có người giở trò vào máy tính của cô. Cô nghĩ ra được, đương nhiên Diệp Đình Thâm cũng nghĩ ra được. Cho nên anh trấn an cô, đừng hốt hoảng.

Dựa theo lời phân giải của Lục Khinh Lan, trên dưới khán đài cũng bắt đầu nghị luận.