Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 197: Có anh thật tốt!




Vừa về đến nhà, điện thoại của Diệp Đình Thâm reo lên.

"Được, tôi biết rồi."

"Phải ra ngoài sao?" – Lục Khinh Lan thấy sắc mặt anh có chút ngưng trọng, nghĩ rằng có việc cần xử lý: "Nếu có việc vậy anh mau đi đi, dù sao em cũng về đến nhà rồi."

"Không có." – Diệp Đình Thâm lắc đầu, ôm cô bước vào nhà, đóng cửa lại mới nói tiếp: "Tần Tân vừa gọi tới, nói về chuyện của Thụy Thượng Chi Vận. Năm ngày nữa sẽ tổ chức lại tiệc trao giải."

"Thụy Thượng Chi Vận?" – Lục Khinh Lan khẽ kêu lên, sau đó cô nhìn thẳng vào mắt anh, cười nói: "Anh lo lắng cho em sao?"

"Anh tin tưởng Khinh Lan." – Diệp Đình Thâm nói ra một câu cực kỳ đơn giản, cùng cô ngồi xuống ghế sofa, tay khẽ vuốt lấy mớ tóc mái của cô, ánh mắt thưởng thức: "Lần này, anh sẽ đưa em đi. Mặc kệ kết quả như thế nào, đều đã có anh bên cạnh."

Nghe xong trong lòng Lục Khinh Lan ấm áp, xoay người ôm lấy vòng eo gầy gầy của anh, tựa như một chú mèo nhỏ cọ qua cọ lại trên người anh. Lúc lâu, cô mới trầm giọng lên tiếng:

"Đình Thâm, có anh thật tốt!"

Gặp gỡ một người, biết cô ấy, hiểu cô ấy, cưng chiều cô ấy, đây chính là hạnh phúc.

Diệp Đình Thâm vừa cười vừa sờ sờ tóc cô, định chuẩn bị nói thêm, chuông cửa bỗng nhiên reo lên.

"Để em mở." – Lục Khinh Lan nhanh chóng chui khỏi ngực anh, cười ngọt ngào, giống như một đứa nhỏ chạy như bay tới cửa.

"Lăng Vi?" – Không ngờ người tới lại là Lăng Vi.

"Có phải đã quấy rầy hai người rồi không?" – Mặc dù trong tay ôm theo nhiều túi đồ, nhưng Lăng Vi vẫn giữ nguyên bộ dáng tiểu thư khuê cát, không hề lộ ra vẻ chật vật, chỉ là, khi nhìn thấy Lục Khinh Lan, ánh mắt cô ta có chút ửng đỏ nhưng cũng nhanh chóng che giấu.

Tục ngữ nói, 'đánh kẻ chạy đi, không đánh người chạy lại', Lục Khinh Lan giữ tâm trí bình ổn, khóe miệng nhàn nhạt mỉm cười, hỏi:

"Không có. Có việc gì sao?"

Trong lúc hai người nói chuyện, Diệp Đình Thâm cũng nhanh chóng bước tới bên cạnh Lục Khinh Lan, cánh tay cực kỳ tự nhiên vòng qua eo cô, biểu lộ tư thái im lặng hỏi dò. Nếu đổi lại là người bình thường, nếu anh thân mật với cô trước mặt người khác, Lục Khinh Lan chắc chắn sẽ đỏ mặt, mất tự nhiên. Nhưng lần này thì khác, cô chỉ thoáng thẹn thùng sau đó khôi phục lại.

Lăng Vi nhìn hai người trước mặt đang tự nhiên show ân ái, giống như có hàng vạn cây gai cùng lúc đâm vào lòng cô ta, ban đầu cứ nghĩ rằng Lục Khinh Lan sẽ không có ở nhà. Khẽ cắn môi một cái, Lăng Vi cố gắng bình thường nhất, trả lời:

"À, có chút việc hơi phiền phức." Vừa nói cô ta vừa nhìn xuống mớ túi đồ trong tay, lại nhìn về phía Diệp Đình Thâm, cười yếu ớt nói:

"Lão sư nhà tôi muốn uống canh, tôi đi chuẩn bị ít nguyên liệu. Bây giờ mới phát hiện chìa khóa cửa bị rơi trong nhà, mà Chỉ Sam ra ngoài chưa trở về nên định đến nhờ hai người một lát. Diệp Đình Thâm, anh có thể cho em mượn phòng bếp hai người dùng một lát được không?"

Cách Lăng Vi nói chuyện, dùng giọng điệu ấm áp ôn hòa, âm thanh làm cho người nghe cảm thấy vô cùng thoải mái. Lục Khinh Lan nghe xong, cảm thấy mình không nên quyết định, mà đặc biệt, người mà cô ta đang hỏi là Diệp Đình Thâm!

Cũng may, Diệp Đình Thâm cũng không trả lời, anh nhìn ngược lại phía Lục Khinh Lan, dùng mắt ra hiệu, mọi chuyện đều do em làm chủ.

Lục Khinh Lan trừng mắt ngược lại nhìn anh, ý nói, rõ ràng người ta đang hỏi ý kiến của anh, lần nào cũng bị giao trách nhiệm lại ah?

Động tác nhỏ của hai người họ đều rơi vào mắt Lăng Vi, càng khiến cho cô ta thêm nhói lòng khó chịu. Tuy trong lòng Lăng Vi khó xử, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện, cô ta còn cố ý trêu ghẹo:

"Thế nào, mọi chuyện trong nhà đều muốn Lục Khinh Lan định đoạt sao? Hừ hừ, Diệp Đình Thâm, xem ra anh không có năng lực rồi ah!"

Nhìn dáng vẻ nói đùa của Lăng Vi, Lục Khinh Lan cũng không tiện nói gì, mặc dù cô luôn cảm thấy Lăng Vi có cái gì đó kì lạ. Lúc này, Diệp Đình Thâm nắm lấy tay Lục Khinh Lan, bất đắc dĩ nhún nhún vai, cười nói:

"Như cô thấy đấy, mọi chuyện trong nhà, tôi thích để cho Khinh Lan quyết định."

Lục Khinh Lan nguýt tay anh một cái:

"Thôi đi, nói dễ nghe hết sức!" – Vừa nói, Lục Khinh Lan vừa nghiêng người sang, mời Lăng Vi vào: "Cô cứ dùng đi, không có gì đáng ngại."

"Được, vậy cám ơn trước." – Lăng Vi lễ phép gật đầu, sau đó bước thẳng vào phòng bếp, dù sao lão sư vẫn đang chờ, cô ta không còn nhiều thời gian.

Chỉ là, những động tác nhỏ của Diệp Đình Thâm cùng Lục Khinh Lan giống như rất nhiều gai nhỏ đâm vào trái tim Lăng Vi, cảm giác khó chịu đẩy lên gấp bội. Bởi vì Lăng Vi đột nhiên xuất hiện, Lục Khinh Lan cũng không phải loại không có ý tứ mà cùng Diệp Đình Thâm biểu hiện thân mật, cô ngồi trong phòng khách, đem sách ra đọc, mà Diệp Đình Thâm cũng quay về thư phòng xử lý vài chuyện.

"Lục Khinh Lan, tôi không tìm thấy bột ngũ cốc." – Lăng Vi nhướng người ra cửa bếp, bộ dáng áy náy nhìn Lục Khinh Lan, ánh mắt chứa đầy luống cuống. Thấy thế, Lục Khinh Lan đứng lên, vừa nói vừa tìm giúp cô ta:

"Tôi nhớ là nó nằm trong ngăn tủ thứ nhất phía trên."

"À đây rồi."

"Cảm ơn." – Lăng Vi cầm lấy hũ gia vị, tranh thủ thời gian đổ một ít ra chén, đổ ít nước vào, vừa làm vừa nói: "Lục Khinh Lan, nhận được thông báo chưa? Năm ngày nữa, tiệc đêm trao giải của Thụy Thượng Chi Vận sẽ bắt đầu lại lần nữa."

Lục Khinh Lan chỉ xem như cô ta thuận miệng nói ra, cho nên gật gật đầu đáp:

"Ừm, Đình Thâm cũng vừa nói cho tôi biết."

"Vậy à? Tự tin không?" – Thụy Thượng Chi Vận là chủ đề mà hai người bọn họ rất ít khi nói tới, mà vừa nhắc đến, Lăng Vi lại cứ thao thao bất tuyệt: "Cố gắng lên, có thể đi đến vòng này, chứng tỏ cô rất có thực lực rồi."

"Cảm ơn." – Lục Khinh Lan nghe nhắc đến Thụy Thượng Chi Vận, đột nhiên nhớ lại chuyện hai tác phẩm của hai người giống nhau, trong lòng liền cảm thấy là lạ, mà bộ dáng của cô ta, biểu lộ ra có chút gì đó không ổn.