Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 204: Đừng lo cho anh




Lục Khinh Lan nhìn Hướng lão tiên sinh, thấy bộ đáng xem thường cùng đau lòng trong mắt ông, lại kèm theo phẫn nộ, định mở miệng, nhưng Lăng Vi đã lên tiếng trước:

"Lão sư, có phải bên trong có hiểu lầm không?" – Lăng Vi vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh, không chút hoang mang, hơi nhíu mày: "Sườn ý thiết kế tác phẩm diễn ra trước. Mà con cùng Lục Khinh Lan đều không quen biết nhau. Lúc trở về nước cũng chỉ ngẫu nhiên gặp gỡ. Sao cô ấy có thể đạo văn được? Còn nữa, chuyện tương tự này, ở nước ngoài cũng từng xảy ra rồi, người quên rồi sao?"

Lăng Vi chậm rãi nói, phát âm rất chuẩn, vừa nói vừa cười, giống như không hề để chuyện này trong lòng. Mà từ góc độ của người khác nhìn vào, cô ta lại càng thuộc về phái chính nghĩa, bênh vực lẽ phải.

Những lời này cũng không làm cho Hướng lão tiên sinh chuyển biến, ngược lại ông ấy càng thêm tức giận. Ông tự hỏi mình từng trải qua nhiều chuyện, gặp qua nhiều người, nhưng loại linh cảm này, dù hai tác phẩm có tương tự nhau, cũng không tới mức 95%!

"Tôi không đạo văn." – Thấy vậy Lục Khinh Lan bước tới phía trước, ánh mắt nhìn về phía Hướng lão tiên sinh, thanh minh: "Hướng lão tiên sinh, mặc kệ người tin hay không tôi vẫn nói lời này. Ngay cả tôi cũng không hiểu tại sao lại có chuyện như vậy. Nhưng tôi không phải loại đạo văn trơ trẽn! Kiều tổng biên chất vấn tác phẩm kia, quả thực nó chính là do tôi tự tay thiết kế. Trước giờ cũng chưa từng gặp qua Lăng Vi. Thử hỏi tại sao tôi lại có thể làm vậy?"

Trên mặt Lục Khinh Lan không hề kinh hoảng, lời nào nói ra cũng có đạo lý, khiến cho người dưới khán đài cũng bắt đầu hoài nghi uẩn khúc bên trong.

Nhưng Kiều Chỉ Sam sao có thể để mọi chuyện chuyển hướng như vậy!

"Chứng cứ đâu?" – Kiều Chỉ Sam ra hiệu cho Lăng Vi đỡ lão sư về phía sau, cô ta nhìn chằm chằm Lục Khinh Lan, không nhượng bộ, lớn tiếng nói: "Nếu cô nói tôi nói oan cho cô, vậy mời cô đem chứng cứ ra đi."

"Kiều tổng biên!" – Để lão sư ngồi xuống ghế, Lăng Vi giống như đang giải vây cho Lục Khinh Lan: "Tôi cảm thấy bên trong chắc hẳn có hiểu lầm, cô nhìn xem! Tác phẩm của Lục Khinh Lan cũng không phải hoàn toàn giống với tác phẩm của tôi."

Dựa theo câu nói của Lăng Vi, dưới khán đài cũng thốt lên, quả thực không hoàn toàn giống.

Trong lòng Kiều Chỉ Sam đắc ý, nhưng vẫn không để lộ ra bên ngoài, oán hận nói:

"Đó là bởi vì cô ta phát hiện được, giải nhất đang rời xa tầm tay cho nên đổi một tác phẩm khác, định lừa người, qua ải! Lục tiểu thư, cô đừng tưởng thần không biết, quỷ không hay! Không ngờ rằng tôi đã phát hiện tác phẩm lúc đầu của cô!"

Mỗi câu mỗi chữ, Kiều Chỉ Sam đều nhắm vào Lục Khinh Lan, bất luận là đạo văn hay là cái khác, chỉ cần truyền ra, mọi thứ coi như xong! Trong lòng Lục Khinh Lan tức giận không nhẹ, đầu ngón tay khẽ phát run. Cô thật sự cũng không rõ, tại sao Kiều Chỉ Sam lại muốn nhằm vào mình.

"Kiều tổng biên!" – Lục Khinh Lan hít một hơi, tự trấn an mình đừng để người khác làm ảnh hưởng: "Chỉ dựa vào điểm này, cô cho rằng tôi đạo văn của người khác? Không phải cô cũng không có chứng cứ sao? Huống chi, những lời cô nói, tôi hữu danh vô thực, tại sao cuối cùng lại có thể thay đổi tác phẩm dự thi? Tại sao có thể dựa vào tác phẩm thay đổi đó mà vươn lên thứ hạng cao nhất?"

Kiều Chỉ Sam không ngờ chuyện đến nước này mà Lục Khinh Lan còn trấn định như vậy, cô ta không khỏi cười lạnh:

"Ai biết được Lục tiểu thư cô có phải sợ rằng bản thân sẽ bị điều tra là đạo văn, nên tìm cách sửa chữa?"

"Chẳng phải cô vừa nói, tôi sợ giải nhất xa tầm tay, cho nên mới đổi tác phẩm sao!" – Lục Khinh Lan bước tới một bước, không do dự tiếp lời.

Đột nhiên Kiều Chỉ Sam cảm thấy áp lực xông tới đập vào mặt:

"Cô!" – Suy nghĩ nửa ngày, cô ta cũng không trả lời được nửa câu.

Nhưng cô ta không ngờ, trong lúc trầm mặc ngắn ngủi của bản thân, dưới khán đài lại xì xào lần nữa: "Chẳng lẽ đường đường là tổng biên của Thụy Thượng, lại cố ý vu oan cho người khác hay sao?"

Trong đầu Kiều Chỉ Sam hiện đi hiện lại câu nói đó, cô ta cong môi, cười một tiếng, nói tiếp:

"Tôi cũng Lục tiểu thư cô từng gặp qua hai lần, cũng không có chuyện vu oan cho cô. Thụy Thượng cũng là tâm huyết của lão sư tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn, có người đạo văn làm bẩn nó!"

Lời nói có vẻ danh chính ngôn thuận, làm cho rất nhiều người phía dưới gật đầu đồng ý.

"Kiều tiểu thư." – Giữa lúc hai bên giằng co, một âm thanh trầm thấp kịp thời vang lên.

Sau một khắc, đầu ngón tay của Lục Khinh Lan bỗng nhiên truyền đến một cảm giác ấm áp, cảm nhận được khí tức quen thuộc bao lấy mình.

Quay đầu lại, quả nhiên Diệp Đình Thâm dùng ánh mắt thâm tình, tràn đầy tin tưởng nhìn mình.

Trong chớp mắt, Lục Khinh Lan cảm giác được trong lòng ê ẩm, dù vừa rồi vốn dĩ nghĩ rằng, không cần anh bước tới, cô cũng có thể tự mình giải quyết được. Nhưng hiện tại, khi anh đang thật sự ở bên, cảm giác quả thực rất khác!

Lục Khinh Lan không phải loại người sĩ diện 'bụng đang đói được mời ăn lại từ chối kêu no', nhưng lúc này, lại không nhịn được, hỏi: "Anh đến làm gì?"

Diệp Đình Thâm nhẹ nhàng cười một tiếng, nói nhỏ vào tai cô: "Sao anh có thể đứng yên mặc kệ người khác ăn hiếp Diệp phu nhân chứ? Sao anh lại không tới chứ?"

"Nhưng anh.."

Ngay từ đầu Lục Khinh Lan đã không muốn anh nhúng tay vào, chỉ vì lo lắng truyền thông nơi này nhiều như vậy, trước đó anh cũng đã từng bị phỏng vấn vài đợt, một khi bị nhận ra, nếu để bọn người có tâm kế tính toán, nói anh ỷ thế hiếp người, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt cho anh.

Huống chi trong chuyện này còn liên lụy tới Tần Tân, dù sao lúc đó cũng nhờ Tần Tân nhắc nhở, Lục Khinh Lan mới có cơ hội thiết kế tác phẩm khác thay thế.

"Đừng lo cho anh." – Diệp Đình Thâm nhếch miệng cười, ra hiệu cho cô an tâm, sau đó nắm chặt tay cô.

Nói xong, anh xoay người nhìn về phía Kiều Chỉ Sam, trên mặt không hề nhu hòa như nhìn Lục Khinh Lan nữa, thay vào đó là vẻ mặt hoàn toàn lạnh lẽo.

"Kiều tiểu thư." – Diệp Đình Thâm chậm rãi mở miệng, không mang theo một chút bối rối, cứ tùy ý đứng như thế, làm cho người khác không dám xem nhẹ: "Cô vu khống phu nhân của tôi, chúng tôi có quyền truy cứu nha."

"Hừ!" – Mặc dù biết thân phận của Diệp Đình Thâm, nhưng Kiều Chỉ Sam không hề sợ hãi, ngược lại càng thêm kiêu ngạo: "Có phải vu khống hay không, đem chứng cứ ra sẽ biết thôi."