Kiều Chỉ Sam xoay người, trực tiếp chỉ tay vào Lục Khinh Lan, cao giọng nói:
"Lão sư, cúp cao quý của Thụy Thượng Chi Vận không thể trao cho Lục Khinh Lan. Cô ta có vấn đề."
Lời nói vừa dứt, xung quanh bắt đầu xôn xao.
Ánh mắt mọi người đều rơi vào người Lục Khinh Lan, kinh ngạc cũng có, nghi ngờ cũng có, hả hê cũng có. Ngoại trừ Diệp Đình Thâm, còn có Giang Nhiễm Nhiễm, Cố Lăng Tu. Lục Khinh Lan nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, thanh âm không hề kiêu ngạo cũng không chút tự ti vang lên:
"Kiều tổng biên tập, lời này của cô là có ý gì?"
"Có ý gì?" – Kiều Chỉ Sam cười nhạo, ánh mắt chứa đầy khinh thường, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước đây: "Ý của tôi là, cô không có tư cách đoạt cúp cao quý của Thụy Thượng Chi Vận! Đồ hữu danh vô thực! Tôi nói như vậy, Lục tiểu thư đã nghe rõ chưa?"
Vừa nói xong, cô ta xoay người nhìn vẻ ngưng trọng trên mặt Hướng lão tiên sinh, cung kính nói: "Lão sư."
"Chỉ Sam, chuyện này rốt cuộc là sao?"
Sắc mặt Hướng lão tiên sinh không hề đẹp mắt, trên tay vẫn đang cầm chiếc cúp chưa kịp trao. Thụy Thượng Chi Vận là tâm huyết cả đời, là sự kiêu ngạo của ông, tại sao có thể cho phép chuyện không công bằng xảy ra?
Huống chi, trước mặt nhiều đồng nghiệp và giới truyền thông như vậy!
"Lão sư!" – Lăng Vi thoáng nhìn qua bộ ngực phập phồng của ông, lo lắng bước tới đỡ lấy, nhẹ giọng trấn an: "Người mới xuất viện, chú ý thân thể một chút. Bác sĩ nói phải để tâm trạng thoải mái mới tốt!"
Hướng lão tiên sinh không nói một lời, đôi mắt tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm vào Lục Khinh Lan, tức giận không nhẹ. Lục Khinh Lan cũng không né tránh, ưỡn thẳng sống lưng nghênh tiếp ánh mắt của ông, trong lòng hiểu được rốt cuộc có chuyện gì.
Kiều Chỉ Sam nói bản thân cô có vấn đề, rốt cuộc là vấn đề gì mới được?
Lướt mắt nhìn thấy Giang Nhiễm Nhiễm muốn xông tới, cô ra hiệu cho bạn mình dừng lại, vẫn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra, vẫn là xem kỹ trước khi biện minh.
Nghiêng đầu sang, thấy Diệp Đình Thâm nhìn cô đầy lo lắng, cô cũng khẽ lắc đầu, ra hiệu với anh không cần lo lắng, cô không sao. Diệp Đình Thâm cũng hiểu rõ ý tứ của cô, gật đầu đáp lời cô, nhưng cũng chuẩn bị sẵn sàng tâm thế phát sinh chuyện xấu nhất.
Xong việc cá nhân, cô thu hồi ánh mắt nhìn qua chỗ Kiều Chỉ Sam, âm thanh trong trẻo lạnh lùng:
"Kiều tổng biên tập lần lượt nói tôi có vấn đề, vậy kính xin cô nói rõ vấn đề đó là gì? Mặc dù tôi chỉ là một người dự thi nho nhỏ, nhưng tôi cũng sẽ không thừa nhận loại nói xấu vô căn cứ."
"Tôi đương nhiên sẽ nói rõ ràng, để mọi người cùng nhìn cho rõ." – Kiều Chỉ Sam hừ lạnh, nhanh chóng tiến đến chỗ ngồi của mình, lấy trong túi xách ra một cái USB, cắm vào máy tính, cao ngạo hất cằm nói:
"Chắc hẳn mọi người đều rõ, quy tắc của Thụy Thượng Chi Vận có vài chỗ đã sửa đổi, không hạn chế chức vị, tác phẩm sự thi đến Thụy Thượng cũng do mình tự sáng tác, chưa hề đăng tải trên bất kỳ phương tiện truyền thông nào."
Mỗi câu mỗi chữ, Kiều Chỉ Sam nói hết sức rõ ràng, làm cho người dưới khán đầu ra sức gật đầu hiểu ý, nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào màn hình lớn.
"Hiện tại, tôi muốn cho mọi người thấy, tác phẩm phía sau trận đấu bán kết."
Vừa nói, Kiều Chí Sam vừa mở một tệp trong USB, hai tác phẩm xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhìn thấy ánh mắt mọi người bị hấp dẫn, ánh mắt Kiều Chỉ Sam sáng lên, sau đó, giọng điệu cô ta phiêu lãng giữa khán phòng, vang vọng trong micro, cực kỳ rõ ràng:
"Đây là một phần được trích trong tác phẩm của Lục tiểu thư, còn đây là một phần được trích từ tác phẩm của Lăng Vi – Lăng tiểu thư. Nhưng hai phần tác phẩm này, mức độ giống nhau lại đạt đến 95%!"
Dưới khán đài nhanh chóng vang lên tiếng nghị luận, vài phóng viên truyền thông nhanh chóng bắt tin, bắt đầu chụp ảnh, chuyện hay như vậy, sao bọn họ có thể bỏ lỡ!
"Đúng vậy ah! Thật sự quá giống! Giống như được viết bởi một người!"
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Không biết nữa, chẳng lẽ có người đạo văn hay sao?"
Lúc Kiều Chỉ Sam bước đến mở USB, trong lòng Lục Khinh Lan đã cảm nhận được một loại cảm giác bất an kỳ quái, mà loại cảm giác đó càng lúc càng đậm, đến bây giờ, khi thấy tác phẩm của mình xuất hiện lần nữa ở đây, cô lại càng thêm hoang mang. Cô cảm thấy, chuyện này không đơn giản sẽ dừng lại ở đó.
Lúc cô đang suy nghĩ, Kiều Chỉ Sam lại nói tiếp:
"Còn nữa, hai tác phẩm này, tác phẩm của Lăng tiểu thư gửi trước, còn tác phẩm của Lục tiểu thư lại gửi chậm hơn ba giờ! Lục tiểu thư!" – Kiều Chỉ Sam vừa nói vừa chỉ tay vào Lục Khinh Lan, bộ dáng tức giận, mở miệng hỏi: "Tôi không thể không hoài nghi, tác phẩm này của cô chính là đạo văn!"
"Sao lại như thế? Lục tiểu thư!" – Hướng lão tiên sinh tránh khỏi vòng tay của Lăng Vi, nhìn chằm chằm Lục Khinh Lan, không kiên nhẫn hòa nhã, trực tiếp tức giận: "Cô! Cô xem Thụy Thượng Chi Vận là loại gì rồi?"