Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 202: Lục khinh lan có vấn đề




Diệp Đình Thâm cũng nhận ra, bất quá anh cảm thấy, lão tiên sinh đó cùng mình chẳng có liên quan gì. Dù sao trong mắt anh, ngoài thân phận thị trưởng ra, những thứ khác cũng không quan trọng. Mà chỉ cần có Lục Khinh Lan, mọi thứ cũng đã liền đủ đầy.

Hướng Bắc Dương lão tiên sinh rất khiêm tốn, mấy năm gần đây, cũng chỉ xuất hiện ở đêm trao giải, nhưng chuyện này cũng không ảnh hướng đến sự tôn trọng của mọi người đối với ông.

Phát biểu xong, thời khắc kích động lòng người cũng tiến đến.

Tổng cộng có hai mươi người lọt vào vòng bán kết của Thụy Thượng Chi Vận, mà sau cùng chỉ còn lại năm người trúng tuyển, cùng nhau tranh tài đến vòng cuối cùng. Vòng này, sẽ chỉ trao giải cho ba người xuất sắc nhất. Người đứng đầu top ba, sẽ là người nhận lấy giải thưởng cao quý nhất.

Trước tiên, ba tác phẩm sẽ được trình bày ẩn danh, sau đó sẽ được Hướng Bắc Dương lão tiên sinh và những tiền bối khác nhận xét, sau đó bỏ phiếu bình chọn. Lần lượt như thế, từ trên xuống dưới.

Đầy là quy tắc của Thụy Thượng, mỗi vòng đều như thế.

"Khinh Lan, không cần khẩn trương." – Diệp Đình Thâm khẽ chạm lên đầu ngón tay run run của người bên cạnh, anh cảm thấy từng ngón tay cô hơi cứng đờ, sau đó dùng mười ngón tay đem năng lượng trên người mình truyền đến cho cô: "Anh đang ở bên em, thư giãn nào."

"Đình Thâm.." – Lục Khinh Lan nhíu đôi mày nhỏ nhắn, cố ý làm bộ dạng đáng thương nhìn anh: "Có phải em rất không có tiền đồ hay không?"

Diệp Đình Thâm bật cười, nắm chặt tay:

"Không đâu." – dừng một chút, Diệp Đình Thâm nói thêm: "Lúc trước, khi anh đến thành phố A, tâm trạng cũng giống hệt em bây giờ."

Nghe xong, Lục Khinh Lan cũng cười theo, cô nhỏ giọng nói:

"Có chút hồi hộp. Dù sao, Thụy Thượng Chi Vận cũng là cái mà em quan tâm nhiều nhất, cho nên hiện tại khẩn trương như vậy! Bất quá, có anh ở bên cũng đã tốt hơn nhiều. Em nhớ kỹ câu nói kia của anh, bình tĩnh đối diện, tin tưởng bản thân!"

"Nhớ kỹ thì tốt." – Diệp Đình Thâm nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cô một hồi, anh ra hiệu: "Bắt đầu thôi."

Cuối cùng ba tác phẩm ẩn danh được hiển thị trên màn hình lớn, Lục Khinh Lan nhận ra, sự ưu tú khác biệt trong tác phẩm của cô cùng Lăng Vi.

Một vòng đánh giá, số phiếu cũng tương đương nhau.

Lục Khinh Lan nhìn tác phẩm của mình, trong lòng hiện lên loại cảm giác phức tạp.

Chắc hẳn, trong lòng mỗi người, ai cũng có ít nhiều dày vò, hoặc là khẩn trương.

Trải qua mười phút đằng đẵng thảo luận, đã đến lúc mọi người mong mỏi từ lâu, kết quả cũng được công bố.

Hạng nhất, là Lục Khinh Lan, thứ hai là Lăng Vi, thứ ba là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp.

Mà số phiếu chênh lệch giữa Lục Khinh Lan và Lăng Vi, chỉ thua kém một phiếu.

Tiếng vỗ tay như sấm vang lên, Diệp Đình Thâm đứng bên cạnh cô, không mạnh không nhẹ, nhéo nhéo lòng bàn tay cô, nói khẽ vào tai Lục Khinh Lan một câu:

"Khinh Lan, em là tốt nhất."

Lúc này Lục Khinh Lan mới tin, cuối cùng mình cũng đoạt được giải thưởng Thụy Thượng Chi Vận!

Dựa theo quy tắc, cả ba người đều lên khán đài, được đích thân Hướng Bắc Dương lão tiên sinh trao giải. Ổn định nội tâm mừng rỡ, Lục Khinh Lan cẩn thận từng chút một, kéo bộ váy dài, đi thẳng đến khán đài.

"Lục Khinh Lan, chúc mừng cô!" – Lăng Vi đứng bên cạnh vươn tay ra.

Lục Khinh Lan cười cười, tiếp nhận: "Cảm ơn."

Thu tay lại, cô không để ý đến, nhìn về phía Diệp Đình Thâm, nhanh chóng nháy mắt một cái.

Từ đầu đến cuối, Diệp Đình Thâm luôn giữ nguyên dáng vẻ tươi cười, ánh mắt đều dán chặt trên người cô, lúc nhận được cái nháy mắt của cô, anh cũng tinh xảo đón nhận đáp lại.

(hai người này thấy cưng desoooo~~~)

Động tác nhỏ này vừa vặn lại rơi hết vào mắt Lăng Vi, tất nhiên là vô cùng chói mắt, sát thương chí cực. Cô ta khẽ nắm chặt tay, đè nén sự chua xót dâng lên trong lòng.

Lục Khinh Lan thu hồi tầm mắt, vừa lúc va phải ánh nhìn không thiện ý.

Là Kiều Chỉ Sam.

Thấy Lục Khinh Lan nhìn về phía mình, Kiều Chỉ Sam cũng không né tránh, cứ như vậy nhìn thẳng Lục Khinh Lan. Không hiểu tại sao, trong lòng Lục Khinh Lan bỗng nhiên cảm thấy bất an, giống như sắp phát sinh chuyện gì, ánh mắt của Kiều Chỉ Sam cũng thật quá mức kỳ quái.

Khẽ thở dài một hơi, xem như bản thân quá khẩn trương, Lục Khinh Lan tranh thủ điều chỉnh tâm trạng.

Lúc ngẩng đầu lên, đã thấy Hướng Bắc Dương lão tiên sinh đứng trước mặt mình:

"Lục tiểu thư, thật trùng hợp. Chúng ta lại gặp nhau rồi. Chúc mừng cô!"

"Cảm ơn Hướng lão tiên sinh!" – Lục Khinh Lan cong người, lễ phép đáp, ánh mắt vô cùng tôn trọng.

Nghe xong, Hướng lão tiên sinh cũng gật gật đầu, khá hài lòng với câu trả lời của cô, ánh mắt cũng không hề dò xét như lần trước. Cả ba người đứng đầu lần lượt phát biểu vài lời sau khi nhận giải.

Giải thưởng là một chiếc cúp, được khắc nổi bốn chữ "Thụy Thượng Chi Vận", mà hai chiếc cúp giải hai và ba, đều không có khắc bốn chữ này.

Lúc Hướng lão tiên sinh cầm lấy cúp chuẩn bị trao cho Lục Khinh Lan, một âm thanh đột nhiên vang lên:

"Lão sư, đợi một chút."

Âm thanh vang lên, người đó lại là Kiều Chỉ Sam.

Lục Khinh Lan khẽ nhíu mày, cảm giác kỳ quái trong lòng thêm sâu đậm. Theo tiếng của cô ta, dưới khán đài lập tức vang lên lời xì xào bàn tán.

"Xảy ra chuyện gì? Đây không phải là Kiều tổng biên tập của Thụy Thượng sao?"

"Đúng vậy nha! Thì ra cô ta là học trò của Hướng lão tiên sinh."

"Kêu dừng lại, định làm gì đây?" - Hướng lão tiên sinh không vì sự cắt ngang của cô ta mà tức giận, ngược lại, vẻ mặt hơi phấn khởi, hỏi: "Chỉ Sam, có vấn đề gì sao?"

Mặc dù trong mắt người khác, Hướng Bắc Dương lão tiên sinh là người có tính tình quái dị, nhưng thực tế ông ấy rất hiền hòa, đặc biệt đối với hai người học trò thân tín là Lăng Vi và Kiều Chỉ Sam lại cực kỳ thương yêu.

"Lão sư, Chỉ Sam có vài chuyện cần nói."

Kiều Chỉ Sam bước đến phía trước, dừng lại trước mặt Lục Khinh Lan, ánh mắt vẫn nhìn về Hướng lão tiên sinh:

"Lão sư, Thụy Thượng Chi Vận đề cập chủ yếu đến công bằng, công chính, còn chú trọng vào thực lực. Nhưng lần này, sáu chữ 'công bằng, công chính, thực lực' không làm được. Cho nên, vì danh dự của Thụy Thượng, con không thể không cắt ngang chuyện người đang làm, xin hãy tha thứ cho con."

Kiều Chỉ Sam nói xong, trong đám người phía dưới, bắt đầu nổi lên tiếng dị nghị xôn xao.

Ai cũng hiểu rõ nguyên tắc của Thụy Thượng Chi Vận, huống chi, thanh danh cùng địa vị của Kiều Chỉ Sam, lời nói của cô ta, chắc chắn đã có vấn đề xảy ra.

"Chỉ Sam, rốt cuộc có chuyện gì? Mau nói rõ ràng với lão sư xem."

Sắc mặt Hướng lão tiên sinh trầm xuống, ngữ khí đã khách sáo hơn trước, rõ ràng, ông ấy đã tức giận. Thấy thế, Kiều Chỉ Sam xoay người, trực tiếp chỉ tay vào Lục Khinh Lan, cao giọng nói:

"Lão sư, cúp cao quý của Thụy Thượng Chi Vận không thể trao cho Lục Khinh Lan. Cô ta có vấn đề."